Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Chương 11: Rời Khỏi Thôn




Động tác của cha Lưu rất nhanh, tuy rằng vợ và con gái không giúp ích được gì, nhưng năng lực làm việc một mình của ông cũng không tệ lắm, chỉ cần thời gian một giờ là đã tập trung hết những người có danh vị trong thôn đến nhà mình.

Mà những người cha Lưu mời đến, sỡ dĩ bọn họ tới đây là vì nghe nói Thương Viêm muốn mua thịt và rau dưa. Mặc dù đang là mùa đông nhưng cũng không cản trở tham vọng kiếm tiền của bọn họ. Hơn nữa tất cả mọi người đều có ruộng vườn, cho nên đồ vật có thể bán cũng không ít.

Thương Viêm ngồi giữa phòng khách, bên cạnh cậu là cha Lưu và trưởng thôn, sau khi biết về Thương Viêm, trưởng thôn đối đãi với cậu có thể nói là khách sáo tới cực điểm.

Bàn bạc công việc rất nhanh liền ổn thỏa, chủ yếu là do Thương Viêm thực hào phóng, dù hơi nâng giá thì Thương Viêm cũng không hề phản bác, đối với người thanh niên này, trưởng thôn nhiệt tình có thừa. Bây giờ là tháng 11, trước Tết nguyên đán mà nhận được một vụ mua bán lớn như vậy ai mà không thích

“Mấy ngày này tôi sẽ ở lại đây, nhưng dù sao cũng hy vọng mọi người nên nhanh tay một chút, bởi vì tôi còn rất nhiều chuyện cần làm.” Thương Viêm nói rõ ràng cho trưởng thôn biết thời gian của cậu rất hạn chế, nếu vượt qua khỏi khoảng thời gian đó, cậu sẽ phải rời khỏi nơi đây.

Lúc trưởng thôn nghe cậu nói thì lập tức thông báo cho tất cả mọi người, không ai là không biết, khiến bọn họ nhanh tay chuẩn bị kịp thời.

“Như vậy, tôi đi trước, ngài Thương.” Trưởng thôn từ biệt kèm theo vẻ sốt ruột, phải nhanh chóng trở về chuẩn bị thôi, Thương Viêm mua đồ cũng không có nói giới hạn cao nhất thu vào.

Đưa mắt nhìn đám người kia, Thương Viêm có thể tưởng tượng ra, đêm nay toàn thôn sẽ vì câu nói “Có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu” mà chuẩn bị suốt đêm.

Mấy ngày nay Thương Viêm ở trọ lại nhà cha Lưu, cậu cự tuyệt nghi thức giết heo hoan nghênh của ông ấy, giết heo tổ chức đại tiệc làm gì, cứ đưa cho cậu bỏ vào không gian còn tốt hơn.

Thương Viêm lại từ chối một bữa cơm gia đình rồi trở về phòng, đêm nay cậu không vội, vừa đúng lúc dư thời gian để rèn luyện một chút.

Tuy nhiên ý tưởng này không được toàn vẹn, khi Thương Viêm tập được không tới nửa giờ thì có tiếng gõ cửa làm cậu tụt hứng.

Thương Viêm mở cửa phòng, ngoài đó chính là Lưu Kết Đăng đang bưng điểm tâm ngọt, vừa gặp cô ta là khóe miệng Thương Viêm liền co rút. Cậu biết cô ta có tình ý với mình, nhưng cậu không có thời gian để quan tâm hay đối phó việc này, chi bằng để cậu rảnh rỗi mà rèn luyện.

“Cái kia, đây là điểm tâm ngọt.” Lưu Kết Đăng cúi đầu, đêm nay Lưu Kết Đăng mặc cái váy mà cô yêu thích nhất, lúc trước cô mặc nó xuất hiện ở đầu thôn, tất cả nam nhân ở đó đều bị vẻ đẹp của cô mê hoặc. Lưu Kết Đăng có chút chờ mong nhìn về phía Thương Viêm, tuy nhiên lúc cô chạm phải ánh mắt của Thương Viêm thì chỉ còn lại kích động.

Thương Viêm không tiếp lời của cô cũng không có tiếp nhận đồ ăn trên tay cô, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn, đôi mắt không mang một tia tình ý kia đang nói cho Lưu Kết Đăng rằng nó chẳng hề quan tâm.

“Chúng ta không có khả năng.” Thương Viêm giọng điệu bình tĩnh nói xong một câu này liền đóng cửa, bỏ lại Lưu Kết Đăng một mình đứng dại ra ngoài đó.

Thương Viêm hoàn toàn không thương tiếc, nói cậu vô tình cũng được vô tâm cũng tốt, hiện tại cậu chẳng hề muốn chơi trò chơi yêu đương nhăng nhít, bây giờ lòng của cậu chỉ tràn đầy hai chữ mạt thế, ai cũng đều không có khả năng ảnh hưởng đến điểm ấy.

Thương Viêm biết làm như vậy là rất phũ phàng, nhưng cậu càng biết rằng cậu không thể để cho Lưu Kết Đăng ảo tưởng như vậy mãi, đó mới là hại cô ta, lúc tình cảm còn chưa sâu đậm thì rõ ràng lưu loát đập tan ảo tưởng tình yêu là cách tốt nhất. Bất luận là vì mình hay là vì Lưu Kết Đăng, thì lời cậu nói ra cũng không có gì sai.

‹E hèm~, ngươi thực sự nỡ lòng quăng bỏ tình cảm của tiểu cô nương kia à.’ Hệ thống đã lâu không đi ra, tự dưng phóng một câu làm Thương Viêm giật mình.

‹Cũng thật đáng tiếc, nhưng nếu mi thích thì tôi có thể kéo cô ta quay lại, tuy nhiên đến khi đó thì thời gian mà tôi dùng để làm thân với chủ nhân mi sẽ hoàn toàn không còn nữa› đã quá quen với cách nói chuyện của hệ thống, Thương Viêm không nhanh không chậm mà đánh trả lại nó.

‹Ta vẫn thích ngươi trước kia hơn› Hệ thống trầm mặc một hồi, nhớ lại Thương Viêm khi đó vì lời trêu đùa của nó mà tức giận nói không nên lời, thật lòng cảm thấy lúc ấy Thương Viêm đáng yêu biết bao nhiêu.

‹Thu thập và chỉnh lý không gian đều giao cho mi, ngày mai sẽ có một đống lớn thực vật› Thương Viêm xem qua hoàn cảnh trong không gian, hệ thống tuy rằng miệng không được tốt lắm, nhưng làm việc thì không phải phàn nàn, đồ vật trong không gian được sắp xếp rất có quy luật. Tuy rằng vật tư không nhiều lắm, đều là những thứ Thương Viêm thuận tay mua bên đường, nhưng an bài như thế khiến Thương Viêm rất vừa lòng.

Nghe Thương Viêm nói, hệ thống quả nhiên cao hứng, tuy rằng vô cùng chán ghét chỉnh lý không gian, nhưng nhìn thấy một đống lớn thực vật được nhồi nhét vào trong không gian của nó thì cảm giác rất là dễ chịu.

Đối với không khí hòa hợp trong phòng này thì Lưu Kết Đăng, mẹ Lưu và cha Lưu lại không được khoái trá như thế.

“Con nói cái gì? Con gái chúng ta xinh đẹp như thế này, làm sao mà lại không xứng với tên tiểu tử kia.” Mẹ Lưu cay cú nói ra ý kiến nông cạn và thiếu suy nghĩ khiến cha Lưu xém tí nữa hộc máu mà chết, ông so với hai người này thì hoàn toàn bất đồng, Thương Viêm là người như thế nào chứ, vừa nhìn thấy đã biết là con một gia đình giàu có.

Tuy rằng Thương Viêm luôn tỏ ra rất khách khí, nhưng ông tự mình hiểu lấy, trong xã hội thượng lưu có mấy ai là không biết chút ít thủ đoạn, ông sợ một khi Lưu Kết Đăng chọc giận Thương Viêm, Thương Viêm sẽ làm lớn chuyện thì khổ. Nhưng cha Lưu hiểu được, còn mẹ Lưu và Lưu Kết Đăng thì hoàn toàn không hề hay biết.

Cha Lưu và mẹ Lưu cãi nhau, còn đương sự như Lưu Kết Đăng thì lại rất an tĩnh, thậm chí an tĩnh đến quái dị, bất quá cũng không ai phát hiện ra.

Thời gian vài ngày rất ngắn, ít nhất đối với Thương Viêm mà nói thì nháy mắt liền trôi qua. Mấy hôm nay, Thương Viêm thuê một kho hàng trong thôn, làm bộ làm dạng thuê một chiếc xe tải coi như xe hàng, mỗi ngày đều nhồi nhét hàng hóa đầy xe rồi chở ra ngoài thôn.

Nhưng không ai biết rằng Thương Viêm chỉ chạy đi hơi xa, cậu tìm một nơi vắng vẻ, thừa dịp không có ai chú ý thì cất hết vào không gian.

Lúc này hệ thống có thể nói là muốn bao nhiêu hiền lành liền có bấy nhiêu hiền lành, trước đó đã chuẩn bị tốt những cái giá ở trong không gian, hệ thống rất nghiêm túc đem chúng nó sắp ngay hàng thẳng lối, sau đó đem thực vật đặt lên trên.

Nhìn mấy thứ này chiếm cứ một góc nhỏ trong không gian trống rỗng, Thương Viêm vui vẻ vô cùng, phía trên thì thịt gà, thịt trâu, rau dưa, hoa quả, rồi ngay cả trứng gà, thịt ngỗng, thịt chó linh tinh đều chất một đống lớn.

Tuy rằng hiện tại bây giờ thì mấy thứ này chiếm cứ diện tích không quá lớn, nhưng hệ thống vẫn cẩn thận đem chúng gói ghém chặt chẽ san sát nhau. Nhìn thao tác cần cù của hệ thống, Thương Viêm cảm thấy bản thân không quá thiệt thòi, bất quá chỉ là hiện tại không lấy được đồ ra thôi.

Vì để cho người ta không hoài nghi, khi Thương Viêm chạy đi thì sẽ tranh thủ thời gian rèn luyện vài giờ, rồi mới chậm rãi trở lại thôn, thuận tiện lấy tiền trong không gian ra, chỉ cần nói với người ta là tiền vừa rút từ ngân hàng.

Thời gian chỉ có vài ngày mà dân trong thôn thu hoạch một khoản rất lớn, Thương Viêm lại càng thu hoạch lớn hơn. Các loại thịt và rau dưa trong không gian đủ để cho một mình cậu ăn trong mười mấy năm.

Dân trong thôn đem tất cả những thứ mà mình chuẩn bị dùng vào năm mới ra bán hết cho Thương Viêm, có tiền thì sợ gì không mua được đồ tốt, hơn nữa Thương Viêm rất hào phóng, tất cả mọi người đều chen lấn đến bán hàng cho Thương Viêm.

Sáng sớm, Thương Viêm khe khẽ đi ra khỏi thôn, lần này cậu không ngồi taxi mà chọn ô tô đường dài. Do chỗ ngồi ở tận phía trước nên Thương Viêm không để ý rằng phía sau có một đôi mắt đang gắt gao theo dõi cậu.

Thương Viêm về tới thị trấn Y, chú Đặng ở trong cửa hàng nhìn thấy Thương Viêm tới thì hưng phấn gọi một cái, bên cạnh đó cũng an tâm, ông đã xem xong tất cả đồ Thương Viêm muốn mua, cũng đã đặt cọc ổn thỏa.

Thương Viêm thấy bộ dạng chú Đặng liền biết bản thân đang khiến cho ông sốt ruột chờ mong, xấp tiền mà cậu đưa cho chú Đặng chỉ đủ để ông đặt cọc số lượng hàng hóa quá mức khổng lồ kia thôi.

Thương Viêm vừa đến thì chú Đặng cũng biết bây giờ không cần gấp gáp nữa, bảo Thương Viêm đi nghỉ ngơi trước sau đó hẵng xem đơn hàng. Nhưng dù sao Thương Viêm cũng từng trải qua những ngày rèn luyện cao độ, bây giờ chỉ ngồi xe có vài giờ sao lại mệt mỏi cơ chứ.

Chú Đặng nhìn thấy tinh thần Thương Viêm rất tốt thì cũng không nói thêm nữa, đem danh sách đặt hàng đưa tới trước mặt Thương Viêm. Thương Viêm buông ba lô trên người xuống một cái vại gì đó trong cửa hàng, biểu tình nghiêm túc khiến khuôn mặt Thương Viêm thêm tăng thêm một phần sức quyến rũ và uy nghiêm.

Quả nhiên tìm dân bản xứ là đúng, đơn giá của tờ danh sách trên tay Thương Viêm cùng với giá mà cậu đã dò hỏi trước đó so ra hữu nghị không ít, tuy rằng cậu chẳng thiếu tiền, nhưng cậu không hề muốn cho mấy diễn viên quần chúng này ăn được quá dễ dàng, có thể thiếu chỗ nào thì cho thiếu chỗ đó.

Nói thật, tuy rằng cậu biết bản thân cậu bây giờ có tiền, nhưng trước đó không lâu cậu vẫn là một công dân làm việc ăn lương còm cõi, tự dưng dùng quá nhiều tiền cũng sẽ khiến cho cậu khẩn trương.

Dánh sách có rất nhiều thứ, có thức ăn, rau dưa, đồ dùng nông nghiệp, vật dụng hàng ngày linh tinh, còn có rượu, thuốc lá, cùng không ít thuốc men thường dùng, những thứ mà siêu thị có cậu đều phân phó chú Đặng mua hết.

Ngay cả đệm chăn, ga trải giường, gối đầu, bột giặt, xà bông gội đầu, khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, nồi niêu xoong chảo, giấy vệ sinh, quần lót … mấy thứ này đều không bị Thương Viêm bỏ quên.

Nhớ ngày đó cậu đi tới thị trường bán lẻ và các siêu thị mini để ghi chép, không phải vì hôm nay hay sao.

Lúc ánh mắt Thương Viêm dừng lại ở tờ giấy các loại socola thì không di chuyển nữa, mà Thương Viêm cũng không nói gì thêm, chú Đặng đang đứng cạnh Thương Viêm ra sức giải thích, bộ dáng ấp úng và xin lỗi tràn ngập.

Tờ này là do con rể của ông đưa, chủ cửa hàng nào nhìn thấy số lượng hàng hóa mà ông muốn mua thì đều tự giác đánh rớt giá cả xuống một chút, cũng chỉ có con rể của ông chẳng hiểu sao lại thêm vô. Ông không có cách nào khác, nhưng hiện tại bị Thương Viêm phát hiện, ông chỉ có thể đứng khúm núm chờ Thương Viêm bất mãn.

Pierre Marcolini, tuy rằng không phải nhớ rõ từng chữ, nhưng dựa vào trí nhớ không tồi của cậu mà nói, đây là một loại socola nhập khẩu, cũng là loại mắc nhất, không thể tưởng được ở nơi này lại xuất hiện thứ như thế.

Rượu và thuốc lá cho dù có loại hơn mấy trăm ngàn nhưng cậu cũng không bất ngờ, chỗ nào có người thì sẽ có bán những thứ này. Nhưng chỉ có socola xa xỉ như vậy khiến cậu ngạc nhiên, thứ này ngay cả thành phố lớn cũng chưa chắc mua được, hiện tại cư nhiên lại xuất hiện ở nơi này.

Sở dĩ Thương Viêm nhớ rõ loại socola kia là vì thời đại học bạn gái đã từng yêu cầu cậu mua tặng vào ngày lễ tình nhân. Khi đó cậu phải tốn không ít sức lực mới mua được, những ngày tháng kham khổ đó buộc Thương Viêm nhớ rất kỹ càng.

Chú Đặng nhìn bộ dáng Thương Viêm trầm mặc không nói thì kích động dưới đáy lòng càng thêm biến lớn. “Đứa nhỏ, chú biết mấy thứ này giá cả hơi mắc, chú sẽ nói nó hạ giá xuống một nửa nhé?”

Chú Đặng không ngừng oán hận con rể mình, lúc đó ông bị hắn ta thuyết phục, còn ông thì cũng có thú tư tam, nhìn cách Thương Viêm tiêu tiền hào phóng như vậy, ông cũng thấy giá tiền này chẳng có gì khó tiếp nhận

“Chú Đặng biết nhãn hiệu này sao?” Chú Đặng không dự kiến được Thương Viêm sẽ hỏi như vậy, nhưng ông vẫn thành thật trả lời “Không, loại hàng nhập khẩu này sao chú biết được.”

“Pierre Marcolini, hay còn gọi là Bì nhĩ mã khả lý ni(*), mỗi viên đại khái là 20-40 nguyên, giá tiền này cũng không mắc.” Thương Viêm gõ gõ lên trên hóa đơn “300” chữ kia. Trước vẻ mặt hờ hững của Thương Viêm, chú Đặng vừa mới thở một hơi, nghe thấy như vậy thì ngược lại càng thêm bất an.

“Nhưng mà, loại socola này không phải ở đâu cũng có thể có, tối thiểu là thành phố G sẽ không.” Thanh âm Thương Viêm không nặng, có chút đạm mạc như việc không liên quan tới mình, nhưng lời cậu nói như đập vào trong lòng của chú Đặng.

Ông đã nhìn ra ý tứ trong lời nói của Thương Viêm, ngay cả thành phố Guard là nơi nhập khẩu nhiều nhất còn không có được, vậy thì sao lại tới tay thị trấn Y nhỏ bé này. Toàn thân chú Đặng đổ mồ hôi lạnh, ông không thể ngờ con rể của mình lại là một người như thế, ông chẳng còn mặt mũi ngước nhìn Thương Viêm.

Thương Viêm không nói gì thêm, cậu cũng hiểu không phải chú Đặng sai, bất quá cậu vẫn đem tờ giấy kia bỏ vào túi áo, thứ này cậu có thể dùng.

Cách mạt thế còn 13 ngày… . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.