“Hệ thống, cho ta xem những vật phẩm mà mình có thể đạt được trên vòng quay may mắn”
Hàn Phong vừa dứt lời, trước mắt hắn hiện ra một vòng quay màu vàng kim lộng lẫy, tròn trịa. Ở giữa vòng quay là một chiếc mũi tên màu đỏ. Trên mặt vòng quay có 10 ô tách biệt.
Trong đó có 5 ô trống, 5 ô còn lại đều có các vật phẩm hệ thống khác nhau. 5 ô phân ra như sau: Tâm độ tịnh kinh (quyển 1), Thanh Long kiếm, Thất Sát Kiếm kỹ, Vũ kỹ phi đao thần hành, Khai mở chức năng khí công.
Hàn Phong nhìn năm vật phẩm lấp lánh trong vòng quay mà không khỏi thèm thuồng, đối với hắn, bất kỳ vật phẩm nào trong đây đều đáng giá vạn kim. Trong trong vòng quay, đồ vật duy nhất Hàn Phong không hiểu rõ là Tâm độ tịnh kinh. Tuy nhiên, Hàn Phong biết, những đồ vật sau đây đều rất đáng giá, nếu không bọn chúng cũng không được bầy trong vòng quay.
“Hệ thống, ta muốn sử dụng 1 lượt quay miễn phí của vòng quay may mắn!”
“Đinh… bắt đầu sử dụng lượt quay…” Tiếng thông báo của hệ thống lại một lần nữa vang lên.
Vòng quay cũng bắt đầu chuyển động và đang gia tốc càng lúc càng nhanh, mãi cho đến một phút sau, tốc độ của vòng quay mới dần dần chậm lại. Hàn Phong toát mồ hôi hột, hồi hộp nhìn lấy mũi tên màu đỏ kia. Hắn kỳ thực cực kỳ hi vọng mũi tên kia sẽ dừng lại ở ô “Khai mở chức năng khí công” kia. Nếu hắn may mắn quay trúng ô này, cũng có đồng nghĩa với việc Hàn Phong sẽ là người đầu tiên phá vỡ lịch sử, bước vào con đường tu luyện khi mới chỉ ở cấp E.
Cạch cạch.
Vòng quay đang càng ngày càng chậm lại, ho đến khi dừng hắn, Hàn Phong liền cực độ thất vọng, vô lực nhìn lấy mũi tên đang chỉ vào ô trống của vòng quay. Bỗng dưng, vòng quay lại nhích nhẹ một cái, làm cho mũi tên vừa mới rồi dừng lại ở ô trống liền chỉ vào vật phẩm “Thất Sát Kiếm.”
Niềm vui đến quá bất ngờ, Hàn Phong trong lòng sướng đến phát run. Vừa rồi, khi nhìn thấy mũi tên dừng lại ở ô trống, thâm tâm Hàn Phong đã chìm sâu trong tuyệt vọng, nhưng cú nhích kia lại kéo hắn thẳng lên chín tầng mây.
Nếu không phải Huyền Anh còn đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, Hàn Phong đã nhảy cẫng lên, cười một tràng giòn giã mà phát tiết tâm tình vui sướng của mình.
“Đinh… chúc mừng ký chủ đã đạt được một kiểm vũ kỹ hệ kiếm thuật Thất Sát Kiếm, phải chăng ký chủ muốn học tập?”
“Học tập” Hàn Phong không chút nào do dự mà quyết định. Đùa sao? Đồ ngon đã đưa lên tận miệng, người nào mà không ăn thì đúng là đồ ngu.
Ngay khi Hàn Phong quyết định học tập kiếm kỹ, trong đầu hắn liền xuất hiện một dòng thông tin xa lạ đang từ từ dung hoà làm một với trí nhớ của bản thân. Hàn Phong có thể nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo đang múa các đường kiếm sắc sảo, cao thâm. Bông dưng, thân hình kia liền gồng lên, Chém ra một thức uy lực kinh người.
Thân hình mờ mờ ảo ảo kia vậy mà chém ra một vầng kiếm khí toả ra một luồng quang mang rực rỡ hình bán nguyệt, ánh sáng tản ra từ luồng kiếm khí kia khiến người khác nhìn vào mà chói mắt. Mặc dù đây chỉ là một hình ảnh mô phỏng của kiếm kỹ, nhưng từ đó, Hàn Phong có thể cảm nhận được uy thế khủng khiếp từ một kiếm kia.
Uy thế này làm cho Hàn Phong hưng phấn đến phát run, mới chỉ là tàn ảnh mà đã có thể tạo ra một luồng khí thế mạnh mẽ đến thế, như vậy, ở ngoài đời thật, khi hắn đánh ra kiếm kỹ này thì nó sẽ còn kinh khủng đến mức độ nào?
-Đinh… chúc mừng ký chủ học tập thành công Thất Sát kiếm kỹ thức thứ nhất, Nhật Nguyệt Trảm. Độ thành thục: 0 điểm (Khi độ thành thục của kỹ năng tăng lên thì cũng đồng nghĩa với sự tăng lên của độ sát thương vả giảm thời gian ra chiêu của ký chủ.)
-Lưu ý: vì ký chủ chưa học cũng như sở hữu khí công, nên độ mạnh của chiêu thức sẽ bị giảm đi phân nửa. Hơn nữa, để thay thế cho khí công, khi ký chủ sử dụng chiêu thức thì sẽ tiêu hao điểm tinh thần lực cùng điểm thể lực (để sử dụng chiêu thức, ký chủ sẽ tiêu hao 95 điểm tinh thần lực cùng 89 điểm thể lực!!!)
-Ký chủ sẽ học được thức thứ 2 khi độ thành thục của ký chủ ở thức thứ nhất đạt đến mức 100 điểm.
Hàn Phong mỉm cười bất đắc dĩ nhìn lấy dòng thông báo. Vốn dĩ hắn còn đang vui mừng khi chứng kiến được uy thế khủng khiếp phát ra từ một thức kia. Nhưng khi biết rằng cường độ của một thức kia sẽ giảm phân nửa, hắn liền tặc lưỡi không thôi.
Đặc biệt, khi Hàn Phong nhìn vào số điểm tiêu hao của kỹ năng, mày liễu của hắn liền nhíu lại một cái. Tinh thần lực của hắn lúc này mới có 105 điểm, trong khi thể lực của hắn cũng chỉ dừng lại ở 103 điểm mà thôi. Có nghĩa là Hàn Phong chỉ có thể sử dụng chiêu thức này được có đúng một lần. Sau đó, vì cạn kiệt thể lực cùng tinh thần lực, Hàn Phong sẽ trở nên cực độ suy yếu và gần như là không thể tái chiến.
Hiện tại, đối với Hàn Phong mà nói, đây chính là một lá bài tẩy, một chiêu thức thuộc dạng đồng quy vu tận. Chỉ khi nào tính mạng của hắn bị de doạ, Hàn Phong mới bất đắc dĩ sử ra một chiêu như vậy và điều này làm cho hắn không cảm thấy thoải mái một chút nào.
Thử nghĩ mà xem, nếu như có một vị mỹ nữ đang chần truồng nằm ngay trước mặt ngươi, và nàng mặc kệ cho ngươi sờ mó! Thế nhưng, người đẹp này lại chỉ cho phép ngươi sờ có đúng một lần, vậy thì ngươi sẽ có cảm thấy khó chịu đến mức nào? Cái cảm giác khó chịu đó chính là điều mà Hàn Phong đang phải trải qua tại thời điểm này.
“Haizzz… dùng được có đúng 1 lần a.” Hàn Phong bất mãn lẩm bẩm, thở dài một tiếng não nề.
Nhưng sự tiếc nuối đó rất nhanh liền bị Hàn Phong ném qua một bên. Hàn Phong hiểu rằng, đạt được kỹ năng cường đại như vậy là đã tốt lắm rồi, hắn cũng hiểu một đạo lý rằng làm người không thể quá tham lam.
Đặc biệt là những người đang bước đi trên con đường tu luyện. Bọn họ phải biết quý trọng những gì mình có. Nếu như những người tu luyện mà cứ suốt ngày ganh tị, bất mãn với thực tại, như thế chỉ tổ làm cho đạo tâm của họ yếu đi mà thôi.
Sau khi Hàn Phong đã hoàn toàn lãnh ngộ được kiếm kỹ, hắn liền quyết định ngó xem cửa hàng hệ thống có những vật phẩm gì. Hắn cũng muốn đi khảo sát “thị trường” để tham khảo xem 1000 điểm hổi đoái trên tay này là ít hay là nhiều so với giá cả của cửa hàng hệ thống.
Hàn Phong mở ra cửa hàng hệ thống, trong lòng hắn tràn đầy sự kỳ vọng. Thế nhưng khi giao diện của cửa hàng hệ thống vừa hiện ra, Hàn Phong không còn cảm thấy vui vẻ gì nữa. Mặt hắn đang từ hồng hào cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch. Hắn không nhịn nổi mà nuốt nước bọt một cái “ực.”