Chương 1: Sống Lại
Sống Lại Trong căn phòng tĩnh mịch bỗng phát ra tiếng “Ưm”, Lăng Khả Hân khẽ mở mắt, đập vào mắt cô là căn phòng xám đen nhìn sơ qua cũng biết chủ nhân căn phòng không giàu thì quý. Cô bỗng giật mình tỉnh dậy, không phải cô đã chết rồi sao, nhìn lại bản thân mình lúc này chỉ có thể hình dung bằng hai từ thê thảm. Là một người trưởng thành đương nhiên cô biết đây chính là vết tích sau khi hoan ái sao.
Cô cười tự giễu, cô đã sống lại rồi nhưng là trong họ cảnh đáng hổ thẹn này, vì muốn chiếm được tình cảm của Dương Thiên Hàn là cô bất chấp thủ đoạn, cô chuẩn bị xuân dược cho Dương Thiên Hàn và chính mình tự uống ,rồi hẹn anh ta đến một biệt thự gần bờ biển. nhưng Dương Thiên Hàn không những đến mà còn dẫn theo bốn người bạn thân của mình là hai anh em Hạ Hải Thần Hạ Hải Thiên, Lăng Thành Nam người anh họ xa của cô cùng khúc Dương. năm người là năm tinh anh của thành phố A đại diện cho tất cả các đại gia tộc không chỉ giàu có mà còn quyền lực Dương Hạ Lăng khúc. Và đêm đó đã diễn ra việc đáng xấu hổ làm trung tâm cô và 5 người này.
Sau đó cô mang thai và không ngừng làm xấu mặt mình trong giới thượng lưu, duy chỉ Khúc Dương đối xử với cô rất tốt còn những người còn lại đáp trả lại cô bằng sự khinh bỉ.Từ đó cô bắt đầu nghiện rượu và đã mất đứa bé khi nó còn chưa được hai tháng tuổi. Đối với một cô gái mới mười tám tuổi thì đó là nỗi sốc nặng, cũng có thể cô muốn dùng đứa bé để chiếm được tình cảm của những người đàn ông ấy. Cô đổ hết sự bất hạnh của mình lên Vũ Như Tâm người được người đàn ông cô yêu. cô cho là chỉ cần cô ta biến mất thì cô là được mọi thứ.
Năm năm sau có một trận mưa đã khiến cho mạt thế bùng nổ, gia đình cô đi theo Lăng gia cùng di tản..Cô vẫn tiếp tục quyến rũ Dương Thiên Hàn cùng bốn người còn lại và hãm hại Vũ Như Tâm. Nhưng kết quả cô khiến gia đình và cô bị vứt bỏ làm mồi nhử Zombie.
Bây giờ sống lại thật tốt, cô sẽ sống vì chính mình và gia đình bỏ đi những mê luyến đời trước. cô sờ bụng mình và thầm nghĩ Bảo Bảo mẹ sẽ không làm mất con nữa đâu.Lúc này trong con mắt của Lăng Khả Hân đã không còn sự ngây thơ của tuổi 18 mà thay bằng sự thành thục, lạnh lùng và tự tin.
Cô bước dậy cố mặc lại bộ váy đã bị xé tả tơi và bước ra khỏi căn biệt thự.