Mạt Thế Hế Thống Cứu Vớt

Chương 20: Chương 20: CHỊ EM KỲ LẠ




-” Xe của chúng ta ở kia.” Dật Nam nén cười, chỉ ở phía siêu thị không xa. Ngô Dương nghe vậy khuôn mặt ngâm đen có chút ửng đỏ. Nhưng vẫn kiên nghị đứng đó. Làm cho Dật Nam cùng Sở Lăng khóe miệng kéo lên a kéo xuống một trận.

Mạc Ngân khó hiểu, tầm mắt nhìn theo hướng ngón tay Dật Nam, chỉ thấy một vùng đất bị cái gì đó xới lên, lộ ra một cái đui xe hummer. Những phần xe còn lại điều bị chôn vùi dưới đất. Xung quanh còn có vài cái tay hoặc chân và đầu của tang thi chôn cùng nhô lên. Mạc Ngân liếc nhìn khuôn mặt ngại ngùng của Ngô Dương, ánh mắt cậu chứa ý cười.

-” Tại lúc đó tôi mới lĩnh ngộ chiêu thức mới. Nên có chút không khống chế được. May mắn đồ trong xe điều được bọn tôi mang trong balô.” Ngô Dương chạm đến ánh mắt cười của Mạc Ngân thì thẳng lưng nói. Hắn cũng không muốn mà, đừng cười hắn có được hay không. Quan trọng là, tại sao ánh mắt của Vu ca lại có lệ khí khi nhìn hắn vậy. Không phải chỉ lỡ tay chôn một chiếc xe thôi sao, có cần muốn giết hắn hay không.

-” Ân tôi hiểu. Tôi sẽ không cười anh đâu.” Mạc Ngân tỏ vẻ gật đầu, vỗ vỗ vai Ngô Dương. Nhưng khóe môi lại cong lên. Nhìn Ngô Dương không được tự nhiên những vẫn ra vẻ cứng rắn mà nói. Mạc Ngân không thể nhịn cười, có được không.

Ngô Dương cảm thấy khí lạnh bắn thẳng về phía hắn, chạy dọc theo sóng lưng. Trong mắt Vu ca lại thêm một tia sát khí mà nhìn...vai của hắn. Ngô Dương khó hiểu chỉ có thể thắp cho bản thân ngọn nến trong lòng. Cầu bình an.

-” Này Sở Lăng, anh bao lâu rồi không tắm vậy?” Đường Ngạo đang nằm nghỉ trên lưng Sở Lăng bỗng nhiên khịt khịt mũi của mình hỏi.

-” Làm sao. Ông đây ngày nào cũng tắm, chê ông hôi. Hửm” Sở Lăng liếc nhìn cái tên như cá chết trên lưng mình một cái. Giọng nói chứa đầy nguy hiểm.

-” Không phải, tại tôi ngửi thấy mùi dấm chua trong không khí, rất nồng đó.” Đường Ngạo lại lắc đầu, lặp tức khịt khịt mũi lần nữa. Xác định nói.

Mọi người: (?_?)

Vu Tư Tuyệt: (!)

-” Được rồi, đừng làm rộn. Để tôi lấy xe cho. Mấy anh cứ tránh tạm ở đây, tôi bày kết giới bảo vệ.” Mạc Ngân nhìn con chó lớn không ngừng ngửi đông ngửi tây trên lưng Sở Lăng mà buồn cười. Đề nghị nói.

-” Để tôi đi với cậu.” Vu Tư Tuyệt mặt than nói.

-” Anh đi, ai ở lại bảo vệ họ. Tôi đi rất nhanh sẽ quay lại. Mấy anh chờ.” Mạc Ngân kết ấn, tạo một vòng tròn xung quanh 7 người, trong vòng tròn xuất hiện một đồ án phức tạp màu tím.

-” Được rồi. Mấy anh cứ ở yên trong đây. Tang thi sẽ không phát hiện được, còn có người sống đến thì đừng ra khỏi vòng. Bọn họ không đến gần được.” Mạc Ngân dặn dò xong hết, không đợi ai lên tiếng, chân chạm nhẹ mặt đất cả người như trích tiên bay vụt trên không. Rất nhanh không thấy đâu nữa.

Vu Tư Tuyệt đứng nhìn theo hướng bay của Mạc Ngân, ánh mắt u tối. Không biết anh đang nghĩ cái gì.

Đợi Mạc Ngân đi rồi, từ lùm cây phía xa xa có hai nữ nhân mặc chiếc xường xám màu đỏ và màu đen, lắc lư ỏng ẹo đi ra. Hai người điều có gương mặt quyến rũ và ma mị.

-” Tỷ tỷ sao chị em mình phải trốn chứ?” Cô gái mặc xường xám màu đỏ chu môi hờn giỗi.

-” Đần độn, không thấy trên người cái tên vừa đạp gió bay đi kia có một luồn linh khí cường đại sao. Chị em mình mà qua đó nếu bị phát hiện chỉ có chờ chết.” Cô gái mặc xường xám màu đen liếc mắt quyến rũ nhìn em mình một cái.

-” Vậy hiện tại, chúng ta có thể ăn mấy tên kia sao?” Đứa em chỉ nhóm người Vu Tư Tuyệt, liếm liếm khóe môi đỏ mộng của mình. Vô tình để lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ nhưng sắc nhọn.

-” Đợi một chút, nếu nam nhân kia không về thì mình qua đó. Hôm nay phải ăn no một bữa, mấy người đó thật thơm mà. Dương khí thật dồi dào nga~.” Người chị nở nụ cười phong tình vạn chủng, trong mắt lại hiện lên một màu đỏ khát máu.

_____________________

Nhóm người Vu Tư Tuyệt đang ngồi trong vòng tròn kết giới nghỉ ngơi, thì từ xa thấy hai nữ nhân tuy chật vật nhưng không che hết nét xinh đẹp, quyến rũ. Hai người trên mặt đầy hốt hoảng, nước mắt đầm đìa. Cấm đầu chạy trốn vài tang thi đang đuổi phía sau. Tà váy xẻ cao lộ ra cặp đùi tuyết trắng, vòng một đẫy đà lên xuống theo nhịp độ hoạt động của cơ thể, một phong cảnh liêu nhân như vậy, đàn ông bình thường nhìn thấy nhất định sẽ bị câu hồn đi, đáng tiếc ở đây lại không có nam nhân nào 'bình thường' cả. Ba người Dật Nam, Ngô Dương cùng Sở Lăng, ai cũng sinh trưởng trong gia đình giàu có. Từ nhỏ đã tiếp xúc biết bao nhiêu là dạng nữ nhân, họ không hiếm lạ. Với bây giờ là mạt thế, chân dài mà não ngắn thì chỉ thêm kéo chân sau. Còn hai người Đường Ngạo, Lý Dũng, xin lỗi nga người ta đang dưỡng thương đó. Bị sóng âm của tang thi cấp 1 trung giai đánh không nhẹ đâu. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lần nữa xin lỗi, họ thừa nhận mình không phải anh hùng. Còn Vu Tư Tuyệt, hờ hờ, xin hỏi một lão tăng đang ngồi thiền thì sẽ đi cứu giai nhân như hoa như ngọc sao.

Khi hai người thấy mình bị ngó lơ, tức giận đến giậm chân, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng sợ hãi, nhu nhược. Tay hai người im lặng làm một thủ ấn, đám tang thi phía sau như bị điều khiển, chậm chạp đi về hướng bên này. Hai người mang theo đôi giày cao gót 5cm phát ra tiếng cộp cộp, hướng về phía bọn họ mà chạy đến. Tay lụm một khúc gỗ bị vỡ của vật dụng nào đó lên, yếu ớt né tránh móng vuốt tang thi, sau đó giống như không chú ý hung hăng đâm mạnh vào đỉnh đầu của chúng. Máu đen vọt ra, trộn lẫn cả óc hôi tanh.

Sắc mặt như hoa như ngọc hai người trắng bệch, lung lay như sắp ngã, vô cùng suy yếu cùng nhu nhược khiến người thương tiếc, chạy một mạch đến kết giới chừng 1mét thì họ dừng lại, chống hai tay lên hông mà thở gấp. Khuôn ngực phập phồng, đường rãnh ngực chẻ sâu như vô ý đưa về trước mặt đám người Dật Nam.

Bọn họ 'xuy' một cái, nhắm mắt lại. Hai chị em thấy vậy, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn. Nhưng mặt lại bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khẽ cắn môi đỏ mộng, nước mắt đảo quanh hai mắt, chọc người thương tiếc.

-” Mấy đại ca, có thể cho bọn em chút thức ăn được không. Đã hai ngày rồi chị em của em không ăn gì.” Cô chị mặc xường xám màu đen, quyến rũ nhỏ giọng cuối đầu.

-” Đúng vậy, người nhà tụi em điều biến thành tang thi, thật đáng sợ.” Đứa em khẽ lau nước mắt, khuôn mặt nhu nhược nhưng không mất vẻ phong tình.

-” Cho các cô.” Ngô Dương dù sao cũng là người thẳng tính, nói thẳng ra là khúc gỗ. Thấy hai cô gái khóc đến tội nghiệp liền đưa hai bịch bánh mì và chai nước suối ra.

-” Cám ơn vị ca ca này.” Cô em mặc chiếc xường xám màu đỏ ma mị cười một cái. Bàn tay trắng nõn chuẩn bị lấy thức ăn chậm rãi mọc ra những chiếc móng nhọn xấu xí. Ánh mắt cô ta lóe lên ánh sáng xanh quỷ dị.

-” Ô, đây là chuyện gì xảy ra?” Mạc Ngân lái chiếc hummer của cậu từ từ chạy lại, một tay gác lên cửa kính xe đưa mắt nhìn hai cô gái kiều mị. Nhẹ giọng cười một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.