Editor: Nene (29.11.2020)
Đối với bạn bè của Đồng Ngải Ni, cô phải tự nhận là mình không quen biết, không phải vì gì khác mà bởi vì trước kia cô quá ít khi quan tâm đến em trai Đồng Ngải Ni.
Bây giờ đương nhiên là cô muốn đến xem một chút, nếu là khách của Đồng Ngải Ni, dù thế nào thì cô cũng phải đi gặp một lát.
Từ xa cô đã nghe thấy tiếng Đồng Ngải Ni và giọng nói của một người con trai ở bên kia vườn hoa đang sang sảng nói đùa.
Giọng nói này là...
“Ha ha, anh Vân thật là lợi hại!!”
Đồng Ngải Linh đang cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, là người cô quen biết thì nghe thấy giọng nói tràn đầy kính nể của Đồng Ngải Ni vang lên.
Không sai mà, người này chính là Vân Trạch Hạo, chẳng qua một người giống như Vân Trạch Hạo tại sao lại chạy đến nhà cô?
Hình như Đồng Ngải Ni còn rất quen thuộc với người này?
“Ngải Ni, có khách đến sao?”
Đồng Ngải Linh cười gượng một tiếng, đứng bên cạnh Đông Ngải Ni, cô vẫn chưa nói cho gia đình biết chuyện cô đã bán chiếc xe kia.
Chuyện này cô còn không định cho gia đình biết, người khác thì không nói, nhưng Đồng Ngải Ni có thể sụp đổ mất.
Nó đã mơ ước chiếc xe kia đã lâu.
“Vân Trạch Hạo! Vân Trạch Hạo đó!!! Chị!! Chị có biết đây là ai không? Idol của em đó!!”
Đồng Ngải Ni vừa thấy Đồng Ngải Linh đang đi đến, kích động còn thiếu nữa là nhảy nhót tưng bừng.
“Chị biết...”
Đồng Ngải Linh bị Đồng Ngải Ni kéo tay áo lắc lư, cả người suýt nữa bị cậu kéo bay ra ngoài, cũng không có cách nào.
Vân Trạch Hạo là thần tượng của Đồng Ngải Ni, chuyện này cả nhà bọn họ đều biết.
“Anh ấy nói rằng hôm nay đi ngang qua đây làm việc, bị em bắt sống luôn! Em mời anh ấy đến nhà mình làm khách, không ngờ anh ấy thật sự đồng ý!!”
Đồng Ngải Ni bình thường thông minh lanh lợi lúc này đã sớm không còn nữa rồi, chỉ còn lại một người hâm mộ thần tượng đặc biệt kích động ngốc nghếch.
“Được rồi, trước mặt khách mà em lại trông như thế này, giống như cái gì? Chẳng lẽ em không sợ anh Vân chê em sao?”
Đồng Ngải Linh cũng không dám nhìn Vân Trạch Hạo, hi vọng người này không nhận ra cô, như vậy sẽ không nói ra chuyện cô bán xe.
“Em... hehe, em vui quá mà...”
Đồng Ngải Ni ngượng ngùng gãi đầu, nhìn trộm Vân Trạch Hạo một cái, vừa bị Đồng Ngải Linh nhắc như vậy, cậu thật sự sợ rằng Vân Trạch Hạo sẽ không thích mình.
Thấy đối phương nở nụ cười nhìn mình, cũng không có vẻ ghét mình tí nào, cuối cùng cậu cũng yên tâm.
“Anh Vân, em đi lấy mô hình cho anh xem!”
Tên nhóc này nói xong liền chạy mất, khiến cho Đồng Ngải Linh vô cùng buồn bực, đây là em trai gì chứ!! Chỉ như vậy cũng bỏ cô lại sao?
“Anh Vân, sao anh lại đến đây?”
Chờ Đồng Ngài Ni đi, Đồng Ngải Linh liền thu lại nụ cười trên mặt, mặt đầy phòng bị nhìn Vân Trạch Hạo.
Nhìn thấy Đồng Ngải Linh lập tức đổi thái độ và xưng hô, trong lòng Vân Trạch Hạo một trận mất mát, vừa rồi thấy dáng vẻ dịu dàng ấm áp của cô, anh ta còn tưởng rằng đối với cô anh ta cũng khác biệt...
“Thoả thuận thời gian giao hàng với cô Đồng xong rồi, cô Đồng không xuất hiện, tôi cũng đã nhận tiền, chỉ muốn xem một chút do cô Đồng không muốn nhận hàng, hay là...”
Lời của Vân Trạch Hạo còn chưa dứt, lúc Đồng Ngải Linh không xuất hiện đúng thời gian thoả thuận, anh không biết phải làm thế nào, trong lòng trống rỗng.
Anh nghĩ mọi cách để hỏi thăm tình hình của Đồng Ngải Linh, đổi lại nghe được tin tức Đồng Ngải Linh mất tích, cho đến ngày hôn qua, Đồng Ngải Linh mới lần nữa có mặt ở Đồng gia.
Lúc này anh mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không biết tại sao, sáng sớm hôm nay anh không nhịn được chạy đến chỗ này, muốn tận mắt nhìn thấy cô.
Còn nhớ ước nguyện đến Tết được 50 chương của tui hông?:(( Nghe thử bài nhạc mới nổi đi, hay vl:]