Quý Thành nghẹn lời, ban đầu anh có một đống câu hỏi muốn hỏi, lúc này cảm thấy không thích hợp để hỏi qua điện thoại nên hai người lịch sự trao đổi với nhau rồi cúp máy.
Sau đó, Lý Ngôn Hề chống má, một tay lưu chuỗi số điện thoại vào danh bạ, ghi chú trên tên số điện thoại là: Điều hòa trung tâm.
[Cười chết ta, điều hòa trung tâm hảo chuẩn xác làm sao bây giờ? Hahaha...]
[Có vẻ như Lý Ngôn Hề đối với hắn ấn tượng không tốt]
[Tôi muốn xem công ty của Lý Ngôn Hề. Chẳng lẽ cô ta dùng tiền của Phục Anh để mở công ty? ]
[Chắc hẳn đó là tiền của Phục Anh. Bạn có thể thấy Phục Anh đã chuyển cho cô ấy 500 vạn mà không chớp mắt.]
[...]
Khi ý tưởng dùng tiền của Phục Anh để mở công ty vẫn đang được khán giả đồn đoán. Sáng hôm sau, Lý Ngôn Hề được Phục Anh gọi điện thoại.
”Ngôn Hề! Trước kia nghe lời ngươi quả không sai, công ty kia đã bị chúng ta thu mua thành công!”
Lý Ngôn Hề uể oải ngáp một cái nói: “Vậy thì tốt, tôi lo lắng suốt.”
Mặc dù cô ấy thoạt nhìn không có chút nào lo lắng.
”Tôi sẽ nhờ tài xế Trương đến đón cậu ngay, trận chiến này cuối cùng cũng phân thắng bại, cậu nên lộ mặt ra mà tát vào mặt mấy lão già kia, lần trước chúng ta đã họp cả đêm với bọn họ rồi. Thế nào?”
Thấy đối phương không nói Phục Anh nói qua điện thoại.
”Nhưng hôm nay...”
Lý Ngôn Hề vừa muốn từ chối, nhưng Phục Anh đã cúp điện thoại.
Phục Anh hiểu rõ cô, cô ấy rõ ràng lo lắng cô sẽ không đi, nên đã vội cúp máy.
[TAT ~ bọn họ đang nói cái gì vì sao ta hoàn toàn nghe không hiểu]
[Cứ xem đi, sau này sẽ biết]
Lý Ngôn Hề mang theo sự hiếu kỳ của khán giả lên xe của tài xế Trương, sau đó gọi điện thoại cho một người đàn ông tên là “Lão Chu“.
”Lão Chu, lát nữa làm phiền anh mang hai người bọn họ đi dạo một vòng, ta bên này làm xong chút việc lập tức qua đó.” Lý Ngôn Hề ngữ điệu áy náy nói.
”Không thành vấn đề, nhưng Lý tiểu thư, vị trí tổng giám đốc ở nhà máy bên kia, thực sự phải thay đổi người sao?”
Lão Chu nói với giọng không tán thành.
”Lão Chu, có một số việc tôi không muốn làm, nhưng... dù sao bọn họ cũng là người thân của tôi. Nhà máy mới khởi công, có lẽ lúc đó sẽ phải dựa vào anh duy trì.”
Lý Ngôn Hề xoa lông mày thở dài nói.
[Xem ra, Lý Ngôn Hề cũng rất khó khăn, gia đình cô ấy không phải là người tiết kiệm a!]
[Nghề nghiệp nguy hiểm nhất trong phim truyền hình là gì? Cha mẹ của nhân vật chính!! Tập đầu sẽ chết, bằng không thì nhân vật chính không thể trưởng thành được, tôi cá là Tào Lệ và Lý Tinh Hải sắp chết rồi]
[ Kết luận của lầu trên sắc bén, nghĩ lại thế này xem ra cũng đúng, rất nhiều nhân vật chính đều là tất cả người thân đã chết]
[Đến rồi đến rồi, Lý Ngôn Hề xuống xe! ]
Khán giả ngừng bàn luận, và kinh ngạc nhìn một nhóm người mặc tây trang và giày da đang đợi bên ngoài xe vây quanh Lý Ngôn Hề.
” Lý tiểu thư, ban đầu nhờ sự kiên trì của cô, Chúng Thái sẽ không rơi vào tình thế bị tư bản nước ngoài thâu tóm.”
” Sáng sớm hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng Lý tiểu thư. “
Mấy người trung niên lần lượt nói.
(Editor: có một số câu khó hiểu mình không dịch được nên mình sẽ bỏ qua nhé! Ý tứ là nịnh nọt, vuốt mông ngựa ấy mà hihi!)
”Cảm ơn mọi người trước đó đã ủng hộ và tin tưởng tôi. Nhưng thành tựu hôm nay cũng là thành quả chung sức của tất cả mọi người, tôi chỉ góp một phần sức không đáng nhắc tới, mong mọi người về sau chỉ giáo thêm cho hậu bối.”
Lý Ngôn Hề khiêm tốn nói.
”Tôi đã nói cố vấn đầu tư của chúng ta như thế nào chưa tới, hóa ra là bị các người chặn ở đây.”
Tiếng cười sảng khoái của Phục Anh truyền đến, có thể thấy cô ấy cũng vô cùng cao hứng.