Editor: Nene (2020.12.25)
Đồng Minh Phong thấy Đồng Ngải Linh đang mặc quần áo liền mở ngăn kéo ra bắt đầu thu dọn đồ đạc giúp cô.
“Vậy còn cha?”
Đồng Ngải Linh nghe vậy trong lòng thoáng lộp bộp một phát, tận thế lại đến sớm như vậy?
“Cha phải đưa Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu ra ngoài, cho dù thế nào thì mấy năm nay cũng coi như bọn họ là người nhà họ Đồng rồi...”
Đồng Minh Phong nói những lời này trước mặt Đồng Ngải Linh thì có chút vô nghĩa.
“Nếu như ta xảy ra chuyện gì thì con với em trai con nhất định phải đi theo quân đội đến thủ đô ở phía bắc, nơi đó tuyệt đối an toàn. Khi đó con phải đi tìm chú Dương! Hắn nhất định sẽ sắp xếp cho con và em trai.”
“Cha, cho dù có chuyện gì thì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, bất kể chuyện gì xảy ra, con sẽ không tách khỏi cha và Ngải Ni!”
Đồng Ngải Linh không ngờ Đồng Minh Phong định để cô và Ngải Ni đi trước, còn ông đi cứu Giang Vũ Hiên.
Chỉ là theo tính cách của Đồng Minh Phong thì ông làm như vậy cũng không có gì kì lạ, dù sao Giang Vũ Hiên cũng là người phụ nữ đã từng ở bên ông.
Cha tâm địa nhân từ, ông không thể bỏ mặc hai mẹ con Giang Vũ Hiên bất kể chuyện gì.
“Ngải Linh, nghe lời! Con không biết những thứ bên ngoài kia là cái gì!!”
Đồng Minh Phong nghe Đồng Ngải Linh nói, nhất thời cảm động, con gái thật sự rất hiểu chuyện, chẳng qua chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản như vậy, ông không thể để hai đứa trẻ này dùng tính mạng mạo hiểm.
“Gầm!!”
Dường như là để chứng minh lời nói của Đồng Minh Phong, một tiếng gào thét điên cuồng của quái vật truyền đến, giống như nó ở ngay dưới tầng.
“Nguy rồi! Ngải Ni!!”
Đồng Ngải Linh một bước lao thẳng ra ngoài, Đồng Ngải Ni ở cuối hành lang, một khi con quái vật kia lên đây thì người đầu tiên bị thương chắc chắn là Ngải Ni.
“Ngải Linh!!”
Đồng Minh Phong thò tay muốn kéo Đồng Ngải Linh lại, nhưng ông bắt trượt, không bắt được con gái mình.
Chỉ có thể cầm túi chạy theo, cùng Đồng Ngải Linh xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa ông liền mở to hai mắt, vì người bảo mẫu vẫn đang chuẩn bị bữa tối cho bọn họ lúc này tròng mắt đã trở nên trắng dã, cánh tay chuyển xanh, hành động chậm chạp như loại quái vật kia.
Lúc này, bảo mẫu kia đang ngồi xổm ngoài phòng khách cắn xé một con gà, đó là cơm trưa ngày mai mà Ngải Linh mua để chuẩn bị hầm canh ăn.
Đồng Minh Phong nhìn thấy cảnh máu me kinh tởm kia, suýt chút nữa nôn ra ngoài.
Đồng Ngải Linh đã vọt đến phòng của Đồng Ngải Ni, cô nhìn thấy Đồng Ngải Ni đang nằm trên giường, khuôn mặt đỏ lên, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Rõ ràng nó đã bị lây nhiễm!!
Chuyện gì thế này? Cô nhớ kiếp trước, qua nửa tháng ở tận thế cô vẫn liên lạc được với Đồng Ngải Ni.
Đồng Ngải Ni bảo cô ở yên chờ, nó sẽ đến tìm cô, chỉ là sau này cô không đợi được em trai đến thôi.
Nếu lúc đó nó không có chuyện gì, chứng tỏ nó không bị lây nhiễm!
Cô không kịp suy nghĩ nhiều, xông lên cầm vắc-xin phòng bệnh tiêm vào cơ thể Đồng Ngải Ni.
Hy vọng vắc-vin phòng bệnh này có thể phát huy được tác dụng nhất định, với virus ban đầu chưa biến dị thì vắc-xin phòng bệnh này vẫn có thể ngăn chặn được.
Chỉ là cô hy vọng con virus biến dị kia sẽ không ở trong cơ thể của em trai.
“Ngải Linh, đi mau! Con quái vật kia đang lên đây!!”
Đồng Ngải Linh vừa bế Đồng Ngải Ni lên thì Đồng Minh Phong đã vội vàng lao vào, nhìn thấy Đồng Ngải Linh dễ dàng bế Đồng Ngải Ni lên.
Ông mở to mắt nhìn, Đồng Ngải Ni đứa trẻ này lớn lên khoẻ mạnh, ngay cả ông là cha cũng không thể bế con trai lên dễ dàng như vậy.
Cơ thể Đồng Ngải Linh nhỏ gầy như vậy mà lại có thể bế thằng bé lên sao?