Thời điểm đến trước cửa khu quản lý, Cảnh Lâm hỏi lúc nào mới có điện, bên quản lý nói tạm thời còn chưa biết, thật tựa như cả một khu vực lớn bên bọn cậu đều bị mất điện vậy, nói không chừng máy phát điện cũng hỏng rồi, ngày hôm nay đang tìm người đến sửa chữa.
Lục tục lại có mấy người thuê nhà tới hỏi dò, Cảnh Lâm không thể làm gì khác, đành nắm tay Nhạc Nhạc tới một quán mở sớm bên cạnh khu nhà ở ăn sáng, sau đó đi trạm xe buýt ngay cạnh chờ xe.
Từ nơi Cảnh Lâm đến công ty, đón giao thông công cộng phải mất hơn nửa giờ, cậu cảm giác ngày hôm nay người còn nhiều hơn mọi khi, trước đều đi tới nửa đường xe buýt mới chứa đầy người, hôm nay mới đến bến thứ hai đã đầy ắp, có vài người quen biết nhau cùng trò chuyện, nói tối qua bị mất điện phải trải qua gian nan như thế nào.
Nhạc Nhạc ngồi trên đùi Cảnh Lâm, Cảnh Lâm che chở bé không bị những người xung quanh lấn tới đụng vào, một đường im lặng tới công ty.
Đến công ty, phát hiện thế nhưng không có điện. Công ty Cảnh Lâm làm ở tầng thứ 12 của cao ốc, không có điện cũng chỉ có thể bò cầu thang, dọc theo đường đi, những người công ty khác nhìn thấy Cảnh Lâm tay dắt một đứa bé, nhưng bởi vì mọi người không quen, nên chỉ nhiều nhất là tò mò nhìn chăm chú một chút thôi.
Cảnh Lâm khá trạch, quanh năm ngồi trong văn phòng, rất ít rèn luyện thân thể, một đường dừng nghỉ ngơi, lại bò một chút mới lên tới tầng 12, có loại cảm giác tim sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Công ty chấm công chín giờ mỗi ngày, hiện tại vừa mới tám giờ bốn mươi mấy đó, người đến công ty không nhiều, người đến rồi đa số đều nằm nhoài tại vị trí của mình ngủ bù, nghe tiếng động mở mắt ra thấy Cảnh Lâm đã đến, trong tay còn dắt một đứa bé, cùng cậu quen liền biết đó là cháu trai ngoại kia của cậu.
Mấy nữ đồng nghiệp công ty Cảnh Lâm thấy Nhạc Nhạc một đầu tóc quăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, bộ dạng ngoan ngoãn, nhất thời cầm đồ ăn vặt bình thường tích trữ trong công ty lấy lại đây dụ Nhạc Nhạc. Có điều tính Nhạc Nhạc nội hướng sợ người lạ, vẫn luôn trốn vào trong lồng ngực Cảnh Lâm. Cảnh Lâm tiếp nhận đồ ăn vặt nữ đồng nghiệp đưa tới, nói cảm ơn, vỗ lưng Nhạc Nhạc để bé đừng sợ.
Nữ đồng nghiệp hỏi Cảnh Lâm: “Tối hôm qua nhà các cậu cũng bị cắt điện sao?”
Cảnh Lâm gật đầu.
Cậu ở công ty luôn luôn là hình tượng trầm mặc ít lời, có điều bởi vì khá cao, lại trưởng thành rất dễ nhìn, nên thái độ nhìn qua cứ việc lạnh nhạt, nữ đồng nghiệp vẫn rất tình nguyện nói chuyện cùng cậu, “Chỗ tớ thuê, tối hôm qua bị cắt điện, sáng còn mất nước, sáng sớm rửa mặt đều phải dùng tới nước uống.”
Cảnh Lâm nhíu mày, nơi cậu tuy sáng nay chưa mất nước, nhưng nếu đêm nay vẫn không có điện, không biết chừng nước cũng có thể sẽ bị ngừng. Giữa mùa hè bị cắt điện cũng thôi đi, nếu mất nước thì thật sự không dễ chịu chút nào.
Lục tục lại có đồng nghiệp bò lên, mọi người đều giống như cá rời nước vậy, ngồi tại chỗ của mình há mồm thở dốc.
Người bắt đầu chậm rãi tăng lên, những ai đang ngủ bù cũng thức dậy, mọi người tụ tập lại cùng thảo luận chuyện bị cắt điện. Đại khái là do tình huống cắt điện phạm vi lớn như thế hiếm lắm mới thấy một lần, mọi người vừa oán giận những bất tiện chuyện cắt điện, vừa có loại hưng phấn không tên, nói hôm nay cũng không cần tới đúng giờ nữa, người đến muộn tại trước cửa cao ốc thấy quản lý treo bảng thông tin, bị cắt điện không biết nguyên nhân, máy phát điện cũng hỏng, còn đang trong sửa chữa, chưa biết thời gian có điện lại.
Ngày hôm nay người tới muộn rất nhiều, quản lý công ty Cảnh Lâm cũng đến muộn, thời điểm tới đã qua mười giờ rồi, thật nhiều đồng nghiệp thấy không có điện cũng đã trở về. Quản lý nói di động tối qua hết pin, chuông báo thức không kêu, tối qua lại bởi vì nóng quá ngủ không ngon, nên đến hừng đông mới chợp mắt được chút, một giấc này ngủ được hơi quá.
Sau khi quản lý đến công ty, bởi vì hôm nay vừa vặn là thứ sáu, nên trực tiếp cho bọn cậu nghỉ ngơi ba ngày, thứ hai khẳng định đã có điện, lúc đó lại đi làm như bình thường.
Sau khi rời đi công ty, Cảnh Lâm mang theo Nhạc Nhạc trực tiếp đáp chuyến xe về nhà, về đến nhà, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra xem khu nhà ở có mất nước hay không, phát hiện không ngừng nước mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bất quá cậu vẫn không yên lòng, vội vàng đem hai cái thùng nhựa thường ngày dùng để giặt quần áo chứa đầy nước đặt trong phòng bếp. Hai thùng cũng không lớn, hai thùng nước chỉ đủ cậu và Nhạc Nhạc tắm được một lần, liền quyết định ra ngoài mua thêm cái lớn hơn một chút.
Cảnh Lâm đầu tiên đi chợ bán thức ăn, mua đồ ăn cho buổi trưa cùng buổi tối, sau đó tới cửa hàng tạp hóa gần khu ở mua thùng đựng nước, cậu chọn loại thùng inox cực lớn có dung tích 150L, đem về đựng nước, thuận tiện mua hai cây nến cùng hai quạt nan. Bởi vì thùng đựng nước quá lớn, cách khu ở còn có một khoảng không tiện ôm về, liền kêu một chiếc taxi.
Đến cửa khu ở, Cảnh Lâm đem mấy thứ thức ăn cùng nến ném vào bên trong thùng, để Nhạc Nhạc nắm góc áo cậu, bản thân thì đem thùng chậm rãi chuyển lên lầu.
Phòng bếp khá nhỏ, vì thế Cảnh Lâm đặt thùng tại một góc phòng khách, dùng hai cái thùng nhỏ kia hứng nước đổ vào bên trong thùng. Khí trời tháng 7, không có gió thổi không có điều hòa chạy, kể cả ngươi không hề làm gì chỉ ngồi một chỗ, cũng sẽ bị nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, lúc Cảnh Lâm chuyển thùng vào trong nhà, tóc đã ướt đẫm, hiện tại cậu đang rót nước đầy thùng, còn Nhạc Nhạc đứng ở địa phương không trở ngại tới cậu, cầm quạt vừa mới mua trong tay, rất hiểu chuyện dùng sức quạt gió về phía Cảnh Lâm.
Chờ rốt cục đựng đầy ba cái thùng nước, Cảnh Lâm cảm giác mình đã nóng không chịu được, bỏ ra mấy phút đun một bình nước tắm, cởi sạch quần áo của mình và Nhạc Nhạc, sảng khoái tắm rửa sạch sẽ một phen, thời gian cũng không còn nhiều sẽ tới 12 giờ, lúc này, điện thoại di động của Cảnh Lâm cũng đã hết pin sập nguồn.
Bữa trưa Cảnh Lâm cũng không muốn xào rau, đem thịt mua về được đặt làm mát trong nước lấy ra cắt, hai dao chặt luân phiên ra trận rất nhanh băm nhỏ chúng, trộn vào trứng gà cùng chút bột mì, đem rau muống mua về rửa sạch, liền làm một bát canh thịt viên đơn giản giải quyết bữa trưa của hai người, Cảnh Lâm mang chiếu bình thường hai người nằm ngủ trải ra sàn nhà phòng khách, bản thân cầm sách xem, cũng đưa tập tranh vẽ cho Nhạc Nhạc xem, xem mệt thì nằm trên chiếu ngủ một giấc.
Thời gian buổi chiều vẫn cứ như vậy mà trôi qua, buổi tối Cảnh Lâm lại ra ngoài mua chút xương sườn về, tuy không có điện, nhưng xương sườn mua được nhìn qua vẫn rất mới mẻ.
Bữa tối nấu nồi cơm tẻ, dùng một trái mướp đắng mua ban ngày đun với xương sườn, mùa hè ăn mướp đắng hạ hỏa. Có khả năng thật sự là cháu trai ngoại sẽ giống cậu, Cảnh Lâm thích ăn mướp đắng, Nhạc Nhạc cũng cực kỳ yêu thích mướp đắng, hoàn toàn khác hẳn với những đứa trẻ khác đối với mướp đắng bày ra dáng vẻ ghét cay ghét đắng. Trước khi ăn cơm, Cảnh Lâm còn gắp mấy cây đậu đũa được ngâm trong bình thủy tinh ra, trời mùa hè nóng, mọi người rất dễ không thấy ngon miệng, những món đồ chua loại này lại thật ra cực kỳ kích thích khẩu vị.
Ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, sắc trời đã chuyển tối. Nhiệt độ cũng không còn cao như ban ngày, thậm chí có gió thổi nhè nhẹ. Cảnh Lâm cầm một cái quạt mua ban ngày, nắm tay Nhạc Nhạc xuống lầu, đi tản bộ sau khi ăn xong, đi hướng về phía công viên gần khu nhà ở.
Trên đường không có ánh đèn, chỉ có đèn xe tới tới lui lui. Trong công viên có rất nhiều người đi tản bộ sau khi ăn xong, mang theo đứa nhỏ, dắt chó, còn có một nhóm bác gái vừa hát vừa khiêu vũ.
Đúng là thật biết tự tiêu khiển, tự giải trí.
Cảnh Lâm mang theo Nhạc Nhạc ngồi trên ghế dài một bên công viên, ngắm nhìn đám người chung quanh, quạt trong tay chầm chậm phất.
Nghỉ ngơi bên ngoài gần hai giờ, Nhạc Nhạc đã nằm nhoài lên đùi Cảnh Lâm ngủ thiếp đi rồi. Người xung quanh cũng không còn nhiều, Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc vào ngực, cũng chuẩn bị trở về.
Một đường bò lên tầng sáu, vừa mới mở cửa ra, một luồng khí nóng ập vào mặt, có điều cũng không đến nỗi quá khó chịu. Móc ra bật lửa vẫn để trong túi, Cảnh Lâm tìm tới cây nến trước khi đi ra cố ý đặt trên kệ tủ cạnh cửa, thắp sáng, nâng lên cây nến tiến vào phòng ngủ.
Trước khi ra ngoài Cảnh Lâm đã đốt nhanh muỗi rồi, lúc này trong phòng khẳng định không có muỗi, đắp một cái chăn mỏng lên bụng Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm cũng thay đổi quần áo ngủ, bò lên giường.
Ban đêm vẫn như cũ ngủ không ngon lắm, đều bị nóng tỉnh, sáng sớm lúc Cảnh Lâm còn đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên lại bị Nhạc Nhạc lay tỉnh.
Cảnh Lâm mở mắt ra nhìn về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đang ngồi bên cạnh cậu, hai tay không ngừng gãi khắp người, chỉ thấy trên cánh tay, trên đùi bé lộ ra bên ngoài quần áo ngủ, đều là những nốt phát ban có kích cỡ như hạt đỗ xanh, ngay cả trên mặt cùng trên cổ cũng có.
Hiển nhiên những nốt phát ban này rất ngứa, Nhạc Nhạc vừa gãi vừa nức nở nói với cậu: “Cậu, trên người cháu rất ngứa.”