“Thế hiện tại trong căn cứ có bao nhiêu phương tiện đi lại?” Hàn Phong hỏi
“ Dạ.. có 9 phương tiện đi lại, 4 xe máy, 2 ô tô thể thao, 1 xe bán tải và hai xe buýt của trường học ạ…” Tên kia ngoan ngoãn trả lời.
“Thế có bao nhiêu vũ khí nóng? Bao nhiêu vũ khí lạnh.” Hàn Phong lại hỏi.
“Có 2200 vũ khí nóng 3300 vũ khí lạnh thưa đại ca..” Tên kia nói. Mắt hắn nhìn về phía trần nhà, vờ như đang nhớ lại số lượng vũ khí, nhưng dưới con mắt của một chuyên gia tâm lý học, hắn đang nói dối, hắn muốn che dấu sự lo lắng của mình bằng cách nhìn đi nơi khác.
Xoẹt một tiếng, một miếng thịt trên cánh tay của tên kia bay văng xuống đất, máu từ trên tay hắn chảy ra đầm đìa.
Tên kia lúc này đang lăn lộn dưới sàn nhà, la hét om sòm như một con lợn bị chọc tiết.
Hàn Phong cũng mặc kệ cho tên mập la hét. Hắn không sợ bị phát hiện, những tiếng la hét thảm thiết vọng ra từ phòng bếp như thế này là điều quá bình thường.
Sẽ không có tên lính gác nào nghĩ đến, con mồi lúc trước bị đồng bọn còng tay khoá chặt như vậy, lại có thể gây ra sự cố gì.
“Tao cho mày một cơ hội nói lại lần nữa.” Hàn Phong mỉm cười ôn hoà, cứ như trước mặt hắn là anh YHgFyNv em trong nhà vậy. Nhưng đối với tên đầu bếp, nụ cười này chính là nụ cười của ác quỷ.
“9000 vũ khí nóng, bao gồm súng phóng lựu, lựu đạn và 12000 vũ khí lạnh như mã tấu, đao, kiếm thưa đại ca…, tha cho em đi, em chỉ biết có ngần này thôi..” Tên kia khóc lóc thảm thiết khai báo.
“Mày mà còn nói dối thêm lần nữa, cái tai trái này của mày sẽ không còn gắn liến với cái đầu lợn của mày nữa đâu!” Hàn Phong vẫn tiếp tục dịu dàng nói.
“Vâng ạ, em hứa mà đại ca..”
“Nhà kho chứa vũ khí ở đâu?” Hàn Phong thản nhiên hỏi.
“Cái này.. nó ở phòng thể dục ạ.” Tên béo lần này nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong mà khai.
“Xoẹt” Cái tai trái của tên mập rớt xuống đất, máu hắn phun như mưa.
“Ahhhh.. em khai rồi mà sao anh lại làm thế??”
“Mày còn hỏi hả, tao thừa biết phòng thể dục tăm tối là chỗ chó chết cho chúng mày phát tiết, còn dám mở mồm ra nói câu đấy à. Ít nhất cũng phải chọn phòng khác chứ, ngu vừa thôi.” Hàn Phong cười gằn.
Tên mập này thật sự quá oan uổng, hắn không phải là đồ ngu, chỉ là hắn không ngờ rằng một con mồi như Hàn Phong lại biết đến căn phòng đó mà thôi.
“Được rồi, em xin lỗi, em sẽ nói thật, kho vũ khí được đặt tại phòng ban giám hiệu của trường thưa đại ca!” Tên béo vô thức nuốt nước bọt nói.
Hàn Phong chỉ cần nhìn cái là biết hắn nói dối rồi.
“Xoẹt.” Tai phải của tên đầu bếp cũng đi nốt.
“Nói nhanh lên, bây giờ đến ngón tay!!”
“Ahhhh… được, em khai, nó được giấu trong hội trường tầng hai, nơi mà có nhiều lính canh nhất đó đại ca..” Lúc này tên béo đã nói với một giọng cực kỳ suy yếu. Có vẻ như tên này sắp ngất đến nơi rồi.
Lúc này, thấy hắn nói mà nhịp thở, tuyến nước bọt, nhịp tim cùng độ co giãn của đồng tử vẫn hoạt động như bình thường, Hàn Phong lúc này mới yên tâm.
“Tiếp tục, 4 tên thủ lĩnh còn lại, mỗi người có dị năng gì?”
“Em thề em chỉ biết mỗi thủ lĩnh là có dị năng thao túng trọng lực, còn 3 người còn lại chỉ là những tên có tố chất thân thể siêu việt người thường mà thôi...” Lần này, tên béo không còn dám nói dối nữa.
Sau khi moi hết mọi thông tin về căn cứ, Hàn Phong không chút do dự đâm thanh kiếm sắc bén trên tay vào trái tim của gã đầu bếp.
“Phập”
Tên kia trừng mắt la:
“Mày… Mày đã hứa rồi kia mà..”
“Đúng là tao đã hứa, nhưng tao hứa là sẽ xem xét chứ không hứa rằng sẽ để mày sống sót.”
“Một tên đồ tể cặn bã như mày không đáng được tha thứ. Có bao nhiêu người cầu xin mày như vậy rồi, nhưng mày có bao giờ biết tha cho họ không?” Hàn Phong giận dữ nói.
“Ha ha ha, đúng là ác giả ác báo mà…” Tên béo nói xong câu này, liền đoạn tuyệt sinh cơ.
Hàn Phong lạnh lùng đứng thẳng lưng, chầm chậm đi tới, lấy mấy bình nước sạch để rửa tay. Hắn thật sự không hề có một chút thương cảm nào cho cái tên dã man ăn thịt đồng loại kia cả, tất cả những tên ăn thịt người trong căn cứ này đều không đáng được sống.
Trước cửa phòng bếp lúc này có hai tên lâu la đang canh gác, mỗi tên đều vác theo một khẩu M4A1, nói chuyện vui vẻ, cả hai đều đang rất háo hức với bữa tối ngày hôm nay.
Hàn Phong vô thanh vô tức phi ra hai con dao phay, chuẩn xác găm vào đúng giữa trán làm hai tên kia vô lực ngã xuống.
Hàn Phong lột luôn hai khẩu M4A1 cùng hai chiếc bộ đàm dắt trên hông bọn chúng, rồi nhét chúng vào rương đồ
Hắn mặc quần áo của tên lính gác, đeo một khẩu M4A1 lên vai mà nghênh ngang đi đến hành lang.
Mặc dù lúc bị áp giải đến phòng tắm, hắn đã bị nhiều người nhìn thấy, nhưng cũng chả có tên nào thèm để ý hay nhớ mặt hắn cả.
Trước cửa nhà kho, có 3 tên lâu la đang đứng canh.
Nhìn 250 người đang nằm trong nhà kho, Hàn Phong liền vạch ra một kế hoạch mới, hoàn toàn khác với kế hoạch mà hắn đặt ra ban đầu.
Hàn Phong tiến từng bước đến trước cửa phòng, ba tên kia lúc nhìn thấy hắn từ xa thì không có để ý lắm, nhưng cả ba liền trở nên cực kỳ cảnh giác khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm của người thanh niên trước mặt.
Một tên tiến đến mà hỏi:
“Cậu ở đội số mấy?”
Hàn Phong hơi giật mình, cũng chưa có tên nào đề cập đến vấn đề này cả, gã đầu bếp cũng không hề đả động gì đến việc này với hắn.
Nhưng mặt hắn vẫn lãnh tĩnh, vừa quan sát tên kia thật kĩ, vừa trả lời.
“ Đội 2”
Nghe thấy câu trả lời, tên vừa hỏi vô thức nhếch khoé môi lên, đồng tử của hắn liền co rụt lại.
Hàn Phong thấy vậy liền sửa:
“Haha, Mặc dù tôi là người mới, nhưng cũng thừa biết căn cứ không có chia đội theo số thứ tự nhé, hai anh định bắt nạt ma mới à?”
Tên kia ngay lập tức thả lỏng tinh thần, thở phào cười mắng:
“Chú mày cũng được lắm, dám doạ anh đây một chầu. Ma mới mà cũng láo toét thật, có biết suýt chút nữa, chú mày bị bắn thành cái sàng rồi không?”
Thật ra nếu có thêm chút thời gian, mấy tên kia sẽ thấy được đây là một lời nói dối đầy sơ hở.
Nhưng trước khi ba tên lâu la kịp hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì thân ảnh Hàn Phong đã loé lên một cái, vung quyền, giáng cho mỗi tên một cú trời đánh vào đầu.
Quyền đầu của Hàn Phong mạnh đến mức nào chứ, ngay cả cẩu vương ăn phải còn hoa mắt chóng mặt nữa là người bình thường như bọn chúng.
Ba cái đầu kia lập tức nát bét như tương.
Hàn Phong cúi xuống lục lọi khắp thi thể của cả ba tên, liền tìm được một chùm chìa khoá.
Mặc dù hắn có thể đấm nát cánh cửa này mà đi vào, nhưng lại không muốn đánh rắn động cỏ nên đành phải thử cho từng chìa vào ổ khoá.
“Cạch” một tiếng, Hàn Phong không chút do dự mà bước vào trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo.
Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Hàn Phong liền cất tiếng:
“Đến giờ ăn rồi, tên nào chịu không nổi mà muốn ăn thịt người thì giơ tay lên, tao sẽ báo cho thủ lĩnh để thả những đứa muốn ăn thịt người ra!”
P/S: mình xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến bạn i4ms3o25 đã ủng hộ mình bằng nguyệt phiếu để mình có thêm động lực viết tiếp nhé. Và cả những bạn đã like, thank và vote cho mình nữa. Cảm ơn rất nhiều ạ. Thanks all ~