Quạc Quạc theo sát bước chân Cảnh Lâm tiến vào sân sau, như thường ngày hứng thú bừng bừng xông về phía khối đất trồng rau đằng kia, kết quả vừa vọt tới mới phát hiện xung quanh trống trơn, tất cả lương thực của mình đều không thấy, nhất thời trợn tròn mắt.
Cảnh Lâm thấy Quạc Quạc ngốc nghếch ngớ người ra đứng ở nơi đó, mới phản ứng được toàn bộ cỏ dại lưu lại làm khẩu phần thức ăn cho Quạc Quạc cũng đã bị Nghiêm Lộ thanh lý sạch, chồng chất đằng góc đều thuần một màu xanh, vẫn còn xanh mơn mởn mọng nước, muốn tìm ra khẩu phần lương thực cho Quạc Quạc cũng không phải chuyện dễ dàng. Cảnh Lâm từ bên trong ngắt một nắm đưa tới trước mặt Quạc Quạc, để nó ăn.
Quạc Quạc do dự một chút, sau đó cúi đầu ăn thử một miếng, rồi nhanh chóng phun ra tỏ vẻ phi thường ghét bỏ, hướng phía Cảnh Lâm kêu hai tiếng khó chịu.
Cảnh Lâm đành ôm nó đặt lên trên chồng cỏ dại, nói: “Ta không biết cái nào là loại ngươi ăn trước đó, chỉ có thể tự ngươi tìm thôi.”
Nói xong vỗ vỗ đầu nhỏ của Quạc Quạc, đứng dậy tiến vào nhà bếp, cậu còn phải đun nước nóng cho mình và Nhạc Nhạc tắm.
Đợi đến lúc nước Cảnh Lâm nấu sôi sùng sục, sau khi tắm rửa xong cho Nhạc Nhạc đang định đi ngủ, thời điểm tìm tới Quạc Quạc mới phát hiện trên mặt đất chỗ nào cũng có lá cỏ bị cắn nát, mà đầu sỏ thì đang ngồi phịch trên đống cỏ thở phì phò, một bên mép còn ngậm vào nhánh cỏ nhai liên tục, nhìn thấy Cảnh Lâm nhấc ngọn đèn đi đến đây, liền hướng phía cậu uể oải rầm rì hai tiếng, một bộ dáng đáng thương vừa mệt thảm lại đói bụng.
Cảnh Lâm thấy nó còn đang ăn, cắt chút cỏ bỏ vào trong máng cơm cho gà con, rồi nhấc đèn trở về phòng ngủ.
Sau đó Cảnh Lâm để Nhạc Nhạc tự chơi một mình, bản thân lại như mấy đêm trước bắt đầu tu luyện. Lúc vừa mới bắt đầu vận hành khẩu quyết tâm pháp, cùng thường ngày không có thay đổi gì, lượng linh khí cố định, con đường vận hành cố định. Nhưng đợi đến mặt sau, linh khí xung quanh đột nhiên mãnh liệt tăng cường, cơ hồ đang đấu đá lung tung trong kinh mạch, mang đến từng đợt đau nhói. Cảnh Lâm nhịn đau, càng thêm chăm chú vận hành tâm pháp, hồi lâu sau, chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một tiếng “Choang”, có thứ đồ vật gì đó bị phá vỡ, theo thanh âm này xuất hiện, đau đớn ban nãy nhất thời biến mất không còn tăm hơi, toàn thân nhẹ nhàng thoải mái không gì sánh kịp, cảm giác một ngày mệt nhọc trước đó một tia cũng không thấy. Lại nhìn linh khí chạy trong kinh mạch, tốc độ vẫn tựa như trước chầm chậm lưu động, nhàn nhàn nhã nhã. Mà một khối khí nơi mi tâm, hình như cũng càng đặc hơn một chút.
Cảnh Lâm biết mình giờ đây đã tiến vào tầng thứ hai bậc Sơ Động.
Bên tai truyền đến tiếng muỗi bay vo ve, một con muỗi đen lớn chừng đầu kim loạng choạng bay trước mặt Cảnh Lâm, tựa như đang tìm địa phương hạ khẩu. Con muỗi mặc dù nhỏ, nhưng lại tựa như một điểm đen bắt mắt phản chiếu trong mắt Cảnh Lâm, ngay cả quỹ tích con muỗi đập cánh và tàn ảnh đều có thể thấy rõ. Cảnh Lâm giơ lên hai tay, tay nhanh mắt lẹ đúng lúc con muỗi đen bay vào tầm ngắm đập vào nhau, tại thời điểm mở lòng bàn tay ra, con muỗi đen đã chết trong tay.
Mùa hè có muỗi là điều rất bình thường, Cảnh Lâm mắc màn lên bốn góc giường, vì thế lúc ngủ căn bản không bị muỗi hút máu quấy nhiễu, Cảnh Lâm cũng không để chuyện này ở trong lòng. Xử lý con muỗi đen kia, Cảnh Lâm lại ngồi im trên giường một lúc, thấy không còn bóng dáng con muỗi nào nữa, liền thổi đèn đi ngủ.
Sáng sớm vừa mới mở mắt ra, Cảnh Lâm liền nghe thấy tiếng bầy gà nóng nảy kêu truyền ra từ phòng tạp vật. Cậu cho rằng trong nhà xông vào thứ gì, mau chóng chạy đến phòng tạp vật, kết quả chẳng thấy cái gì cả. Đám gà con kia nhìn thấy cậu đến, càng kêu ca nhiều hơn, thậm chí có vài con còn đập cánh muốn bay thoát khỏi hàng rào gỗ. Cảnh Lâm đi vào, vừa nhìn thì thấy máng cơm bình thường phải trống trơn cơ, hiện lại còn không ít cỏ cắt vụn, trên đất cũng rơi rớt rất nhiều, bị giẫm đến không còn hình dáng, gần như không được động tới.
Không trách lại kêu lớn tiếng như thế, phỏng chừng bị đói bụng đến không chịu nổi. Có điều Quạc Quạc kén ăn cậu còn tưởng bởi vì Quạc Quạc mở ra linh trí, nhưng những con gà con này cũng kén ăn, lẽ nào chúng nó cũng có linh trí hay sao?
Cảnh Lâm quan sát kỹ một hồi, phát hiện vẫn có khác biệt, phần lớn gà con đều bị đói bụng ỉu xìu, nhưng có vài con lại rất có tinh thần, không có dấu hiệu bị đói.
Bầy gà vẫn kêu, khiến Cảnh Lâm đau đầu, nhanh chóng nói: “Đừng kêu nữa, lập tức cho các ngươi ăn.”
Bầy gà quả nhiên yên tĩnh chút.
Cảnh Lâm càng thêm nhức đầu, phải biết nuôi gà chính là vì thịt gà trứng gà được ăn trong tương lai, vào lúc này bầy gà biểu hiện nhân tính như thế, bảo cậu sau đó làm sao có thể xuống tay được?
Trong nhà không còn lá rau cỏ gì có thể cho gà con ăn, Cảnh Lâm chợt nhớ tới hai khối cải thảo tại sân trước, liền lấy dao đi ra ngoài cắt hai bắp trở về, lưu lại một chút lá đặc biệt mọng nước non mềm đợi lát nữa ninh với cháo, còn lại đều cắt nát hết.
Cải thảo cực kỳ mềm, thời điểm cắt Cảnh Lâm thậm chí còn ngửi thấy được một trận mùi thơm ngát.
Đem cải thảo bỏ vào máng đựng thức ăn trong bầy gà, không chờ tới lúc cậu thả hẳn máng cơm xuống đất, đám gà con đói gần chết liền chen chúc nhau bổ nhào vào mổ liên tọi.
Một trận trông nom gà con này, làm Cảnh Lâm sáng nay không có thời gian tu luyện nữa, cảm thấy bản thân cũng đói bụng, xoay người đi vào nhà bếp vo một nồi gạo, đem cải thảo đã rửa sạch cắt nhỏ bỏ vào trong nồi, chờ nước nóng lại thả một chút mỡ lợn cùng muối vào, ninh một lúc, món cháo thơm ngát có thể ra lò rồi.
Lúc ăn cơm, Cảnh Lâm nhớ tới con cóc kia, vừa nhìn về phía góc tường, con cóc kia vẫn không nhúc nhích ngồi xổm tại nơi đó, thấy Cảnh Lâm quay sang nhìn nó, nó “Ộp” một tiếng hỏi thăm chút, chứng minh là nó còn sống.
Cảnh Lâm thức dậy sớm, ăn cơm xong cách thời gian tập hợp còn có một chút. Bởi vì ngày hôm qua thời điểm tách ra Nghiêm Phi nói sẽ tới tìm cậu, nên Cảnh Lâm cũng không vội đi ra ngoài, thu dọn vệ sinh sạch sẽ trong nhà một hồi, liền vẽ ba bộ bùa dựng Linh trận, còn cố ý chuẩn bị một bộ cho nhà Nghiêm Phi nữa.
Liên quan tới chuyện bản thân biết vẽ bùa bày trận, Cảnh Lâm không nghĩ tới sẽ gạt người thân cận. Gia đình Triệu Chí Văn thì khỏi phải nói, vừa mới đầu đã nói với bọn họ rồi. Còn gia đình Nghiêm Phi, xem xét từ thời gian gần đây kết bạn, người một nhà này đều có phẩm hạnh đoan chính, ở trong thôn cùng hai gia đình bọn họ đều quan hệ tốt, thêm Nghiêm Lộ hôm qua hỗ trợ nữa, vì thế Cảnh Lâm cũng định đem chuyện mình biết vẽ bùa đơn giản nói ra, coi đây là mối liên kết khiến quan hệ ba nhà càng thêm chặt chẽ chút, ngày sau còn có việc cần hỗ trợ lẫn nhau.
Cỏ xung quanh nhà vẫn chưa được thanh lý, do đó lát nữa cũng không tiện bày trận. Cảnh Lâm vẽ xong ba bộ trận phù, vừa vặn Nghiêm Phi và Nghiêm Lộ cũng đã tới.
Vành mắt Nghiêm Phi hơi đen, vừa nhìn là biết tối hôm qua không ngủ ngon. Cảnh Lâm còn thấy trên mặt y có mấy vết hồng hồng, liền hỏi mặt y là xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Phi nói: “Bị muỗi cắn.” Nói xong còn bởi vì ngứa không chịu được mà gãi gãi phát.
Cảnh Lâm cho rằng gia đình Nghiêm Phi do vội vàng trở về nên không chuẩn bị màn, màn nhà cậu còn có đồ dư, liền đề nghị mình có thể đưa màn không dùng tới cho y dùng.
Kết quả Nghiêm Phi cười khổ nói: “Lúc trước nhà anh chuẩn bị chừng mười cái màn. Tối hôm qua nửa đêm bị cắn tỉnh, thế nhưng bên trong màn một con muỗi cũng không thấy, quá kỳ lạ.” Hơn nữa, Nghiêm Phi còn nói, cả nhà bọn y ngoại trừ Nghiêm Lộ một đêm ngủ ngon ra, cha mẹ y một buổi tối cũng chịu đủ con muỗi dằn vặt, trên mặt đều treo lên vành mắt đen, xem qua thật tiều tụy.
Đến lúc này, Cảnh Lâm cảm thấy tình huống có chút không đúng, thế nhưng cũng không nghĩ sâu xa, còn nói nhà Triệu Chí Văn có ngải cứu phơi khô, tối nay có thể xin một ít về đốt đuổi muỗi.
Đến nhà Triệu Chí Văn, thấy một nhà bọn họ trên cánh tay cũng đầy nốt hồng hồng do muỗi cắn, lại nghe Triệu Chí Văn dụi mắt oán hận một buổi tối không nhìn thấy muỗi nhưng vẫn bị muỗi cắn, đốt nhang muỗi đốt ngải cứu lau dầu toàn thân cũng không có tác dụng gì, quá bất thường. Tới đây mấy người đều cảm thấy không đúng.
Chờ tới thời điểm tập hợp tại nhà Mã Nhân Thiện, người ở chỗ này ngoại trừ Cảnh Lâm và Nghiêm Lộ ra, đều không ngoại lệ rất uể oải, trên mặt trên tay dày đặc nốt hồng, từng người từng người đứng tại chỗ buồn ngủ ngáp to, Cảnh Lâm nhìn vài người còn cảm giác họ đang đứng ngủ.
Cảnh Lâm thấy nốt hồng bên mặt Nghiêm Phi bị gãi chảy cả máu, nhanh chóng ngăn y lại: “Trầy da rồi, đừng gãi nữa.”
Nghiêm Phi cau mày, Cảnh Lâm không cho y gãi y liền dùng bàn tay vuốt, “Ngứa quá.”
Triệu Thiểu Kiền cũng bị cắn không nhẹ, hôm nay hắn mặc áo dài tay, một bên cách lớp áo xoa cánh tay, một bên nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài, xem có thể mua chút dược phẩm trở về hay không, đến lúc đó tôi sẽ phối ít nước thuốc giảm ngứa, tất cả mọi người có thể tới lĩnh một chút.”
Mã Thuần Chính con trai Mã Nhân Thiện nói: “Phải phối chút nước thuốc thôi, Hân Hân nhà tôi tối qua bị cắn đến khóc, trên lưng một mảng nốt hồng, làm tôi đau lòng muốn chết.” Nhà hắn sau nửa đêm qua tỉnh lại thì không ngủ nữa, không tìm được bóng dáng muỗi còn tưởng rằng trong nhà có bọ nhảy, đổi ga giường vỏ gối nhưng vẫn như cũ không chút tác dụng. Xem bộ dáng con gái muốn ngủ cũng không dám ngủ, liền cầm quạt bảo vệ nàng đến hừng đông.
Cảnh Lâm nhìn một đám người tựa như con khỉ liên tục ngọ nguậy, nhưng một điểm cũng không cười nổi. Lúc trước các nốt phát ban trên người Nhạc Nhạc đều có hình tròn rất quy tắc, nhưng những nốt hồng trên người những người này đều là bất quy tắc, có sự khác biệt với các nốt phát ban trên người Nhạc Nhạc lúc trước.
Hơn nữa, trong nhóm người này, tại sao chỉ có Nhạc Nhạc cùng cậu, còn có Nghiêm Lộ là không bị cắn tới. Lúc này cậu chợt nhớ tới con muỗi bị cậu đập chết tối qua kia. Con muỗi dưới mắt nhìn của cậu rất nhỏ, tựa như đầu mũi kim, trên lý thuyết, dưới hoàn cảnh ngọn đèn dầu không sáng sủa gì, cậu hẳn phải không nhìn thấy mới đúng. Nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ, thậm chí còn đập chết nó.
Chẳng lẽ là bởi vì cậu tu luyện tâm pháp? Còn Nhạc Nhạc là vì trước đó nổi phát ban nên miễn dịch với muỗi đốt? Vậy Nghiêm Lộ thì sao? Chẳng lẽ bởi vì khí lực nàng lớn?
Trên người cứ tiếp tục khó chịu, nhưng đã đến thời gian tập hợp nên vẫn phải đi ra ngoài. Người đi cũng không nhiều lắm, tổng tám người. Trong thôn có mấy người thích chiếm tiện nghi, nghĩ dù gì thì sẽ có người đi, chính mình không đi cũng không có chuyện gì, chờ người trở về lại đi hỏi tình huống bên ngoài là được.
Từ tình hình trong thôn có thể đoán được đường xá bên ngoài cũng không tốt, vì thế tất cả đều đi bộ. Hôm qua mọi người vội vàng thanh lý đường cái trong thôn, không thời gian đi quan tâm xung quanh, do đó vừa đến cửa thôn, mọi người liền cảm giác mình tiến vào một thế giới khác. Giữa đường lan tràn cỏ dại, hai bên là đại thụ cao chót vót phải ba, bốn người mới ôm hết, trên đỉnh rậm rạp toàn cành cây, xòe rộng ra che cả bầu trời, chỉ có những khe hở thưa thớt rớt xuống một chút ánh sáng, vì thế những tia sáng kia rất mờ, quanh thân vang lên tiếng kêu của đám động vật không rõ tên, khiến người ta nổi lên ảo giác mình đang đứng trong rừng rậm núi lớn.
Lý Phi Vũ nhìn bụi cỏ bò đầy đằng trước, kinh ngạc nói: “Này... Chúng ta đi vào có thể bị lạc đường hay không a?”
“Đi dọc theo đường cái sẽ không.” Nghiêm Phi nói. Hai bên đường đều là cây cao lớn, chỉ cần lấy đại thụ làm biển chỉ dẫn, muốn lạc đường vẫn có chút khó khăn.
Bởi vì trong đám người, Nghiêm Phi là kẻ cao nhất sau đó đến Triệu Chí Văn và Cảnh Lâm, nên ba người đi đầu tiên, tay cầm gậy gỗ to bằng cổ tay, một bên đập cỏ một bên mở đường.
Bọn cậu định đi trấn Hoàng Đài, cách thôn gần nhất. Thời điểm đi đến một thôn khác, thì thấy cỏ dại trên đường giống như thôn bọn cậu đều bị thanh lý sạch, tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bước đi trong đống cỏ thực sự quá mệt mỏi, mặc dù có những người cao đi ở đằng trước, thế nhưng cũng không thoải mái bằng lúc đi đường bình thường. Hơn nữa tuy đỉnh đầu đều được cành cây che mặt trời, thế nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất cao, trong bụi cỏ rất là oi bức, thật vất vả thoát khỏi đám cỏ, đoàn người cảm giác quần áo cởi ra đều có thể vắt ra nước.