Thương Viêm đứng trên lầu cao hờ hững nhìn xuống hỗn loạn phía dưới, chỉ yên lặng xem, không có bất cứ động tác nào khác. Và nếu cậu giương mắt lên một chút sẽ thấy một căn hộ cao cấp xa hoa, so với bất cứ phòng ốc nào trong căn cứ đều rắn chắc hơn, đó chính là nơi ở của Chung Hư Lữ.
Thương Viêm nhướng nhướng mày, nhất định bây giờ Chung Hư Lữ đang bận rộn đến bù đầu bù cổ, bất quá cậu còn cần châm thêm lửa nữa. “Hiện tại trong căn cứ đã rất là hỗn loạn, em đi phá rối Khu dị năng cho nó cũng hỗn loạn theo luôn đi.” Thương Viêm quay đầu, tầm mắt dừng lại trên người Đoạn Ái đang ngồi chơi đánh cờ.
“Tốt, đêm nay em sẽ tặng món quà lớn cho bọn họ ngay.” Đoạn Ái hì hì cười, tay cầm một quân cờ tiến công. “Thắng rồi”.
“… Đánh lại một lần.” Đoạn Nãi không chịu khuất phục mà nhanh tay xếp lại một ván cờ mới, vì cái gì đều là nhóc thua.
“Phố Đông xuất hiện bạo động, phố Tây cũng không yên ổn.”
“Đây là lần thứ mấy nảy sinh vụ đánh người cướp bóc!?”
“Vụ án đồng loạt cùng xảy ra trong một thời gian ngắn như thế này, trừ việc dị năng giả ra ngoài làm việc hết, khả năng còn lại là sau lưng có một tổ chức quy mô đang sai phái.”
“Thực ngông cuồng, cho bọn họ một bài học...”
Chung Hư Lữ ngồi ngay giữa phòng họp, thanh âm ồn ào xung quanh làm gã nhăn mặt lại, trong bụng toàn là nóng nảy, đương nhiên gã biết có người ở sau lưng gây rối, thế nhưng không ai có thể đề xuất ra được biện pháp giải quyết cả!?
Nếu gã đoán không sai, việc này là người của Diễm Quân Ly làm ra, dù sao Thương Viêm chết ở trên tay gã không phải là không có người biết, cho dù bọn thuộc hạ đều đối với gã trung tâm. Vì thế, dưới tình huống Thương Viêm vừa mới chết, trừ bỏ Diễm Quân Ly ra, gã không thể nghĩ ra được ai có khả năng gây rối đến Nhân vật chính như gã.
Chung Hư Lữ cắn răng tự hỏi xem nhân số phía sau vụ này là bao nhiêu, có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào căn cứ W, còn làm ra hành động lớn như vậy, rốt cuộc cần bao nhiêu nhân lực? Hoàn toàn không biết trò khôi hài này chỉ có hai con tang thi làm ra mà thôi.
Mọi người đang ồn ào nhìn thấy bộ dáng yên tĩnh của lão đại, cũng mau mắn dừng miệng lại, “Nói đủ? Hiện tại tôi chỉ muốn một cái ý kiến, ngay lập tức!!!” Tâm tình của Chung Hư Lữ rất là lo âu, gã nhìn mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn trong phòng hội nghị, bộ dáng cúi đầu trầm mặc đầy xấu hổ của bọn họ đều in thẳng vào mắt gã, thật là thất vọng.
Không có ba người Lưu Sở Thiên, Bạch Vụ, La Dịch Di xử lý sự vụ như trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》,cho nên nếu chuyện nhỏ thì Chung Hư Lữ còn có thể dàn xếp được, nhưng đến khi đột phát chuyện lớn, thì giống như hiện tại chẳng có cách nào đưa mọi chuyện quay về yên ổn.
“Lão Đại, bên Khu dị năng giả…” Thanh âm gấp gáp từ bên ngoài truyền vào làm cho Chung Hư Lữ vụt đứng lên khỏi ghế, sau đó trong lòng nảy lên một linh cảm xấu, hiện tại gã đã hoàn toàn xác định có người quấy rối, bởi vì những người bình thường sẽ chẳng ai có lá gan đi khiêu chiến dị năng giả.
“Bây giờ chúng ta cần phải giết gà dọa khỉ” Nguyên Liên Hoa ngồi bên cạnh Chung Hư Lữ thoáng cau cau mày nói rằng, “Đương nhiên, nếu như có thể bắt được người gây rối thì cũng sẽ được thưởng lớn.” Đạo lý quất một roi cho một viên đường là không thể thay đổi.
“… Cứ như vậy đi.” Chung Hư Lữ chần chờ một chút sau đó gật đầu.
Tuy rằng Chung Hư Lữ có ánh sáng nhân vật chính, nhưng những thứ không biết thủy chung vẫn không biết, cũng chẳng thể trông cậy vào gã làm đầu lĩnh hai năm thì sẽ quen xử lý mọi chuyện. Còn trước đó có thể đem căn cứ W chỉnh lý tốt, thì đại khái lý do là kẻ địch xung quanh gã đều bị tác giả đánh giảm chỉ số thông minh thôi ╮(╯▽╰)╭
Chung Hư Lữ không rảnh bận tâm Thương Viêm, cho nên cũng buông bỏ giám thị cậu. Tối đó, Thương Viêm mặc một bộ quần áo đen bó sát người, nhìn trên bầu trời đen thui, ở trong lòng âm thầm bật ngón tay cái, đêm không trăng không sao quả nhiên là cơ hội tốt để làm chuyện bất lương.
Hiện tại, nơi Thương Viêm đứng là đập chứa nước của căn cứ W, Bàn Tay Vàng tinh lọc nguồn nước nằm ở đây. 'Ở đằng đó?' Địa phương này có chút xa, nằm trên một ngọn núi trong căn cứ W, Thương Viêm mặc toàn thân đen thui nên không chút kinh động, dễ dàng đến được đây, hơn nữa Đoạn Ái Đoạn Nãi còn đánh lạc hướng bọn trông coi, cho nên chẳng ai biết được có người mò tới.
Tuy rằng công lược không quá lo lắng Thương Viêm có bị thương hay không, nhưng mà lo lắng độ tương thông của Chung Hư Lữ và động vật biến dị.
Đứng bên mé đập, Thương Viêm đang chuẩn bị bước xuống nước bỗng khựng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng nơi đây quá mức tối tăm nên cậu nhìn cũng chẳng thấy gì. Chép chép miệng tỏ rõ sự bất mãn, hiển nhiên là 'bạn cũ' đã từng gặp qua một lần kia đã mò tới, những con chuột biến dị đang nấp đằng xa xa mà không lộ mặt.
Trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》, độ thân thiện của Chung Hư Lữ hoàn toàn thể hiện ở các chủng sinh vật, đương nhiên cũng có động vật biến dị. Nhưng trong trí nhớ của Thương Viêm, khi đó động vật biến dị chỉ được miêu tả sơ qua mà thôi, xem ra bây giờ động vật biến dị đã được chú ý tới.
Thương Viêm mặc chính là bộ đồ lặn, cậu chậm rãi đi xuống nước, bất quá cậu không vội dùng đèn pin để tránh gây sự chú ý, so với tầm mắt hẹp hòi thì dựa vào Trình tự tìm kiếm và Công lược còn tốt hơn.
Trong nước, độ ấm có chút thấp, càng đi xuống càng cảm thấy thân nhiệt đang từ từ rút đi, nhưng có Trình tự chữa khỏi, Thương Viêm hoàn toàn không thèm để ý đến việc này.
‘Cá sấu đến’ Tiếng Công lược vang lên, Thương Viêm không chút do dự dùng tới Trình tự tìm kiếm. Trình tự vừa mở ra, trên bản đồ xuất hiện tới 45 cái chấm đỏ, riêng ở trong nước đã là 23 chấm.
Trong lòng Thương Viêm âm thầm mắng một câu 'sụp hố' (lừa đảo), sau đó bơi nhanh hơn nữa, nhưng dù sao tốc độ dưới nước của con người cũng không thể nào bì được với cá sấu, rất nhanh Thương Viêm đã giáp mặt bọn chúng.
Tuy rằng cậu không sợ cá sấu cắn mình, nhưng cậu sợ bộ đồ lặn trên người lặn bị hỏng, cho dù cậu có Trình tự cũng không thể hô hấp được dưới nước. Thương Viêm tự hỏi chiều sâu của cái đập, sau đó mở đèn pin lên, chỉ sợ có người dưới đáy nước.
Ngọn đèn làm mắt Thương Viêm có chút không thích hợp, chờ đến khi cậu nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh, thì phát hiện ra những con cá sấu kia con nào con nấy dài hơn 10 mét, Thương Viêm có thể nhìn đến những cái gai cứng cáp dọc thân hình của bọn chúng, bốn cái chân ngắn ngủn nhưng tốc độ thì lại rất nhanh.
Khi con cá sấu đầu tiên phát hiện ra Thương Viêm, thì những con khác cũng nối gót mà tới, Thương Viêm không chút suy nghĩ lách người qua các khe hở bơi nhanh xuống dưới, nhưng bất luận cậu làm như thế nào thì tốc độ dưới nước của cậu cũng không thể so sánh với cá sấu.
Mấy con cá sấu đồng loạt phóng tới phía Thương Viêm, cái đuôi chuẩn bị quật lên trên người Thương Viêm, thấy tình hình không ổn, Thương Viêm đành tiến vào không gian.
“Ca, đừng lo lắng, chỉ là lặn xuống đập nước.” Thương Viêm vừa đặt chân liền trưng ra khuôn mặt tươi cười, chủ động giải thích trang bị trên người mình, miễn cho BOSS cảm thấy cậu lại không nghe lời đi làm ba cái chuyện nguy hiểm, rồi sau đó trừng phạt bằng ba ba ba.
“Thật sự không có việc gì?” Diễm Quân Ly nghe Thương Viêm nói thì mày khẽ nhăn, tay đang cầm bút chỉnh sửa văn kiện cũng buông xuống. Ở ngoài không gian mà quan sát Thương Viêm trước sau, chỉ nhìn thấy Thương Viêm trừ bỏ có chút lạnh lẽo tái nhợt ra thì không còn việc gì, bao gồm cả quần áo.
“Ừm, chỉ là nước có chút lạnh”. Thương Viêm biết sắc mặt mình sẽ không được tốt, nên mới lên tiếng giải thích.
“Hóa ra Tiểu Viêm thích bơi lặn”. Khi Diễm Quân Ly nói đến đây thì y đã xuất hiện trong không gian, y vừa vững chân đã ôm chặt lấy Thương Viêm lâu ngày không gặp kia, tuy rằng khuôn mặt bị hóa trang trở nên có chút xa lạ, nhưng trái tim bên trong không thay đổi thì chẳng có gì quan trọng.
“Tàm tạm.” Thương Viêm đẩy Diễm Quân Ly xích ra một chút, hiện tại người cậu đang trần trụi.
“Tiểu Viêm chẳng có vào không gian, anh rất cô đơn.” Diễm Quân Ly đối với việc Thương Viêm đẩy mình ra hoàn toàn xem như không thấy, đưa mặt tới hôn cái trán Thương Viêm, tiếng thì thào khiến Thương Viêm nảy sinh ảo giác y đang rất thiệt thòi, Thương Viêm lạnh sống lưng, này nhất định là cậu nghĩ sai rồi.
“Bị giám thị, không còn cách nào khác.” Thương Viêm cũng có chút bất đắc dĩ, tuy rằng rất nhớ BOSS, nhưng bị Chung Hư Lữ để ý, nên cậu không dám hành động lỗ mãng để bại lộ thân phận.
“Vì cái gì lại cảnh giác như vậy, gã có vấn đề à?” Diễm Quân Ly vẫn cảm thấy Thương Viêm quá mức để ý tới Chung Hư Lữ, y nhìn ra được người này rất có tiềm lực, nhưng y vẫn không rõ vì sao Thương Viêm lại ngăn cản y đối phó Chung Hư Lữ.
“Động vật biến dị đều đi theo phe gã” Thương Viêm liếc mắt nhìn Diễm Quân Ly liếc mắt, quyết định nói trước cho BOSS biết tin tức này, tuy rằng hiện tại cậu nhìn thấy động vật biến dị không quá nhiều, nhưng ai biết được đây có phải chỉ là một góc núi hay không.
Thương Viêm ôm lấy thân thể đang khựng lại của Diễm Quân Ly, “Gã không phát hiện ra em.” Thương Viêm vỗ vỗ lưng Diễm Quân Ly, xem như an ủi.
“Em muốn đi ra ngoài.” Thương Viêm tính thời gian, hẳn là cá sấu bên ngoài đều đi cả rồi, “Anh chờ em.” Diễm Quân Ly hôn lên khóe miệng Thương Viêm một cái, bất đắc dĩ cười khổ.
Thương Viêm đáp lại bằng nụ cười 'hãy an tâm', lắc mình rồi biến khỏi không gian, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lẽo và tràn ngập hận ý của Diễm Quân Ly, Chung Hư Lữ sao? Phải chú ý gã ta cho thật tốt mới được.
Thương Viêm ra không gian, dòng nước lạnh tựa băng làm Thương Viêm rùng mình, xung quanh cậu đã không còn khí tức nào, thừa dịp hiện tại nhanh nhanh bơi xuống phía dưới.
Mà sá cấu đang chuẩn bị ngoi lên bờ đều khựng lại bước chân, hình như nơi con mồi vừa biến mất có người lại xuất hiện, vì thế hừng hực hùng hục mà bơi lại chỗ cũ.
Thương Viêm không do dự nữa mà bật đèn pin lên, sâu dưới đập nước, cho dù là loại đèn pin công suất lớn cũng không chiếu rọi được quá rõ ràng.
Thương Viêm vuốt cục đá tinh lọc to lớn tựa như một căn phòng gồ ghề, khóe miệng co rút, tuy rằng biết thể tích, nhưng khi nhìn thấy vật thực cảm giác lại không giống nhau.
Hệ thống nhắc nhở Thương Viêm, đáy mắt Thương Viêm chợt lóe, trong lòng thở dài, còn phải bơi xuyên qua đám cá sấu kia để ra ngoài, thật là phiền phức.
Thương Viêm đem đá tinh lọc bỏ vào không gian, nhìn cái thể tích to lớn này, Thương Viêm có thể khẳng định nếu như cậu không có không gian thì chẳng thể nào mang nó đi được.
Khi Thương Viêm mang đá tinh lọc thoải mái đi vào không gian, thì đám cá sấu ngoài kia lại kích động lên, lần này không chỉ con mồi không thấy, mà ngay cả cục đá được chủ nhân coi trọng cũng không thấy, tuy rằng bọn nó cho rằng đây chẳng qua là một cục đá tảng vô dụng.
“Cái này…” Diễm Quân Ly hoàn toàn không nhìn ra được chỗ thần bí của cục đá khổng lồ này, lông mày khẽ nhướn, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn sang Thương Viêm, ý bảo Thương Viêm giải thích một chút.
“Đá tinh lọc. Chúng ta chặt lấy một nửa là được.” Nghe tên cũng biết tác dụng của nó rồi, Thương Viêm buông bình dưỡng khí xuống. Cậu cũng không thể nào mặc kệ chết sống của người nơi đây, bất cứ chỗ nào của cục đá tinh lọc đều có công hiệu cả, cho dù chỉ là một viên nho nhỏ, tuy nhiên thể tích càng lớn tinh lọc càng nhanh mà thôi.
Chung Hư Lữ đem cả cục đá tinh lọc bỏ vào trong nước, là vì tranh thủ trước khi BOSS chú ý tới đem nguồn nước tinh lọc cho tốt, ai ngờ tiện nghi cho cậu.
Thương Viêm cầm Đọa Thiên múa máy vài đao, nhìn đá tinh lọc rồi lại nhìn Đọa Thiên, cuối cùng quyết định chặt từ trên xuống, mà Diễm Quân Ly thì nhìn Thương Viêm mặc đồ lặn bó sát người đang xoay trái xoay phải, ánh mắt tối sầm lại.
Ngày kế… Lâm Lăng ngửa đầu quan sát cục đá tảng xuất hiện ở sảnh biệt thự, cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, đây là đá tinh lọc? Hơn nữa, nó còn từ trong tay Ly thiếu mà tới?
Chương 86: Thần.
”Này, bây giờ đang lúc gấp rút mà.” Diễm Quân Ly đẩy Thương Viêm ngã trên mặt đất, cỏ xanh mềm mại kia bị Thương Viêm nằm đè dưới lưng.
Không gian thăng cấp cũng khiến nơi này thay đổi theo, trong giới hạn của Hư Vô Phủ xuất hiện bốn mùa xuân hạ thu đông, mà hiện tại nơi Thương Viêm và Diễm Quân Ly đang nằm là một bãi cỏ xuân.
”Vậy thì tính sao? Em yên tâm, sẽ rất thoải mái.” Diễm Quân Ly nhướng mày, không để ý chút kháng cự nho nhỏ của Thương Viêm, “Chỉ cần em phối hợp.” Diễm Quân Ly hôn khóe miệng Thương Viêm, một tay bận rộn với bộ đồ lặn của cậu, một tay thì vật lộn với quần áo của mình .
”Với lại... Em không phải cũng muốn sao?” Diễm Quân Ly cười xấu xa, dùng ngón tay gảy viên đậu đỏ trước ngực Thương Viêm một cái, Thương Viêm run run, thân thể bị kích thích khiến Tiểu Thương Viêm chậm rãi dựng lên.
Thương Viêm hít sâu một hơi, căm giận trừng mắt nhìn Diễm Quân Ly, sau đó mới với tay cởi quần áo, người không phải tiên, lâu không làm, dục vọng dâng trào là chuyện bình thường. Bây giờ cậu cũng muốn làm một phát, hơn nữa nhiệm vụ lần này mười phần thì chắc chín, vì thế cứ thuận theo cảm xúc bản thân vậy.
Rất nhanh Thương Viêm đã lộ ra bộ ngực, còn Diễm Quân Ly thì sắp cởi sạch rồi, hai má Thương Viêm đo đỏ, nhìn nhìn xung quanh trống rỗng cậu cứ không có cảm giác an toàn.
Thương Viêm đẩy đẩy cái miệng Diễm Quân Ly đang định dán vào xương quai xanh của mình, “Vào phòng đi.” Giọng nói của Thương Viêm không được tự nhiên khiến Diễm Quân Ly hơi ngơ ngác, sau đó hôn Thương Viêm đến mơ hồ không rõ trời đất rồi nói, “Nơi này không có một ai, ở bên trong với ở bên ngoài thì khác gì nhau.”
Thương Viêm nghẹn lời, bĩu môi coi như đồng ý. Khởi động cơ thể, đỏ mặt mà truy đuổi theo đôi môi Diễm Quân Ly, mặc dù cậu ở bên dưới nhưng đôi khi cậu cũng rất tích cực.
Diễm Quân Ly mỉm cười ngậm lấy mỹ vị được đưa tới, đầu lưỡi làm xằng làm bậy khắp khoang miệng đối phương. Tay y dần đi xuống đũng quần cậu, nhẹ nhàng miêu tả vuốt ve Tiểu Thương Viêm. Bởi vì đang mặc áo lặn, cho nên khi nơi nào đó có phản ứng thì biểu hiện ra rất rõ ràng, dù cách một lớp quần áo, ngón tay vẫn có thể cảm nhận được tình trạng của Tiểu Thương Viêm.
“... Bỏ tay ra.” Hai mắt Thương Viêm mê ly, khẽ đẩy Diễm Quân Ly ra, bờ môi tạm thời dời khỏi, vì cậu thì thào tự nói khiến sợi chỉ bạc kéo dài vắt lên xương quai xanh, tuy thanh âm không to nhưng Diễm Quân Ly nghe rất rõ ràng.
”Ướt rồi ~” Diễm Quân Ly lôi Tiểu Thương Viêm ra, Tiểu Thương Viêm không còn trở ngại mà nảy lên, bị Diễm Quân Ly đặt trên tay thưởng thức, một bên thì cười khẽ thì thầm vào tai Thương Viêm, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhượng cho Thương Viêm cắn môi, tai đỏ bừng, Tiểu Thương Viêm lại lớn hơn một vòng.
Lần thứ hai Diễm Quân Ly hôn lên đôi môi lóng lánh nước của Thương Viêm, tuy hành động vội vàng mút mát của y có điểm nóng nảy, nhưng thân thể Thương Viêm cũng phản ứng rất rõ rệt, cột sống run rẩy từng đợt.
Diễm Quân Ly tách khỏi môi Thương Viêm, để Thương Viêm thấy 'nhược điểm' của mình đang bị y cầm trong tay, Diễm Quân Ly muốn Thương Viêm nhận biết rõ ràng người đang yêu thương cậu là ai, Thương Viêm trừng mắt nhìn Diễm Quân Ly, giở thói trẻ con, chẳng chút thú vị.
Diễm Quân Ly liếm liếm khóe miệng, cười đắc ý, cảm giác bị khiêu khích cũng có vẻ hay hay, đáy mắt hơi hơi ám muội, ngón tay không thể chờ đợi được mà vói ra phía sau Thương Viêm, Thương Viêm hơi run run, người nhũn ra, ngón chân bấu chặt, mập mờ mà ngân nga một hai tiếng.
Diễm Quân Ly là BOSS, chỉ số thông minh cao đến không cần hoài nghi, hai năm trời đủ để Diễm Quân Ly hiểu rõ từng sợi tóc Thương Viêm. Ngón tay y nhẹ nhàng gãi gãi tràng bích, Tiểu Thương Viêm cũng bị Tiểu Quân Ly vô ý cọ cọ, chất lỏng trong suốt theo đùi non Thương Viêm chảy lên trên cỏ, phân không rõ rốt cuộc là của ai.
Bốn ngón tay Diễm Quân Ly đều cho vào, sau đó hơi gập lại, đôi khi nổi tính xấu mà cào nhẹ điểm G một chút, làm Thương Viêm kêu rên liên tục.
Diễm Quân Ly chơi đến nghiện, căn bản không chịu cho Tiểu Quân Ly đi vào, Thương Viêm cứ nhìn Tiểu Thương Viêm đang ma xát Tiểu Quân Ly, mãi đến khi tầm mắt cậu bắt đầu mơ hồ thì vật cứng kia âm thầm mà sưng lớn hơn.
Thương Viêm nhịn đến mức khó chịu, nhưng Diễm Quân Ly không để cho cậu thõa mãn, lúc phía sau cậu truyền đến cảm giác vui thích thì y bỗng ngưng lại, chẳng lẽ muốn cậu dùng đến Ngũ Chỉ cô nương? Từ lúc bắt đầu yêu, đã bị Diễm Quân Ly cấm, đối với Diễm Quân Ly thì việc này chẳng khác nào bị người yêu xem thường.
”Anh... Rốt cuộc có cho không. . . Mau lên.” Thương Viêm thở dốc, mặt đỏ đến nóng nảy, liếc nhìn Diễm Quân Ly, bất chấp ngón tay y còn đang ở bên trong mình, cố co chân đạp Diễm Quân Ly một cái, mà Diễm Quân Ly lại tiện thể bắt lấy chân Thương Viêm.
”Được rồi mà, anh hiểu.” Tiếng nói trầm thấp của Diễm Quân Ly nói rõ dục vọng to lớn của y lúc này, sau khi nghe thấy Thương Viêm phàn nàn thì ngoan ngoãn rút tay khỏi, lộ ra một mùi hương gay mũi nhưng nó lại khiến Diễm Quân Ly nóng hết cả người. Lập tức, y đâm Tiểu Quân Ly vào bên trong, cảm giác nóng ướt chật chội đánh úp tới, nhượng Diễm Quân Ly khẽ ngâm nga ra tiếng.
Mặc dù đã lâu Thương Viêm không làm, bất quá Diễm Quân Ly chuẩn bị rất tốt, hơn nữa mỗi tiểu thụ đều có tố chất thân thể đặc biệt mà (╯▽╰). Rất nhanh Diễm Quân Ly bắt đầu chuyển động thân dưới. Từng đợt từng đợt khoái cảm tập kích lấy hai người, sắc mặt họ đều khẩn trương nhưng lại rất hưởng thụ.
Thương Viêm vô lực bám vào bả vai Diễm Quân Ly, còn tay Diễm Quân Ly bóp chặt mông cậu, thanh âm khiến người ta thẹn cứ phát ra liên tục không ngừng, cho dù Thương Viêm cố nhịn cũng không hiệu quả.
Chất lỏng màu trắng phun vươn vãi khắp nơi, người nào đó thoát lực mà nằm vật trên mặt cỏ. Vừa mở mắt là thấy nam nhân vẫn còn đang động dục kia, cậu tát qua một cái, một lần thì còn được, lại một lần nữa là không thể nào.
Diễm Quân Ly cũng biết nên dừng ở đây, vươn tay ẵm Thương Viêm vào phòng tắm tẩy rửa. Lúc Thương Viêm võ trang đầy đủ xuất hiện ở đáy nước thì đã là vài giờ sau, cảm giác lạnh lẽo khiến Thương Viêm không khỏi rùng mình một cái.
Thương Viêm nghe theo nhắc nhở mà nhìn ngó xung quanh rất kỹ, khi lần nữa bị cá sấu bao vây thì đi vào không gian hôn môi một chút, cuối cùng cũng thuận lợi ra khỏi mặt nước. Thương Viêm lén lút rời đi phạm vi đập chứa nước, cười thầm chờ Chung Hư Lữ phát hiện đá tinh lọc chỉ còn lại một nửa.
Mà sau khi Chung Hư Lữ phát hiện ra chuyện này, người bị hoài nghi đầu tiên là “Chu Minh“. Việc đá tinh lọc gã không nói cho bất kỳ ai, chỉ bảo thủ vệ đây là một đồ vật rất quan trọng.
Nhưng đến khi Chung Hư Lữ mang người chạy tới nơi ở của Chu Minh người đã đi mất, hỏi hàng xóm thì được biết mấy ngày nay không ai thấy bóng dáng Chu Minh cả, điều này khiến Chung Hư Lữ bị một cú đả kích rất lớn, nằm không dậy nổi.
Thương Viêm nghe được chuyện của Chung Hư Lữ thì cực kì vui vẻ, ngay cả rau cải thấp kém trên bàn cũng trở nên thuận mắt.
Thương Viêm không có hứng thú mà ngồi trong nhà ăn, ban đầu cậu muốn nhìn xem tình trạng thức ăn của căn cứ W ra sao, từ đó có thể đánh giá được tình hình vật chất hiện tại của căn cứ W.
Mà kết quả làm Thương Viêm không biết nên cao hứng hay là nên thất vọng, tuy không khó để có thể nuốt xuống, nhưng hương vị căn bản không thể so với trước đây, xem ra bạo động làm cho căn cứ W loạn hết cả lên, điều này cũng đủ để nhìn ra Chung Hư Lữ không đủ sức lãnh đạo.
Hiện tại Đoạn Nãi Đoạn Ái đã không đi gây bạo động nữa, cũng không làm động tác nhỏ nào nữa, vì khi nghe được tin Chung Hư Lữ ngã bệnh, một ít thế lực không phục Chung Hư Lữ cũng dần dần xuất hiện, Thương Viêm biết những người đó là pháo hôi để cho Chung Hư Lữ cày kinh nghiệm, xem ra trong lúc vô tình cậu đã tạo thêm cơ hội cho Chung Hư Lữ.
Hiện tại căn cứ W rất hỗn loạn, đá tinh lọc cũng đã nằm trong tay, Thương Viêm đang suy xét khi nào thì nên quay về, một tay nâng cằm, một tay tùy ý lần lựa đồ ăn mà tự hỏi.
Tuy nhiên cậu suy nghĩ không bao lâu, thì nghe được tin xấu từ hệ thống, chiếc đũa trên tay bởi vì động tác quá lớn của Thương Viêm mà rơi xuống, phát ra tiếng vang leng keng, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người trong đại sảnh.
Nhưng Thương Viêm hoàn toàn không để ý, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là tin tức vừa mới nghe được. Thương Viêm không có phát hiện, khi mình hỏi những lời này thì có một cảm giác gì đó như chờ mong sự phủ định .
Thương Viêm hít sâu một hơi, Thần là pháo hôi lớn nhất của 《 Đế Vương Mạt Thế 》, lúc đọc thì Thương Viêm không có cảm giác gì, nhưng hiện tại...
Cậu biết Thần cũng không hy vọng Chung Hư Lữ có thể đạt được vị trí Đế Vương, đó cũng là nguyên nhân ông ta đến đây. Nhưng cậu càng rõ ràng là Thần sẽ mang lại không ít thứ tốt cho Chung Hư Lữ.
Thương Viêm thở dài, Thương Viêm cau mày, tầm mắt phức tạp nhìn ra không trung ảm đạm bên ngoài cửa sổ .
Theo thanh âm hệ thống, ở trên bầu trời căn cứ W xuất hiện ánh sáng vàng chói mắt, Thương Viêm biết đó là nơi Chung Hư Lữ đứng.
Người chung quanh nhìn thấy ánh sáng vàng kia đều sôi nổi ngẩng đầu, đợi hiểu rõ kia là do Thần dừng lại đây, có người lập tức quỳ xuống lạy, nhiều người cũng lộ ra biểu tình sùng bái.
Thương Viêm nắm chặt khớp tay, cậu làm không được cái gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn ánh sáng vàng kia biến mất, lúc này cậu nghĩ Chung Hư Lữ đang rất là sung sức, đầy tự tin, còn có được năng lực mạnh mẽ hơn, bởi vì trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 nó như vậy .
'Thương Viêm, không cần lo lắng. Thần cũng bị thế giới ép buột mới làm như vậy, ông ấy cùng phe với chúng ta, Bàn Tay Xám chính là minh chứng.' Hệ thống nóng vội, chỉ sợ Thương Viêm nhất thời luẩn quẩn trong lòng.
Thương Viêm trầm mặc một hồi lâu, sau đó khôi phục tâm tình trở về bình tĩnh, Hệ thống do dự.
Sau khi nghe Hệ thống nói, Thương Viêm liền nhíu mày, mặc dù là Bàn tay xám, nhưng lại bị biến thành Bàn tay vàng, xem ra có chút lừa đảo. Thanh âm Công lược vẫn bình tĩnh như xưa,
Công lược tạm dừng, khiến ánh mắt Thương Viêm xẹt qua tia sáng, cậu biết người kia là ai, dị năng giả hệ dự tri - Phạm Thanh.