Mạt Thế Nữ Phụ Hằng Ngày Đều Bị Sủng

Chương 12: Chương 12




Nếu siêu thị không có ai, liền càng thuận tiện cho cô ở đây thu thập vật tư. Có thể quang minh chính đại, không cần kiêng dè ai.

Nguyễn Ninh thu hồi tầm mắt cảnh giác, đem tâm tư đặt ở việc chính của chuyến đi này.

Cô mỗi khi đi qua một kệ để hàng, đồ vật để trên đó liền biến mất.

Lần này cùng mấy ngày hôm trước khi cô đi mua vật tư thì tình huống không giống nhau, Nguyễn Ninh lựa chọn mà đem những vật tư có hạn sử dụng dài, ngược lại đem một ít trái cây, sữa chua, thịt đóng hộp hạn sử dụng tương đối ngắn thu hết vào không gian.

Trong không gian, có công năng giữ cho thực phẩm nguyên độ tươi, mấy thứ này bỏ vào đều sẽ không bị hư.

Nguyễn Ninh để lại vài thứ vật tư kia cũng không hoàn toàn là vì để lại cho người sau, mà thật sự là vì không gian của nàng dùng mấy cái va li hành lí để vật tư, đã không còn dư thừa chỗ để nhiều đồ vật như vậy nữa.

Đúng vậy, Nguyễn Ninh vì thu thập vật tư, đã phát rồ đến dùng tủ lạnh để trữ vật cũng không buông tha. Còn có những cái túi sách hàng hiệu của nguyên chủ, cũng bị cô cho là vật vô dụng, trở thành giỏ rau, thả mấy cân táo để vào.

Kỳ thật nếu không phải tủ quần áo là vật cố định ở trên tường, cô đều có ý tưởng đem tủ quần áo thu vào trong không gian.

Cô đại khái là cái thứ nhất không gian của cô rất lớn, nhưng đối với vật tư cho vào cũng rất kén cá chọn canh. Nguyễn Ninh trong lòng hơi hơi buồn rầu mà nghĩ.

Nguyễn Ninh ở thế giới hiện thực từ nhỏ cơm áo vô lo vô ưu, lúc cha mẹ mất cũng chưa từng ăn qua một chút khổ, các phương diện khác đều có đội chuyên gia phụ trách, chăm lo.

Bánh quy, mì gói loại đồ này cô ngẫu nhiên ăn một hai ngày còn đỡ, nhưng nếu cô mỗi ngày đều ăn cái này, cô thực sự sẽ là ăn không nổi. Chỉ là đang ở thời mạt thế, người còn kén chọn như vậy sẽ sống không lâu, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn một số đồ ăn có hạn sử dụng dài một chút. Có điều kiện này, nàng đương nhiên sẽ không bủn xỉn mà cải thiện thức ăn cho chính mình.

Suy xét đến khả năng trên đường đi gặp được những người khác, Nguyễn Ninh còn cẩn thận mang theo một cái ba lô, bên trong cho một ít đồ ăn, sẽ không ảnh hưởng đến hành động của cô, nhưng người ở bên ngoài sẽ nghĩ, balo của cô bên trong đựng tất cả vật tư.

Không chỉ có có thể giấu tai mắt của mọi người, hơn nữa còn tiện cho cô mỗi lần lấy đồ từ không gian ra mà không bị phát hiện manh mối.

Nguyễn Ninh thu thập xong vật tư ở siêu thị, còn nghĩ đi đến cách đó không xa trong tiệm lại lấy chút thuốc phòng đến khi cần.

Ở mạt thế, thuốc có giá trị hơn so với đồ ăn. Có đôi khi chỉ một viên thuốc trị cảm bình thường, cũng có giá trị xa xỉ. Nguyễn Ninh liền tính nếu chính mình không bị sao, thì về sau sẽ dùng thuốc để đổi vật tư.

Lúc cô vừa muốn đi ra ngoài, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang “Phanh”, động tĩnh rất lớn.

Bởi vì thình lình xảy ra động tĩnh, đem tang thi ở toàn bộ khu vực đều bừng tỉnh.

Nguyễn Ninh chân vừa đi ra đến cửa hiệu thuốc, dư quang cũng đã thấy được có vài tang thi ở góc đường xuất hiện, đi thẳng tới bên này.

Bởi vì không biết hiện tại bên ngoài là tình huống như thế nào, cô lại không có dị năng công kích, quá nguy hiểm, Nguyễn Ninh chỉ có thể khẽ cắn môi xoay người quay trở lại hiệu thuốc.

Mà lúc này hiệu thuốc Nguyễn Ninh đang trốn, ở gần phố Thượng Dương, có một chiếc xe việt dã đang đỗ mà nam chủ Cố Diệc Thừa biểu tình lạnh lẽo đang ngồi ở ghế sau, một thân quần áo sạch sẽ, ngăn nắp cùng với khung cảnh đường phố bên ngoài hoang vắng hiu quạnh tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Hắn thần thái tự nhiên, hướng tới bên ngoài cửa sổ thả ra dị năng lôi điện, không dùng chút sức nào mà đánh bại mười mấy tang thi đang đuổi theo.

Xe việt dã ở đường đâm bay không ít tang thi đứng trên đường, còn nhân tiện đâm nát cửa kính của một vài cửa hàng quần áo, khiến cho tiếng cảnh báo vang lên liên tục, nháy mắt đánh vỡ sự yên lặng của sáng sớm.

“Ta nói! Nơi này cũng mẹ nó quá nhiều tang thi.” Lâm Dương lái xe nhìn bên cạnh, tang thi đem bọn họ vây chật như nêm cối, nhịn không được mà văng tục.

Phố Thượng Dương trước mạt thế là con đường phồn hoa nhất thành phố S, tuy rằng so ra kém với trung tâm thành phố nhưng một tấc đất ở con phố Thượng Dương lại được ví với con giá trên trời.

Cố Diệc Thừa mày hơi nhíu, trầm giọng nói: “Xuống xe.”

Lâm Dương cùng Giang Cảnh Siêu hai ngày cũng trước cũng đã thức tỉnh dị năng, một người là dị năng hệ thổ, một người là dị năng hệ tinh thần.

Cố Diệc Thừa vừa nói dứt câu, hai người ở trên xe việt dã đã bốn phía xây lên một bức tường đất ngăn trở tang thi, một cái lập tức triển khai con mắt tinh thần, đem nửa cái phố Thượng Dương đều thu vào trong mắt, hướng Cố Diệc Thừa đơn giản nói ra tình huống ở chung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.