Đoàn xe nối thành một hàng dài chạy khỏi khu công nghiệp S. Không biết có phải do bị sự hung bạo ngày hôm qua của Vu Tư Tuyệt dọa sợ, hay tại anh đã giết hết tang thi xung quanh mà hiện tại đoàn xe đi rất xa mà vẫn chỉ thấy vài con tang thi lang thang, bước đi cứng ngắt. Không có một chút uy hiếp nào với mọi người trong đoàn, cho nên trực tiếp cáng đi qua là xong.
“ Ngao ô ô ngao” Một tang thi cả người thối rửa, trên đầu đã không còn da, một bên lồi luôn cả óc đen đen, hồng hồng. Núp sau một thân cây, nhìn thấy bạn của mình bị nhân loại luân phiên tông thành đống thịt vụn, nó cứng ngắt quay đầu, không nỡ nhìn cảnh tượng thê thảm, máu me đó. Làm tang thi đã khổ, mà làm một tang thi phổ thông không có tiến hóa lại càng khổ. Bị người giết lại không có lực phản kháng, nó thật thương tâm. Hỏi trời, tang thi quyền ở đâu. Nó muốn kiện, muốn được trả lại công bằng cho toàn thể tang thi số khổ như tụi nó.
Mặc kệ tang thi kia ai oán thế nào, tủi thân ra sao. Đoàn xe cứ tiếp tục chạy băng băng trên đường, hơn 3 ngày qua đi ăn ngủ sinh hoạt đều trên xe.
“ Hôm nay sắc trời hình như ngột ngạt hơn thì phải.” Đường Ngạo nhìn từ cửa kính xe ra bên ngoài. Thấp giọng lầm bầm.
“ Tôi thấy bầu trời vẫn quỷ dị như mọi ngày mà. Tiểu tử cậu hay là ngồi trong xe nhàm chán.” Ngô Dương lái xe, nhìn kính chiếu hậu cười giỡn nói.
“ Ngô ca à em thà chết chán trong xe còn hơn đem thịt mình dâng lên miệng tang thi a.” Đường Ngạo vuốt tóc của mình, huýt sáo một cái. Bộ dạng lưu manh mười phần.
“ Quỷ nhát gan.” Lưu Kim Nguyệt ngồi ở ghế phó lái thấy vậy hừ một cái xem thường. Cô chắc chắn một điều cái tên này thời bình không trộm cũng cướp.
“ Quả ớt nhỏ, đang khen bổn thiếu gia sao. Thật hiếm thấy đó.” Đường Ngạo vứt cái mị nhãn lên cho Lưu Kim Nguyệt.
“ Da mặt dày hơn da trâu. Xí.”
Hai người đấu khẩu làm cho mọi người trong xe một trận cười vui vẻ. Mà lúc này trong chiếc Hummer được bảo vệ chính giữa lại một bầu không khí trầm mặc.
Dật Nam chuyên tâm lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn mấy đứa nhóc mặt liệt phía sau. Lại thêm một cô gái tuy đẹp nhưng toàn thân phát ra hàn khí. Hắn còn chưa có quên được những người nhìn như tiểu bạch thỏ này ra tay giết tang thi như thế nào đâu. Tốt nhất không nên đắc tội a. Dật Nam âm thầm hô trong lòng, lại liếc nhìn băng ghế sau được thiết kế thành một cái giường, được rèm đen che chắn hai bên cửa sổ. Bị một ánh mặt sắc lạnh bắn tới, Dật Nam cả người như điện giật. Cứng ngắt quay đầu, chuyên tâm lái xe, không dám nhìn lung tung nữa.
Hôm nay trời còn chưa tối, đoàn xe đã chạy đến gần phụ cận của X thị, cho nên Vu Tư Tuyệt quyết định tìm một khách sạn tương đối sạch sẽ để nghỉ ngơi thoải mái một đêm. Mọi người chia nhau giải quyết tang thi xung quanh và trong khách sạn một cách nhanh gọn lẹ. Liền bắt tay vào nấu ăn cùng dựng lều. Tuy nói là khách sạn, nhưng không lớn, chỉ có 4 tầng lầu. Lại mỗi tâng có 3 phòng nhỏ, chia không đủ người trong đoàn. Thành ra chỉ dùng tầng dưới của khách sạn để nấu nướng và vệ sinh cá nhân. Còn tất cả mọi người đều dựng lều mà ngủ.
“ Đến đâu rồi.” Mạc Ngân vừa mở mắt, thấy người ngồi kế bên liền một trận bất đắc dĩ. Mấy bữa nay cậu biến thân thành sâu gạo. Ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn. Đi vệ sinh cũng có người theo sau lưng. Vết thương đã lành hẵn từ 2 ngày trước rồi. Mà Vu Tư Tuyệt lại không tin, bắt cậu nằm dưỡng như dưỡng heo chờ thịt vậy.
Tuy cậu đang làm phận heo, nhưng lúc rãnh cũng sẽ cùng Vu Tư Tuyệt và những người trong đội lên kế hoạch huấn luyện dị năng và kỹ năng chiến đấu cho toàn bộ mọi người trong đoàn. Trãi qua 3 ngày cực khổ cũng xem như có chút cơ bản bề ngoài, không còn như ban đầu có người nắm không nổi một thanh đao. Hoặc không biết cách sử dụng súng và ống tuýp nữa.
“ Tỉnh M giáp ranh thành Nam của X thị.” Vu Tư Tuyệt buôn bản đồ trong tay xuống, đưa qua cho cậu một ly nước nói.
“ Như vậy tầm khoảng 2 ngày nữa chúng ta sẽ tới căn cứ X thị.” Mạc Ngân tự nhiên nhận lấy, ba ngày nay những chuyện này đã thành thói quen.
“ Ân, nếu đường đi thuận lợi.” Trong mắt anh hiện lên một tia hận ý và tàn nhẫn nhưng rất nhanh nó liền biến mất.
Mạc Ngân làm như không phát hiện ánh mắt khác thường trong chốc lát đó của anh. Cậu kéo cửa xe, đưa mắt nhìn ra ngoài. Hôm nay bầu trời vẫn một màu âm u quỷ dị như vậy. Mạc Ngân nhắm mắt đón những cơn gió nhẹ nhàng hiếm có. Nhưng chưa được bao lâu, những làn gió lạ thổi qua làm trong lòng cậu dâng lên một cổ bất an khó nói. Cậu cảm nhận được bầu trời của ngày hôm nay nhiều oán khí và âm khí hơn bình thường rất nhiều. Chúng như những cơn sương mù màu đen tím hòa lẫn với mặt trời, bao phủ dày dặc trong không khí.
“ Chủ nhân, không khí hôm nay có vấn đề.” Mạc Ngân phát hiện ra thì Quỷ Diễm, Dạ Xoa và bốn đứa nhóc kia càng biết rõ. Quỷ Diễm biến thành u hồn, xuất hiện ngoài cửa sổ xe. Giọng nói thập phần nghiêm túc, không thấy nữa phần yêu mị lẳng lơ như bình thường. Cô dùng u hồn giao tiếp với Mạc Ngân vì sợ làm những người đang nghỉ ngơi xung quanh hoảng sợ.
“ Tôi cũng vừa phát hiện ra, hôm nay âm khí quá dày dặc. Tôi nghĩ sẽ sảy ra chuyện trong thời gian này.” Mạc Ngân nhìn bóng dáng mơ hồ đang lượn lờ trước mặt, âm thanh trong trẻo liền truyền vào tai của Quỷ Diễm. Nhìn thấy cô xuất hiện với quỷ thể, cậu liền hiểu được nhất thanh nhị sở. Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, từng nhóm chia ra với nhau hơn 10 người ngồi tụ lại nói chuyện phiếm, hay mỗi người ánh mắt tang thương, chết lặng nhìn phương xa. Bọn họ tất cả đều là con người của xã hội hiện đại, họ sẽ không bao giờ tin và biết có một Ma giới tồn tại. Họ có thể tin mạt thế, tin tang thi bởi vì nó sảy ra trước mắt tất cả mọi người. Nhưng những thứ như oán khí âm khí hay yêu ma ác linh, tất cả chỉ có trong trí tưởng tượng tâm linh của mọi người. Nó không hề có thực thể, cho đến khi nó sảy ra, nhưng lúc để nó đến thì đã quá muộn. Hiện tại nếu để cho bọn họ nghe được thứ gì đó, cậu không biết phản ứng của họ sẽ ra sao. Cậu thì không sợ những người đó nháo ra cái gì. Nhưng ở đây còn có vài người mà Mạc Ngân cậu quan tâm, không thể tùy hứng.
“ Vậy hiện tại chúng ta làm thế nào. Tôi cảm nhận được khí tức rất nguy hiểm.” Quỷ Diễm dù hiện tại là u hồn nhưng vẫn nhìn ra được cô đang run rẩy.
“ Yên tâm đi. Chuyện này cứ để tôi giải quyết. Cô cảm thấy không ổn thì đưa Dạ Xoa và bốn tiểu quỷ dùng tạm Định Hồn đan này. Nó giúp linh hồn các cô không bị thương tổn trong 12 giờ. Vạn nhất mới được dùng, có biết không?” Mạc Ngân nhẹ vung tay, một lọ đan dược bay ra bên ngoài. Cẩn thận dặn dò.
“ Đa tạ chủ nhân.” Quỷ Diễm vô cùng cảm kích, bóng trắng liền 'vút' một cái quỳ một gối xuống đất.
“ Được rồi, tôi vẫn thích cô của nhân thể hơn. Trở về quỷ thể lại nhiều quy cũ cổ hủ. Trở về đi.” Mạc Ngân bĩu môi, không nhìn cái bóng trắng trên mặt đất nữa. Aiz, rốt cuộc sắp có chuyện gì a. Mạc Tinh nhà cậu ngay lúc này lại đi tăng cấp, không đến 2 ngày cũng không mở máy đâu.
“ Sao vậy, nhàm chán.” Luôn chăm chú nhìn cậu từ nãy đến giờ, tuy không biết bên ngoài cửa xe có gì để cho cậu nhìn đến thất thần như vậy, nhưng anh cũng không quấy rầy cậu. Anh biết mấy ngày nay, bắt một người cường hãn như Mạc Ngân nằm mãi trên xe chật hẹp là ủy khuất cậu. Nhưng anh cũng vì tốt cho sức khỏe của cậu mà thôi nha. Cho đến khi nghe thấy cậu thở dài, Vu Tư Tuyệt không nhịn được nữa nên lên tiếng.
“ Một chút, anh không thấy hôm nay không khí hơi lạ sao?” Mạc Ngân lắc đầu, nhìn Vu Tư Tuyệt hỏi.
“ Âm u và ngột ngạc hơn mọi khi. Và những cơn gió cũng rất quỷ dị.” Anh gật đầu, đưa một bàn tay ra khỏi cửa sổ xe. Hứng lấy một cơn gió vào bàn tay rồi dùng ngón tay miết nhẹ.
Mạc Ngân gật đầu tán thưởng, đúng là nhạy bén hơn người. Cậu nhìn anh, suy nghĩ tới lời Mạc Tinh nói hôm trước. Có lẽ cậu nên dạy cho anh công pháp tu tiên, với thiên phú linh khí trong cơ thể và đầu óc hơn người này của anh. Cậu dám chắc năng lực sau này của anh có khi còn vượt qua cả cậu. ( Vượt là chắc rồi đó con, không còn bao xa đâu a )
“ Vu ca, anh có muốn học công pháp hay không. Học cách để điều khiển sức mạnh nằm sâu trong người anh.” Mạc Ngân nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói đầy nghiêm túc. Tay phải nâng lên chạm nhẹ lồng ngực của Vu Tư Tuyệt.
Cả hai chỉ thấy như có một dòng điện chạy dọc theo tứ chi. Mà nơi chạm nhau đó bắt đầu xuất hiện những tia điện vô hình, làm nó trở nên nóng rát. Mạc Ngân nhất thời ngẩn ra, nhẹ nhàng rút tay lại.
Mà cả hai lại không biết, cái chạm này, như một chiếc chìa khóa. Mở ra trái tim cũng như lòng của đối phương.
“ Muốn.” Thình thịch. Cái chạm của cậu vừa rồi làm trái tim ngủ yên bấy lâu nay của Vu Tư Tuyệt như được đánh thức. Anh không thắc mắc cũng không nghi ngờ. Chỉ đơn giản một cái gật đầu đầy tin tưởng. Anh hiện tại chỉ biết, chỉ cần là cậu, thiếu niên tên Mạc Ngân này, kêu anh làm gì cũng được.
“ ....” Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, hiện rõ hình ảnh phản chiếu của cậu trong đó. Mạc Ngân cảm giác, đôi mắt của anh có thể hút linh hồn người khác vào trong. Bất giác tim Mạc Ngân nhảy chậm một nhịp, hai má ấm nóng như phát sốt. Trong lòng Mạc Ngân lại càng hoảng hốt, không lẽ cậu bị mắc bệnh lạ gì đó chứ @.@
_______________________