Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 36: Chương 36: Gặp Lại




Thương Viêm biết nói nhiều sai nhiều, nên quyết định cái gì cũng không nói, duy trì khuôn mặt lạnh như kem. Nhìn tươi cười trên mặt người phía trước chợt giảm, trách không được nhiều người như vậy thích mặt than, trang B(*) hiệu quả thật là cao. Thương Viêm dần thích biểu tình này rồi đó.

Lý Tô Lục nhìn thấy người kia nghe thấy hắn nói nhưng không có biến hóa gì, thì hai mắt híp lại. So với trong tưởng tượng của hắn còn lãnh tĩnh hơn, quyết tâm đoạt lấy dần dần tăng lên.

Dị năng có rất nhiều loại, nhiều nhất là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, cũng có dị năng độc nhất vô nhị riêng, nhưng cho dù thế nào thì đối với cấp trên, tác dụng cũng không bằng dị năng giả hệ không gian…

Hiện tại, nam nhân đang bị bọn họ vây quanh chính là dị năng giả hệ không gian duy nhất mà hắn biết. Kỳ thật hắn phát hiện sự tồn tại của dị năng giả hệ không gian này cũng chỉ là trùng hợp. Nhiệm vụ của hắn là đi chiêu mộ dị năng giả, đồng thời hắn cũng là một dị năng giả khá đặc biệt.

Dị năng của hắn là Thiên lý nhãn, năng lực nhìn xuyên thấu, ở trong một phạm vi quy định có thể nhìn xuyên qua bất cứ thứ gì mà mình muốn. Ngày đó, hắn cũng chỉ là trong lúc vô tình luyện tập thiên lý nhãn thì cảm giác được có cái gì đó ngăn chặn hắn nhìn thấu, mà loại tình huống này cũng không xa lạ.

Năng lực của hắn là nhìn xuyên, nhưng có một số thứ hắn vô pháp nhìn được, đó chính là dị năng giả. Hắn không biết loại tình huống này có thể là do năng lực của hắn đề cao mà thay đổi hay không, hắn chỉ biết là hắn có thể dùng phương thức này tận lực tìm được càng nhiều dị năng giả che giấu.

Sau đó hắn cư nhiên nhìn thấy người này đem một kho vật tư tiêu thất vào hư không, trong nháy mắt hắn liền hiểu được, người này là dị năng giả hệ không gian. Bất quá hắn dị năng là cấp 0, phạm vi và thời gian có thể nhìn xuyên là có giới hạn, cho nên nhiều lần phái ra bộ đội đều không tìm được dị năng giả hệ không gian kia.

Nhưng lần này hắn đích thực nhịn không được, không phải là tình huống chiến đấu nhưng hắn cũng vì dị năng giả kia mà xuất động. Hắn vẫn luôn sử dụng dị năng để bảo đảm sẽ không có tình huống sơ sót khiến cậu ta biến mất.

“Tôi tận mắt nhìn thấy.” Cho nên không cần không thừa nhận. Lý Tô Lục thở hổn hển kia nháy mắt khôi phục khôn khéo của mình.

Còn tận mắt nhìn thấy? ‹Hệ thống, lúc ta sử dụng không gian ngươi xác định là không có cái gì bất thường?› Hệ thống ở trong cơ thể Thương Viêm, có thể nói là Thương Viêm có nhiều thêm một đôi mắt, như thế nào lại bị phát hiện? Tuy rằng Thương Viêm hiểu được hệ thống sẽ không giấu diếm cậu chuyện này, nhưng chắc chắn hệ thống đã xem nhẹ mất cái gì đó.

‹Nói như vậy, thời điểm ngươi sử dụng không gian, hình như là có cái gì đó động vào ta› Hệ thống cũng không quá xác định.

Lúc ấy kỳ thật là dị năng của Lý Tô Lục đang nhìn xuyên tới Thương Viêm, mà bản thân hệ thống lại có công năng phòng ngự, nhưng bởi vì Lý Tô Lục dị năng quá yếu, hệ thống cũng không có chú ý tới. Loại cảm giác này giống như chỗ nào đó ngứa một chút, cũng sẽ không để ý.

Thương Viêm lập tức đoán được dị năng của Lý Tô Lục là cái gì, nhưng cậu cũng biết, hiện tại loại dị năng này còn rất yếu, nếu không sao lại có thể hiểu lầm cậu là dị năng giả hệ không gian.

Thần sắc Lý Tô Lục cho thấy hắn đang quyết tâm phải bắt được cậu, khiến Thương Viêm rất không thích, cậu không chút nghi ngờ, nếu cậu cự tuyệt người này, cậu tuyệt đối sẽ bị công kích, sau đó bị gói thành bánh chưng đưa lên xe.

Nghĩ thông suốt Thương Viêm thu hồi tư thế, Lý Tô Lục cho rằng người này đã thỏa hiệp, hắn hướng hai bên liếc mắt một cái, thì có người tiến lên tiếp cận Thương Viêm. Nhưng, Thương Viêm mỉm cười giảo hoạt, không làm một chút gì đó thì liền không phải Thương Viêm.

Thương Viêm vươn tay ra, sau đó từ hư không xuất ra một túi máu. Loại tình huống này, vừa nhìn thấy là Lý Tô Lục đã biết chắc chắn 100% là dị năng giả hệ không gian, hai mắt như là tia X quang đều là lợi ích và tính toán quét lên trên người Thương Viêm.

Mà Thương Viêm chỉ lịch sự cười cười, sau đó quăng túi máu lên người bên cạnh, đương nhiên Lý Tô Lục cũng không thoát khỏi. Thương Viêm còn ngại không đủ, từ không gian lại xuất ra một túi máu hướng người khác ném.

Tiếp Thương Viêm đem trên tay miêu đao thu hồi, một cái bom cay liền mang theo thanh âm “O o o” xuất hiện trên mặt đất.

Có thể là động tác của Thương Viêm quá mức đột nhiên cùng nhanh chóng, lúc máu bắn tới, mọi người theo bản năng nhắm mắt lại hoặc là dùng tay ngăn trở phía trước, vì vậy bom cay cũng dễ dàng phát huy công dụng, vừa lúc cho Thương Viêm cơ hội.

“Chơi vui vẻ.” Cùng với tang thi. Thương Viêm căm giận nghĩ.

Nhìn! Ai kêu anh nhìn tôi như vậy! Hiện tại tôi để cho anh nhìn! Tuy rằng túi máu rất trọng yếu, nhưng muốn đột phá đồng thời còn muốn cam đoan không bị người đuổi theo, trong thời gian ngắn ngủi cậu chỉ nghĩ đến cái này, tang thi đối máu người chính là thập phần mẫn cảm .

Tương phản với đám đàn ông cao lớn kia, Thương Viêm mỗi ngày đều dùng miêu đao nên thân thể nhanh nhẹn hơn nhiều.

Biểu tình Lý Tô Lục dại ra, thời điểm mọi người hồi phục lại tinh thần, Thương Viêm đã xuyên qua phòng tuyến yếu nhất —— chỗ Lý Tô Lục, hướng về mục tiêu là cửa sổ chạy tới.

Thương Viêm men theo dây thừng ban nãy mà từ lầu 5 tuột xuống, lưu lại một cái mỉm cười cho đoàn người đang căm tức phía trên.

Lý Tô Lục nhìn Thương Viêm chạy đi mất, chỉ có thể nhịn lại tức giận, bảo những người chuẩn bị đuổi theo Thương Viêm dừng lại.

Hiện tại trên người bọn họ cơ hồ đều có vết máu, đây là thứ thu hút tang thi nhanh nhất, hành động tùy tiện chỉ tổ giảm bớt nhân số, hơn nữa hắn còn cần những người này bảo hộ.

“Trở về.” Lý Tô Lục thấp giọng áp chế lửa giận nói, toàn thân che kín mùi máu tươi khiến hắn đem bộ dáng Thương Viêm hung hăng ghi tạc ở trong lòng.

Đừng cho hắn gặp lại, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Thời điểm Thương Viêm tới chỗ hẹn, bóng dáng thon dài của Diễm Quân Ly đã xuất hiện ở nơi đó, đương nhiên cũng sẽ không thiếu hai người Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên kia.

Nhìn Thương Viêm hoạt bát nhảy loạn, Diễm Quân Ly mỉm cười vô cùng dịu dàng, thiếu chút nữa đui mù hai mắt Thương Viêm. Ở trong lòng Thương Viêm, cho dù là ‘ánh sáng nhân vật phản diện’ cũng không thể nào bằng được chân mày ôn nhu của Diễm Quân Ly, cho dù toàn thân BOSS đều tản mát ra nguy hiểm lạnh lẽo, nhưng đôi mắt đen thâm thúy phản chiếu bóng dáng của cậu vẫn rất mê người.

Vài ngày không thấy, em trai hình như có chút gầy yếu, làm Diễm Quân Ly cảm thấy đau lòng. Tay chuẩn xác sờ lên đầu nhỏ của Thương Viêm, nhẹ nhàng mà xoa xoa, bất an vốn luôn ngự trị trong lòng nay lại bùng phát.

Mặc dù mất đi mà có lại khiến Diễm Quân Ly cảm thấy em trai rất quan trọng, nhưng trừng phạt thì vẫn phải trừng phạt, đứa nhỏ không ngoan không thể không quản. Ừm, vậy trong lúc huấn luyện y sẽ dạy dỗ một phen.

Thương Viêm thấy Diễm Quân Ly đột nhiên trở nên nguy hiểm, cảm thấy trong lòng hơi hơi có dục vọng muốn chạy trốn, trên mặt cũng bất giác mà trở nên túng quẫn.

Nhìn bộ dạng có chút khiếp đảm, đang cố lấy lòng y, tâm tình Diễm Quân Ly trở nên tốt hơn một chút, dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng hai mắt đã hàm chứa ý cười.

‹Độ hảo cảm: ♥♥♥♥. Quan hệ: Em trai cưng› Hệ thống đối với biến đổi này cũng rất là kinh ngạc, cho nên nó ngơ ngác chẳng biết nói gì.

Trước giờ Diễm Quân Ly đối với tình cảm luôn đạm mạc, thế mà bỗng dưng lại có thể tiến triển đến trình độ này, kỳ thật Bàn tay xám lớn nhất mà Thương Viêm có, chính là có thể dễ dàng xoát độ hảo cảm của Diễm Quân Ly thì phải.

Thương Viêm mở màn hình độ hảo cảm ra, xuất hiện tại đáy mắt cậu chính là 4 trái tim màu hồng sậm. Hốc mắt Thương Viêm có chút phiếm hồng, cậu đột nhiên đi về phía trước hướng Diễm Quân Ly, đem đầu nhét vào ngực y, miễn cho có người nhìn thấy cậu hiện tại ngây ngốc đến dạng nào.

Nói không cảm động là giả. Hiện tại BOSS sẽ không chỉ lo lắng, quan tâm, đau lòng cậu, mà còn sẽ tin tưởng cậu. Từ sự kiện kia cùng độ hảo cảm đã xem lúc nãy, BOSS là thật sự đem cậu đặt ở trong lòng .

Thương Viêm phát thệ chỉ cần BOSS không chê cậu, cậu sẽ luôn luôn đi theo BOSS, cho dù sau đó BOSS ngồi trên ngai vàng đế vương, đả bại Chung Hư Lữ, cậu cũng sẽ vẫn tận tâm tận lực mà ở bên người BOSS như cũ, không xa một bước.

Hành động đột ngột này của Thương Viêm khiến Diễm Quân Ly có chút nghi hoặc, bất quá y cũng không có đẩy Thương Viêm ra, tay đặt ở trên vai Thương Viêm, lại nhẹ nhàng mà sờ sờ tóc Thương Viêm, như là không tiếng động mà an ủi cậu. Em trai chỉ còn có y là thương yêu và dạy dỗ thôi, điểm ấy y cũng hiểu rõ ràng . (╯▽╰)

Ở một bên, tâm tình Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng rất là phức tạp, mà biểu cảm của họ lại là biến thành như vầy: o(╯□╰)o. Bọn họ cao hứng Thương Viêm trở lại, nhưng bởi vì Thương Viêm như vậy làm cho bọn họ lo lắng cùng tức giận, đồng thời còn cảm thấy không khí giữa Ly thiếu gia nhà mình cùng Viêm tiểu đệ có một loại ái muội không thể nói rõ.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng mà Ly thiếu gia dành cho Thương Viêm, bọn họ tính ra đã xem qua không ít lần, nhưng thế nào cũng không thể quen được.

Thương Viêm không biết bản thân đã chui trong ngực BOSS bao lâu, thời điểm cậu phục hồi lại tinh thần liền phát hiện bọn họ giống như đã ôm thật lâu, xấu hổ chậm rãi nảy lên trong lòng, nhưng càng nhiều nhất là ngượng ngùng. Mắc cỡ chết người a!( gào thét -ing ).

Nghĩ vậy, Thương Viêm lập tức giãy dụa rời khỏi ôm ấp của Diễm Quân Ly, tuy rằng Diễm Quân Ly đối với em trai trong ngực có cảm giác không nỡ buông, nhưng vẫn là thả ra, dù sao nơi này cũng không phải là địa phương tốt để ôm ấp yêu thương.

Hai má Thương Viêm có chút đỏ bừng, đó là lúc nước mắt cậu chảy ra, liền ỷ vào ôm ấp của BOSS mà chùi loạn lên trên áo BOSS, đương nhiên cũng có nguyên nhân ngại ngùng trong ấy.

Bình tĩnh lại Thương Viêm mới nhìn qua Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên bị cậu xem nhẹ, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, cư nhiên đem hai người sống to bự kia quên lâu như vậy. Vẻ mặt Lưu Sở Thiên không tốt khiến tay Thương Viêm run lên, mà ánh mắt Lâm Lăng ở một bên lại mịt mờ, những điều này làm cho toàn thân Thương Viêm đều căng thẳng .

“Bọn họ rất lo lắng cho em.” Lời này là Diễm Quân Ly nói, Lưu Sở Thiên bị vạch trần, nét mặt già nua của gã đỏ lên, nhưng đây là Ly thiếu gia nói, gã không thể lên tiếng phản bác, chỉ có thể càng dùng thêm ánh mắt không tốt mà nhìn Thương Viêm, chính là chút đáy mắt thẹn quá hóa giận che giấu thế nào cũng không được.

Không thể tưởng được Lưu Sở Thiên cũng rất đáng yêu a~. Nhìn thấy rõ sắc mặt của Lưu Sở Thiên xong, Thương Viêm là cảm thấy như vậy.

Mà Lâm Lăng bị vạch trần thì rõ ràng cấp bậc che dấu cao hơn rất nhiều, lúc ban đầu chỉ có một cái chớp mắt kích động, sau đó liền dùng ánh mắt vô cùng bình thường mà nhìn Thương Viêm, một chút chột dạ cũng không có. Đương nhiên chỉ có anh ta mới biết, trong lòng anh đang trách móc Lão Đại nhà mình như thế nào.

Loại ánh mắt này, cùng lúc trước bất đồng, làm Thương Viêm – người đã quá khôn khéo, nhìn ra được. Hai người này đều lo lắng cho cậu ah~!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.