Mạt Thế Hế Thống Cứu Vớt

Chương 25: Chương 25: 'MẸ' KẾ VÀ 'EM GÁI'




” Ở nhà ăn có người, tang thi xung quanh là do bọn họ giết. Tôi chính mắt thấy được mà.”

Ngay lúc bọn Mạc Ngân đang chuẩn bị ăn cơm, thì một giọng nói đàn ông đầy nịnh hót vọng vào. Phía trước cách nhà ăn không xa, có một nhóm chừng hơn mười người đang hùng hổ đi đến.

“ Tang thi dưới này là do mấy người giết sao?” Một tên gương mặt loan lổ những vết sẹo do mụn. Tướng thì thấp bé, bụng đầy mỡ. Làn da vàng vọt xấu xí. Lại làm bộ dạng ông chủ, hất cầm ngông cuồng hỏi.

Đi kế bên hắn là một người đàn ông trung niên, gương mặt cũng xem như đường hoàng. Một thân đồ tây đã bẩn thỉu nhưng vẫn nhìn ra được trước mạt thế cũng là dân có địa vị. Hắn ta trong tay ôm eo một người phụ nữ hơi lớn tuổi, da cũng đã hơi vàng vọt do thiếu dinh dưỡng, nhưng dung mạo có thể nhìn ra là mỹ phu nhân.

Ngoài sau còn có vài tên thanh niên. Trong tay còn ôm vài nữ nhân, trong đó có một nữ nhân hơi đặc biệt, cô ả xinh đẹp, quần áo được xem là sạch sẽ, có hai người đàn ông bảo vệ hai bên. Chắc chắn địa vị của cô ta trong nhóm không thấp.

“ Phải thì sao, không phải thì thế nào.” Dật Nam thấy không ai muốn trả lời cái nhóm hỗn tạp này. Hắn liền lên tiếng, bát cơm cũng gạt sang một bên. Giải quyết xong đám người này rồi ăn vậy.

“ Phải thì có thể gia nhập nhóm của bọn tao, không phải thì để lại hai chiếc xe này lại cùng vật tư.” Tên lùn cười đê tiện, không coi ai ra gì mà nói.

'Phụt' Cả đám người Mạc Ngân không hẹn cùng nhau phá lên cười hả hả. Trên đời này người mặt dày các cậu gặp đã nhiều, nhưng chưa gặp tên nào vừa mặt dày, ngu ngốc, não tàn mà còn vô sỉ một cách đần độn như vậy. Nếu có dị năng giả trên cấp 2 ở đây, sẽ phát hiện nhóm Mạc Ngân trên đầu tỏa ra ánh sáng màu sắc của dị năng. Nhưng hiển nhiên cái đám người mới đến này còn chưa đủ bản lãnh đó.

Nhưng ngược lại nhóm người này bị nhóm của Mạc Ngân nhìn thấu từ lâu. Mười ba người, trong đó có 7 người là dị năng giả cấp 1 sơ cấp. Cái tên cầm đầu không lên tiếng là cấp 1 trung cấp. Cô gái được bảo vệ cũng là dị năng giả cấp 1 trung cấp. Còn lại bốn người điều là người thường, trong đó có ba cô gái và cái tên lùn đang cậy chủ cắn người này.

“ Mở miệng cũng thật lớn, ai nói người cút không phải các người.” Lưu Kim Nguyệt nghe tên lùn nói giận quá hóa cười. Cười đủ, Lưu Kim Nguyệt làm theo cách Mạc Ngân từng dạy, thả uy áp của dị năng ra.

Uy áp vừa thả như một luồng khí vô hình nhắm thẳng vào tên lùn mà đè. Tên lùn chỉ thấy một sức mạnh ngàn cân hóa thành một cây búa nện từ trên đỉnh đầu xuống, khiến hai chân đau đớn, liền quỳ rạp xuống nền gạch dơ bẩn. Cái đầu bị dí dính bẹp phía dưới, run rẩy không ngừng.

Tràng cảnh phát sinh này cũng dọa cho mấy người thường sợ hãi. Nhưng Lưu Kim Nguyệt dù gì cũng chỉ dị năng cấp 1 sơ cấp, lại không có lực chiến cao, chỉ mạnh về ám toán. Nên uy áp phóng ra cũng không gây hiệu quả quá lớn cho những người có dị năng.

“ Vô dụng.” Mỹ phu nhân được ôm trong ngực khẽ chửi một tiếng. Tinh thần lực biến thành một cây châm bắn thẳng vào đầu Lưu Kim Nguyệt. Nếu trúng một châm này, sẽ khiến đầu cô nàng đau đớn vô cùng.

Khi cây châm sắp bắn tới trán của Lưu Kim Nguyệt, một luồng khí vô hình đánh ngược lại cây châm của bà ta. Mỹ phu nhân không ngờ sẽ bị phát hiện, không kịp phòng bị, ăn một châm vào não. Ôm đầu kêu rên không ngừng, làm người đàn ông bên cạnh bà không ngừng lo lắng.

Thẩm Du gấp gáp rồi, phải biết bà ta là một dị năng giả hệ tinh thần hiếm có. Từ lúc mạt thế đến này, một đường thuận lợi rất nhiều điều là nhờ lực công kích không ai có thể phát hiện này của bà. Nếu hiện tại bà ta có chuyện gì thì đoạn đường đi sắp tới sẽ khó khăn hơn không chỉ một chút. Ông ta tức giận nhìn đám con nít miệng còn hôi sữa kia bằng ánh mắt ác độc. Trong tay liền thi triển dị năng, một hàng gai đất mọc lên dưới chân của nhóm Mạc Ngân. Gã rất tự tin với bản lĩnh của mình, hiện tại gã chưa từng gặp ai có thể mạnh hơn mình cho nên đối phó với đám nhóc này cũng không quá để ý.

Gai đất vừa mọc lên cứ tưởng sẽ thấy một màn máu thịt be bét nào ngờ Ngô Dương nắm tay đập mạnh xuống sàn một cái, những cái gai đất điều hóa thành cát mịn, tan rã.

Thẩm Du nhất thời kinh sợ, tuy gã không dùng hết khả năng nhưng người dị năng ngang cấp với gã cũng chưa chắc một chiêu phá vỡ gai đất này của gã. Thực lực của Ngô Dương này trên gã ít nhất cũng một tầng. Nghỉ như vậy mồ hôi lạnh trên trán bất giác đổ xuống, hôm nay e rằng tụi gã đã đá trúng thiết bảng rồi. Nhưng không để Thẩm Du kịp hối hận, một giọng nữ bén nhọn vang lên.

“ Tiện nhân, dám làm mẹ tao bị thương. Hôm nay tao giết mày. Tiện nhân.” Cô gái luôn được hai tên đàn ông bảo vệ sau lưng, giờ phút này tức giận chỉ thẳng mặt Lưu Kim Nguyệt mắng. Trên tay cũng xuất hiện một hạt giống, lấy mắt thường nhìn thấy mà dài ra, biến thành một dây thực vật đầy gai dài hơn 2m. Cô ả hung hăng quất mạnh về phía Lưu Kim Nguyệt, không biết vô tình hay cố ý, cô ta lựa chọn khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu trắng nõn của Lưu Kim Nguyệt mà tấn công.

Thân hình Lưu Kim Nguyệt nhanh chóng biến mất, dây gai quất mạnh vào không khí, để lại một vết đen trên cái bàn bị nó vô tình quất trúng. Nhìn đủ hiểu ả ra tay ác độc cỡ nào, thật sự muốn hủy dung Lưu Kim Nguyệt.

Cô ta quất hụt một cái liền hoang mang tìm kiếm xung quanh, từ khi mạt thế đến được kích phát dị năng hệ Mộc có bao giờ ả ăn thiệt như hôm nay. Trong mắt hiện lên tia âm ngoan, quơ loạn dây gai trên tay xung quanh. Chỉ nghe tiếng 'chát chát' vang dội, ai nấy điều lui cách ả hơn 3m sợ liên lụy đến mình. Nhưng lúc này bàn tay đang cầm dây gai của ả như bị cái gì nắm lấy, trực tiếp bị hút ngã nhào trên mặt đất, hai tay lấy tư thế quái dị bị vặn ra sau lưng khiến gương mặt cô ả thêm vặn vẹo. Lưu Kim Nguyệt từ từ hiện thân, tay cô nàng đang nắm chặt cổ tay của ả, một thanh trường đao sắc bén nằm lẳng lặng trên yết hầu ả.

“ Ô, tưởng con đàn bà điên nào. Ai ngờ là người quen nga. Mạc nhị tiểu thư, lâu rồi mới gặp. Chưa gì đã chào hỏi nhau như vậy à, thật mới mẻ đó.” Lưu Kim Nguyệt nhìn thấy rõ dung mạo quen thuộc mà cô nàng không thích. Trên mặt không che dấu được sự kinh ngạc, đao trong tay cũng không vì vậy mà buông lỏng.

“ Hóa ra là mày. Con bồ nhỏ bé của anh trai vô dụng của tao. Như thế nào, mạt thế đến nó bị biến thành tang thi hay làm thức ăn cho tang thi rồi. Mày lại ôm được vài cái đùi mới à.” Mạc Nhi mặc kệ đau đớn của hai tay, ả quay đầu nhìn Lưu Kim Nguyệt thật sâu. Phát hiện đúng là người quen. Liền cười điên cuồng mà nói.

Mạc Nhi từ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều của Lâm Thanh, sống trong nhung lụa, tiền vung như rác. Có bao giờ phải niếm mùi vất vả, và nữa điểm ủy khuất. Nhưng mạt thế đến điều phát vỡ mọi thứ xa hoa, tốt đẹp của ả. May mắn thay ả kích phát được dị năng có lực công kích tương đối cao, nên mới có thể không cần phụ thuộc dưới chân của những tên đàn ông cặn bã này, mà sống tốt chút. Tuy nói tốt nhưng chỉ hơn việc không cần làm công cụ phát tiết cho đám đàn ông, còn có thể kiếm được chút thức ăn. Nhưng dù sao cũng không bao giờ bằng được ngày trước, hiện tại bửa no, bửa đói. Dinh dưỡng không đầy đủ, làm làn da cũng nhăn nheo, khô ráp. Hiện tại phát hiện có đứa con gái sống tốt hơn mình. Da vẻ hồng hào, trắng nõn lại xinh đẹp, sạch sẽ hơn bản thân biết bao nhiêu lần, trong lòng nổi lên ghen tị điên cuồng. Tại sao cũng là nữ nhân như nhau mà đãi ngộ lại khác xa nhau đến như vậy. Ả không cam tâm, ả mới là công chúa, mới là người nên được mọi thứ tốt nhất, có được sự cung phụng và cưng chiều.

[ Dạo này ta bận quá, các bé yêu thông cảm cho ta với nha ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.