[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 13: Chương 13: Nam nhân tóc nâu




Phía trước xuất hiện ba bóng người đứng trên nóc xe quân đội, mà xung quanh họ là một bầy tang thi dữ tợn đang không ngừng lao tới. Yên Vũ nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ “khủng bố” thật to.

Từng tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, mỗi lần âm thanh nổ mạnh kia vang lên là một vài tang thi cũng bị đánh bay theo. Dị năng lôi hệ, mộc hệ, còn có phong hệ bắn phá lung tung, tang thi dưới năng lượng kinh khủng của ba người kia đều không chịu nổi một kích, đầu cùng thân thể đều bị đánh bay. Tràng diện này căn bản chính là đơn phương tàn sát!

Chu Đồng kinh nhạc mở to mắt: “Chị, không phải nói dị năng giả rất hiếm gặp sao?”

Đầu Yên Vũ cũng đang nhảy lên từng dấu chấm hỏi, cô không nghĩ tới mình đi đến đâu lại đụng độ dị năng giả đến đó, chẳng lẽ bị hào quang của nữ chính lây nhiễm sao?

“Chị cũng không biết! Đừng nhúc nhích…”

Yên Vũ vừa mới kéo Chu Đồng lui về sau bức tường thì dị năng giả lôi hệ có mái tóc nâu chợt quay đầu nhìn qua chỗ hai người, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó trầm giọng nói với đồng bọn:

“Diệp Phàm, bên đó có người, cậu qua xem thử đi.”

Diệp Phàm là vị dị năng giả mộc hệ trong đoàn, nghe tên kia nói liền vung tay bắn ra một loạt gai nhọn vào đám tang thi, kế tiếp ừ một tiếng rồi nhảy khỏi xe, mở đường tiến về phía Yên Vũ. Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, khiến cho trái tim Yên Vũ đập thình thịch từng hồi. Cô không biết bọn họ có ý đồ gì, cho nên hỏa năng lượng trong tay cấp tốc tụ lại, một lời không hợp liền sẽ động thủ mang Chu Đồng rời đi. Xem dáng vẻ của bọn họ thì hẳn rất mạnh, đặc biệt là tên tóc nâu trẻ tuổi kia, hắn ta mang đến cho cô cảm giác khá nguy hiểm.

Cảm nhận được năng lượng dạo động, Diệp Phàm vội dừng lại cách bọn họ một đoạn, cất giọng hiền hòa:

“Tôi không có ý xấu, không biết hai người có cần giúp đỡ gì không?”

Yên Vũ biết không trốn được nữa, lại thấy người này mặt mày đường hoàng, một tay đem Chu Đồng đẩy ra sau người rồi bước mấy bước ra khỏi ngã tư. Thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô cùng đứa trẻ đáng yêu kia, trong lòng Diệp Phàm nảy lên chút hảo cảm.

“Tôi là Diệp Phàm, bọn tôi đang trên đường làm nhiệm vụ trở về nên đi ngang qua nơi này, nếu gặp khó khăn, bọn tôi có thể hỗ trợ một chút”

Để chắc rằng mình không khiến hai người này sợ hãi, Diệp Phàm vội giải thích.

Yên Vũ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam nhân tóc nâu đứng trên nóc xe quân đội cũng vừa vặn nhìn về phía cô. Bốn mắt giao nhau, một cảm giác kì lạ chợt xuất hiện, nói không rõ là gì, giống như, sự chính trực trong ánh mắt của hắn làm cô cảm thấy thân thiết. Ắt hẳn vì bọn họ đều là quân nhân?

“Có thể cho chúng tôi đi cùng không? Tôi muốn đưa em trai đến căn cứ.”

Yên Vũ trực tiếp đem Chu Đồng biến thành em trai của mình, mà Chu Đồng cũng không nói gì, ngoan ngoãn núp phía sau cô, ló cặp mắt tò mò ra nhìn Diệp Phàm. Bởi vì duyên cớ đều là dị năng giả mộc hệ, cho nên cậu hơi hâm mộ anh trai này, ước gì mình cũng mạnh mẽ được như vậy.

Diệp Phàm cười nói: “Tất nhiên là được, nếu cô không ngại chật chội.”

Đúng lúc hắn nói lời này, chiến trận bên kia cũng đã kết thúc. Nam nhân tóc nâu thu tay lại, lôi điện như độc xà phát ra âm thanh lách tách, không ngừng quấn quanh cánh tay của hắn, cuối cùng mới thu vào trong cơ thể.

Yên Vũ nắm tay Chu Đồng, theo sau Diệp Phàm đi về phía chiếc xe quân đội cỡ lớn của họ. Bên trong có tận bốn chỗ ngồi trừ vị trí lái ra, nhưng cũng đã có hai người thường ngồi rồi.

“Đây là hai người bọn tôi vừa gặp không lâu, lát nữa chỉ sợ phải ủy khuất cô và em trai ngồi cùng một cái ghế! Hắn là đội trưởng, Hàn Vệ, còn tên mặt trắng kia là Thư Sinh, tên y như người.” Diệp Phàm giới thiệu sơ qua cho cô, lúc chỉ tay về phía tên tóc nâu thì trong mắt có chút ý kính trọng.

“Tôi là Yên Vũ, đây là em trai tôi, tiểu Đồng.”

Yên Vũ cũng mỉm cười đáp lời, trong đầu thì nghĩ thật là may mắn vì gặp được bọn họ, đỡ công cô đi tìm xe quân đội.

Hàn Vệ là đội trưởng của đoàn người này, khuôn mặt cũng chỉ tầm hai mươi tám tuổi, phải nói là rất đẹp trai, ngũ quan góc cạnh sắc bén, hơn nữa còn nắm giữ dị năng lôi hệ, cho nên khí chất bá đạo hiển lộ cực kì rõ ràng.

Sau khi giới thiệu sơ qua một chút, Hàn Vệ mới nheo mắt quan sát Yên Vũ và tiểu Đồng, nói:

“Từ đây đến căn cứ cũng mất khoảng hai ngày, cho nên phải tranh thủ một chút, lên xe đi.”

Giọng của người này thật trầm ấm và từ tính, Yên Vũ lẳng lặng nghĩ, sau đó đỡ Chu Đồng lên xe. Nhưng là Hàn Vệ lại phất tay:

“Diệp Phàm ra phía sau đi, để bọn họ ngồi ghế trước.”

“Tôi? Này, này! Ghế sau chỉ ngồi được ba người mà thôi!”

“Cho nên, hai chị em bọn họ không thể chen vào đó được. Để Thư Sinh ngồi trên đùi cậu đi.” Hàn Vệ không thèm để ý đến lời phản đối của đồng bọn, tự mình mở cửa trèo lên xe trước.

Yên Vũ nhìn vào trong, thấy băng ghế dài đã ngồi đầy ba người bao gồm Thư Sinh và hai cô gái khác, vì vậy đưa tay ôm Chu Đồng đi vòng qua bên kia. Diệp Phàm mặt mày xám ngắt nhường chỗ cho bọn họ, hậm hực ra ghế sau ngồi, nhưng nói gì cũng không chịu để Thư Sinh trèo lên đùi mình.

Thư Sinh chịu hết nổi, giận dữ mắng: “Không chịu để tôi ngồi lên đùi cậu thì đổi đi, cậu lên đùi tôi mà ngồi! Lằng nhằng tốn thời gian!”

Diệp Phàm uất, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng đành để đối phương ngồi trên đùi mình, bởi vì bên cạnh còn có hai cô gái, làm sao mà bắt người ta chen chúc như bọn họ được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.