Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 42: Chương 42: Phát Hiện




Cuối cùng, cũng buông xuống được cái gai trong lòng, vì liên quan đến Diễm Quân Mạc nên trình độ cố chấp mà cậu đối Dư Vũ có thể so sánh ngang với BOSS. Thương Viêm nhìn về phía cửa, Diễm Quân Ly ở sau cánh cửa này chờ cậu, nghĩ đến điều ấy trên mặt cậu dần dần xuất hiện nụ cười vui vẻ.

“Ca…” Thương Viêm đang muốn gọi Diễm Quân Ly, tuy nhiên thanh âm của cậu mới phát ra được một nửa thì dừng lại. Bởi vì sau lưng … truyền đến cảm giác đau đớn, vẻ mặt Thương Viêm cứng ngắc, cầm lấy thanh đao đang cắm trên người cậu, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nó được rút mạnh ra, ừm… không được lưu loát cho lắm, Thương Viêm có thể từ đó mà đưa ra kết luận, người đâm cậu cũng chẳng phải quá quen thuộc với việc này.

Thương Viêm khó khăn xoay người về phía sau, đưa lưng về phía địch là việc vô cùng nguy hiểm. Sau đó cậu nhìn thấy một gương mặt xa lạ, một thiếu nữ vẻ mặt dữ tợn, trên tay cô ta thật sự là thanh đao - nguồn gốc khiến cậu đau đớn. Tiểu Khê mang theo vẻ mặt điên cuồng, cô chỉ biết mẹ của mình nói không sai, người này nhất định sẽ tới tìm Dư Vũ.

Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể từ mẹ mình mà biết được người này rất hận Dư Vũ. Khi biết mình không có khả năng sống sót, cô liền tìm một cơ hội trốn vào tủ quần áo, cô đánh cược, hy vọng Thương Viêm sẽ tự tay giết chết Dư Vũ. Cô may mắn đoán trúng, Thương Viêm không chỉ một mình mà còn lộ ra dáng vẻ thả lỏng như vậy.

Cô thành công. Nhưng khi đối diện với Thương Viêm thì Tiểu Khê mới chú ý, chỗ da thịt lộ ra ở ngực Thương Viêm, quần áo nơi đó bởi vì bị Dư Vũ tấn công đã rách nát, nhưng bên trong không có một chút thương tích.

Trốn trong tủ quần áo, mặc dù Tiểu Khê không có nhìn thấy cảnh cậu và Dư Vũ đánh nhau, nhưng từ âm thanh cô biết Dư Vũ đánh trúng Thương Viêm, nhưng bây giờ cô xem thì trên người Thương Viêm căn bản không có vết máu.

Cô nhận thấy Thương Viêm khác thường, sắc mặt càng âm trầm hơn. Mặc dù rõ ràng cô đã đâm vào tim, nhưng người này lại không ngã xuống. Loại tình huống như thế khiến Tiểu Khê điên cuồng, muốn tiếp tục cầm đao đâm xuống nữa.

Tiểu Khê vốn chỉ có hận ý cùng vẻ mặt sảng khoái, giờ lại nhiều hơn một chút ngạc nhiên, nhưng cùng Dư Vũ khác biệt, cô đã sớm biết chẳng bao lâu nữa cô sẽ chết, cho nên dù không chắc chắn cô cũng không sợ sệt. Loại hành động liều lĩnh này khiến trong lòng Thương Viêm cả kinh. Nữ nhân kia là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng cậu cũng sẽ không thua trên tay một người như vậy, không cần thương hại kẻ địch, cho dù đó là một người phụ nữ.

‹Thương Viêm! Ngươi chú ý một chút sẽ chết hả!?› Hệ thống ở trong đầu cậu hô to, thật là gấp chết Hệ thống mà, nguyên nhân vì mới đánh nhau với Dư Vũ đã tiêu hao không ít hạch tinh. Hiện tại dưới vết thương trí mạng như vậy hạch tinh nhất định không đủ để khiến cậu khôi phục hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đem trái tim cậu cùng một số bắp thịt nhỏ xung quanh hồi phục. Khi Tiểu Khê đâm đao vào cơ thể Thương Viêm trình tự chữa trị đã bắt đầu công tác của mình.

‹Nghe thấy những lời chẳng dinh dưỡng này của ngươi, thì ta biết chắc rằng ta vẫn chưa chết.› Trong lòng Thương Viêm cười khổ, kỳ thực khi Thương Viêm bị đả thương, bản thân cũng thật lo lắng, chỉ sợ hạch tinh không đủ. Nhưng khi hệ thống nói như vậy, cậu biết mình không có chuyện gì lớn, ít nhất sẽ không chết. Chỉ có điều, bị thương nữa sẽ không tốt. Cho nên lúc Tiểu Khê tiếp tục công kích, cậu chỉ có thể lui về phía sau nửa bước, nhưng lại xé tới vết thương, thực sự là đau nhức không thôi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thương Viêm đã phục hồi tinh thần, cũng không thu súng cầm trên tay vào không gian, tay hơi nâng lên, bắn một phát trên chân Tiểu Khê, cho dù Tiểu Khê hoạt động nhanh nữa cũng không thể nhanh bằng viên đạn.

Tiểu Khê bị đau, động tác trên tay cũng mềm nhũn, đao nhỏ trên tay trượt xuống, tiếng vang lanh lảnh trên mặt đất, nhưng địch ý trong mắt dành cho Thương Viêm không hề thay đổi.

Mà súng của Thương Viêm, lực dội lại khiến vết thương càng thêm đau đớn kịch liệt, nhưng hiện tại cậu cũng không thể chịu thêm một đao nữa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thương Viêm không do dự, lại bắn ra một phát, cậu cầm súng bắn vào người Tiểu Khê, Tiểu Khê ngã xuống đất trong thân thể chảy ra một loại chất lỏng đỏ tươi, đó là máu - thứ Thương Viêm không hề có.

Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Tiểu Khê khi ngã xuống đất chết, cậu mới thoáng yên tâm, cậu từ chuyện này rõ ràng được rằng lúc nào cũng không thể buông lỏng, bởi vì cái loại vui sướng nhất thời kia có thể dẫn đến kết quả chính là một khắc sau người ngã xuống đất chính là mình.

‹Hệ thống, chữa khỏi bao nhiêu?› Thương Viêm nhịn đau, vào giờ khắc này cậu hiểu rõ tầm quan trọng của trình tự chữa trị và hạch tinh đối với cậu. Ở bên trong mạt thế này, vô luận là dị năng gì cũng đều có quá trình cải tạo lại cơ thể, loại cường đại trên thân thể này người thường hoàn toàn không thể so sánh. Sau này dị năng sẽ là địa vị, còn người thường sẽ rất ít ỏi. Thương Viêm lại không có dị năng, ở thế giới này cậu chính là một người có thể dễ dàng chết nhất, cho nên mới có trình tự chữa trị xuất hiện, chính là để cam đoan mạng sống của cậu.

‹Hạch tinh đã cạn, sẽ không thể khiến miệng vết thương của ngươi hồi phục lại hoàn toàn.› Có thể nghe ra âm thanh khó xử của Hệ thống. Hạch tinh a hạch tinh vì sao chúng mi lại ít như vậy? Vì sao trước đây cậu không cố gắng một chút? Thương Viêm rất rõ ràng, vết thương của mình không kéo dài, mặc dù cậu không cần lo lắng việc chảy máu, nhưng khi vết thương vỡ ra, cậu sẽ rất đau.

Thương Viêm có thể chắc chắn một điều rằng, cuộc sống sau này sẽ phải tăng cường rèn luyện! Nói như vậy, có phải trước kia, BOSS luôn luôn phải sống một cách đề phòng thế này?

Đúng rồi, BOSS! Thương Viêm hốt hoảng quay đầu nhìn về phía cửa phòng, ngay cả vì động tác mạnh mà đụng tới vết thương cũng không để ý tới.

Cửa phòng không có vết tích mở ra, Thương Viêm thoáng yên tâm, nhưng cũng không thể nói rằng BOSS không nhìn thấy bộ dạng cậu bị thương. Lúc đó sự chú ý của cậu đều đặt trên người nữ nhân này, đến tột cùng BOSS có nghe thấy thanh âm của cậu mà biết cậu bị thương không. Hiện tại cậu chỉ có thể cầu khẩn BOSS không nghe thấy thanh âm của cậu.

Lấy từ trong không gian ra một cái áo khoác, nhịn đau mà mặc lên người, đem thương tích trên người che khuất.

“Keng két~” Tiếng mở nhẹ khiến Diễm Quân Ly đang đứng ở ngoài đưa mắt nhìn vào bên trong, không đồng ý mà nhăn lại lông mày. Vẻ mặt Thương Viêm tái nhợt in vào đáy mắt, khiến Diễm Quân Ly cảm thấy rất đau lòng.

“Ca, đi thôi.” Thương Viêm đi song song cùng Diễm Quân Ly, cậu dùng khóe mắt quan sát biểu cảm của Diễm Quân Ly. Thương Viêm không phát hiện Diễm Quân Ly có gì không đúng, liền đưa ra kết luận, BOSS không phát hiện ra, lần này thực sự yên tâm. Phòng ở của nhà giàu, hiệu quả cách âm quả thật là hạng nhất. Nhưng Thương Viêm lại quên mất rằng, nếu Diễm Quân Ly muốn giấu cậu cũng không có gì khó.

Trước mặt Thương Viêm, Diễm Quân Ly biểu lộ tư thái thả lỏng tự nhiên, mới khiến Thương Viêm hiểu sai suy nghĩ của Diễm Quân Ly. Nói đúng ra là, Diễm Quân Ly sao lại không biết che giấu chứ, ngược lại nếu Diễm Quân Ly muốn che giấu, thì mấy ai có thể nhìn ra được?

Khi Thương Viêm dùng dư quang quan sát Diễm Quân Ly, ánh mắt Diễm Quân Ly cũng đang quan sát Thương Viêm, mà ngay cả chuyện mờ ám Thương Viêm làm cũng bị Diễm Quân Ly nhìn thấy. Thương Viêm hơi tụt về phía sau, Diễm Quân Ly tự nhiên chìa tay đặt ở sau lưng Thương Viêm, tựa như huynh đệ bình thường vỗ vỗ lưng Thương Viêm. Tuy nhiên động tác này cũng khiến Thương Viêm hoảng sợ, ý thức được gì đó Thương Viêm lập tức thả lỏng không ngăn cản bàn tay của Diễm Quân Ly.

Phải tự nhiên chút, tự nhiên chút! Nếu như bị BOSS phát hiện phía sau có thương tích nhất định sẽ đòi xem, nhìn thì sẽ biết được bí mật của mình, đến lúc đó ngoại trừ nói ra chân tướng thì không còn cách nào khác.

Khi BOSS biết rõ những chuyện kia thì sẽ như thế nào? Biết cậu chỉ có vai trò quyết định thất bại của nhân vật phản diện, mà y, Diễm Quân Ly biết em trai chỉ là một độc giả bên ngoài, còn có hệ thống gì đó tồn tại. Nếu như sau khi nói rõ tất cả sự tình, mạt thế dị năng này nọ mà chiếm được thừa nhận của BOSS thì cũng không sao, cùng lắm bị nói là người có dị năng tiên đoán.

Nhưng lúc này không giống, nó sẽ khiến quan hệ của hai người rạn nứt không thể nào khắc phục được nữa. Cậu không hi vọng loại sự tình này xảy ra, không liên quan đến lợi ích, chỉ là không muốn tình cảm anh em xấu đi.

Không ngừng tự thôi miên mình, Thương Viêm hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của cậu lúc này đủ khiến người ta nhìn ra mọi thứ. Ngay cả Thương Viêm cũng không phát hiện ra, trên mặt của cậu vương đầy vẻ che giấu cầu xin cùng sợ sệt, cũng không phải loại sợ sệt bị người ta phát hiện, mà là một loại sợ hãi bi thương.

Thương Viêm thế này, Diễm Quân Ly còn có thể không rõ cái gì sao? Tim thoáng cái đau nhói, cậu đang che giấu cái gì? Cậu đang nhẫn nại cái gì? Cậu đang gánh chịu cái gì?

“Loại trình độ tệ hại của Dư Vũ mà khiến cho em như vậy, sau này phải tăng cường rèn luyện.” Tâm tình lo lắng cùng bất mãn đối với Thương Viêm xuất hiện rất rõ ràng trên mặt Diễm Quân Ly, chỉ là ở chỗ sâu thẳm trong đáy mắt có chút ưu tư, Thương Viêm không thể nhìn thấy.

“Tăng cường rèn luyện?” Thương Viêm không nghe ra được thanh âm của mình run rẩy. “Trước đã định rèn luyện cho em, nhưng thời gian không cho phép, giờ thì có thể rồi.” Sau khi chấm dứt lời này, hai người lại yên lặng, ai cũng đều có tâm tư riêng. Một người là đem toàn bộ suy nghĩ đặt ở trên vết thương, một người còn lại là đem tâm tư đặt ở cảnh lúc nãy nhìn thấy.

Trong nháy mắt khi Diễm Quân Ly mở cửa, có thể rõ ràng kinh ngạc của y, hình bóng ấy làm cho tim của y xao động. Trải qua cải tạo, dị năng của cơ thể khiến khả năng nghe của y cao hơn gấp bội, nếu không cũng không thể nghe thấy tiếng gào nhỏ như vậy.

Đầu tiên y nhìn thấy chính là Thương Viêm, sau đó Thương Viêm giằng co với một cô gái, khi y muốn ra tay mới chú ý tới, dưới lớp quần áo là những dấu vết tựa như thủy tinh nát vụn, y lập tức hiểu rõ đó là vết thương. Vết thương không hề bị nhuộm đỏ, thuyết minh rõ sự khác biệt với người bình thường, điểm sáng nhàn nhạt tích tụ ở miệng vết thương, như những chú đom đóm xinh đẹp, tuy nhiên trong mắt Diễm Quân Ly lại đặc biệt ngứa mắt.

Những điểm sáng này vây quanh vết thương rỉ sét, sau đấy y trông thấy, nó bắt đầu chậm rãi chữa trị, có trời mới biết y dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế được bản thân không vọt vào. Y đau lòng cho những vết thương của Thương Viêm, nhưng trong nháy mắt y cũng hiểu, nếu hiện tại y đi vào chỉ có thể tăng thêm xấu hổ cùng không thoải mái.

Mặc dù y biết người này có rất nhiều thứ gạt y, nhưng y vẫn đem cửa gỗ đóng cẩn thận lại, khi đó y lựa chọn vờ như không thấy. Y phát hiện, áp dụng quy tắc của bản thân lên trên người này là điều không thể thực hiện được, y không tự chủ được mình, chỉ biết cưng chiều cậu mà thôi.

Y lại có thể sinh ra suy nghĩ “Nếu Tiểu Viêm không muốn nói y sẽ không hỏi”, cho rằng duy trì tình trạng hiện nay là tốt rồi. Ở trên lối đi, Diễm Quân Ly rớt lại phía sau, ánh mắt vẫn thủy chung đặt trên người Thương Viêm. Suy nghĩ thông suốt không thể dùng trên người cậu, hắn sẽ tuân thủ ước định này. Nhìn bộ dạng Thương Viêm cố nén đau đớn, trong lòng y bắt đầu tích tụ chua xót nồng đậm, vì sao y không thể bảo vệ tốt người này? Nghĩ như vậy vẻ mặt Diễm Quân Ly dần dần càng thêm âm trầm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.