Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 100: Chương 100




Phạm Hương Ngữ nghe lời của Tưởng Nguyệt, trong mắt ánh lên tia thương cảm, mấy người này giống như còn chưa hiểu chuyện gì, đứng trước mặt bọn họ cũng không phải dạng nam lành nữ thiện gì, mà là loài ác ma giết người không chớp mắt. Lại còn muốn tiến hành khảo sát gì với anh ta chứ. Đây không phải muốn chết, mà là muốn tự sát.

Khảo sát hả? Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lùng, anh cũng không cảm thấy cần lãng phí thời gian ở đây, ngay khi anh chuẩn bị bắt giữ Tưởng Nguyệt để tra hỏi thì đột nhiên phía sau Tưởng Nguyệt truyền đến một giọng nói rất yếu ớt, nhỏ nhẹ: “Không, không cần kiểm tra đâu, chị Tưởng, tôi tin tưởng bọn họ không phải nội gián đâu!”

Tưởng Nguyệt hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn người nói chuyện, đây là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, tầm mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt có chút tàn nhang.

“Hạ Điềm, cô tin tưởng bọn họ?” Tưởng Nguyệt khẽ cau mày, nếu như là người khác nói như vậy thì cô ta cũng sẽ không để ý nhưng Hạ Điềm lại phản đối, cô gái này giống như có một trực giác đọc được suy nghĩ, thường xuyên sẽ dự cảm được quái vật hoặc các xác thối đến các vùng nào, mà trực giác của cô ta gần như trúng hết, không hề có sai lầm nào.

Hạ Điềm yếu ớt nhìn qua Lâm Siêu, nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Siêu khẽ cau mày, anh có cảm giác rằng cô gái này giống như đã nắm được điểm nào đó, dường như đoán được suy nghĩ của mình vậy.

Chẳng lẽ, năng lực của cô ta là thuật đọc suy nghĩ? Hoặc các dạng năng lực tương tự vậy?

Thuật đọc suy nghĩ là loại năng lực thuộc hệ tinh thần, loại năng lực này vô cùng đáng sợ. Nếu như nói trong chiến đấu, bắt được tất cả ý tưởng của kẻ địch, bao gồm cách thức ra chiêu các thứ thì cơ bản đều có thể nghiền ép bất cứ đối thủ nào.

Hạ Điềm ở trong đội có tín nhiệm khá lớn, sau khi những người khác nghe được cô ta nói như vậy, ánh mắt nhìn Lâm Siêu cũng trở nên thân thiện thêm mấy phần.

“Chị Tưởng, tôi cảm thấy bọn họ không giống nội gián, không có nhóm tập kết mai phục nào lại dẫn theo một đứa con nít bảy tám tuổi theo phải không?” Một cậu thanh niên tóc vàng nói, vẻ mặt cậu ta rất vô lại, giống như xuất thân là côn đồ.

Người đàn ông trung niên ban nãy chất vấn Lâm Siêu lên tiếng, cau mày nói: “Rất khó để nói, nhỡ đâu đứa trẻ này cũng chỉ là anh ta dẫn theo để ngụy trang bên ngoài, quá đáng sợ rồi.”

“Lão Giang, ông không tin bọn họ thì chẳng lẽ còn không tin cả Tiểu Điềm sao?” Một người trẻ tuổi khác phản bác, ánh mắt anh ta nhìn Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ như mang theo một tia nóng như lửa. Nếu như có người đẹp như vậy gia nhập đội ngũ thì dọc đường đi có thể vui vẻ không ít. Anh ta cũng không hi vọng bị lão Giang kia ép chạy mất.

Người trung niên được gọi là lão Giang kia khinh thường liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu còn quá trẻ tuổi, căn bản không hiểu được thế giới này có bao nhiêu bóng tối, cẩn thận một chút, nếu không có khi chết thế nào cũng không biết đó!”

“Tôi…Ông đang nói cái gì sẽ chết hả, ông nguyền rủa ai đó, nói rõ ràng cho tôi đi!” Tính khí của người trẻ tuổi kia rất nóng, nghe thấy lão Giang nói vậy lập tức nổi giận.

Sắc mặt Tưởng Nguyệt trầm xuống, cô ta biết những người này trong đội ngũ không phải lúc nào cũng hòa hợp với nhau, hơn nữa ở trong mạt thế mỗi ngày trôi qua đều rất kìm nén, mỗi cá nhân một tính tình, tính khí cũng trở nên cáu kỉnh hơn, thường xuyên nói không hợp nhau là sẽ vung tay. Lúc này nhân lúc hai người còn chưa đánh nhau, hạ giọng khiển trách: “Tất cả im miệng lại, quên nhiệm vụ của chúng ta là gì rồi sao, chẳng lẽ muốn gây chú ý cho những thứ đó, toàn quân sẽ chết hết sao?”

Lâm Siêu nhìn ra được, cô gái được gọi là Tương Nguyệt kia là cô gái có thể chất cao nhất, cao gấp mười lăm lần, cùng cấp bậc với Lâm Thi Vũ. Quả thực khó có thể tưởng tượng sao cô ta có thể có thể chất cao như vậy. Giờ khắc này bị cô ta khiển trách, người trung niên gọi là lão Giang cùng với người trẻ tuổi kia cũng ngậm miệng lại, nghiêng đầu nhìn nhau khinh thường.

Tưởng Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Siêu, nói: “Tôi tin tưởng các người, tha thứ cho tôi vừa rồi đã vô lễ, các người có nguyện ý gia nhập với chúng tôi không. Chúng tôi tập kết ở khu gần đây. Bên trong còn có rất nhiều người tiến hóa và các loại dụng cụ, có tính an toàn rất cao. Hơn nữa còn có ít đồ thần kỳ chắc chắn các người không tưởng tượng được.”

“Đồ thần kỳ?” Ánh mắt Lâm Siêu chợt lóe lên, đây hẳn cũng là vật phẩm di tích, xem ra ơi tập kết trong đất này quả nhiên có phát hiện di tích.

“Được thôi.” Lúc này anh đã gật đầu.

Tưởng Nguyệt khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ các người trước tiên hãy lui lại về phía sau, chúng tôi đang thi hành một nhiệm vụ, ở gần đây có một bầy xác thối, chờ sau khi giải quyết chúng, chúng ta cùng nhau trở về điểm tập kết.”

“Bầy xác thối?” Lâm Siêu cau mày lại, nói: “Sao các người lại biết?”

Nghĩ anh đã là người của mình nên cô ta cũng không giấu giếm, cười nói: “Chúng tôi có tổ đội điều tra cùng đồ vật đặc thù, chờ sau khi trở lại điểm tập kết, sẽ nói tường tận với anh sau.” . Truyện Thám Hiểm

Ánh mắt Lâm Siêu chợt lóe lên, nơi tập kết này với nơi tập kết ban đầu anh gặp Phạm Hương Ngữ không giống nhau, nơi kia giống như không thể gọi là vùng đất dân cư, chỉ có thể là một nơi những người sống sót không có tổ chức tụ họp lại. Sớm muộn cũng bị xác thối hoặc là đấu tranh nội bộ hủy diệt. Mà nơi tập kết này vốn đã là nơi tụ họp của các thế hệ sau, mặc dù lực lượng võ trang không mạnh nhưng về cơ bản cũng có trật tự tổ chức, phân công rõ ràng.

Lúc này, đám người Tưởng Nguyệt đi vòng qua mấy người Lâm Siêu, mỗi người lấy ra một tấm bùa lửa sau lưng, dựa theo đội hình đã thương lượng từ trước, tạo một hình tam giác nhọn đi tới phía trước tòa cao ốc.

Nhìn thấy bọn họ di chuyển, ba người Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ và Lâm Thi Vũ cùng nhìn nhau, trong mắt có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đám người Tưởng Nguyệt nói bầy xác thối kia chính xác thối trong tòa cao ốc này?

Rất nhanh sau đó đám người Hắc Nguyệt dè dặt tiến vào trong cao ốc, đập vào mắt một cảnh tượng khiến cho bọn họ cảm thấy thất kinh, chỉ thấy khắp nơi là mảng đen, từng thi thể thối rữa đen xì ở trong này, có xác thối trong tình trạng thê thảm, đầu lâu và thân thể bị chém thành hai khúc.

“Làm sao có thể như vậy?” Bao gồm cả Tưởng Nguyệt ở bên trong cũng cảm thấy có chút hoang mang.

Rất nhanh sau đó Tưởng Nguyệt ý thức được gì đó, đi tới trước một thi thể của xác thối rồi ngồi xuống, lấy ra đoản đao, banh thi thể của nó ra, sau đó đeo lên một bao tay cao su, lục tìm nội tạng trong ngực. qua một lúc lâu cũng không móc ra được gì cả.

Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, vội vàng đi tới trước mặt hủ thi thứ hai, tiếp tục lục tìm, kết quả cũng vẫn không có gì cả.

“Không thấy nhiên liệu tiến hóa!” Tưởng Nguyệt đứng dậy, sắc mặt có hơi cứng lại, nói: “Bị người nhanh chân giành trước, chẳng lẽ có vùng đất dân cư nào khác đã lén tới địa bàn của chúng ta?”

Lão Giang quay đầu nhìn mấy người Lâm Siêu bên ngoài tòa cao ốc, sắc mặt âm trầm nói: “Có phải do bọn họ giết không?”

Tưởng Nguyệt hơi ngẩn ra, trong mắt lộ ra một tia chần chừ.

Người trẻ tuổi trước đó gây gổ với lão Giang cười lạnh lên tiếng, nói: “Thật là một chuyện hài, bọn họ có bao nhiêu người chứ? Cộng thêm cô bé kia, tổng cộng mới có bốn người? Ông cảm thấy bốn người có thể giết chết nhiều xác thối vậy sao?”

Trên mặt lão Giang lộ ra một tia tức giận, nói: “Tại sao không thể? Nếu như là đồng thủ lĩnh thì một người cũng có thể giết chết đống xác thối này rồi!”

“Ông cũng nói đó, là đồng thủ lĩnh mới được. Ông cảm thấy bọn họ có đồng thủ lĩnh thực lực mạnh như vậy sao? Hơn nữa,chẳng lẽ ông không nhìn thấy trên người bọn họ quá sạch sẽ sao? Một chút dơ bẩn cũng không bị dính thì kể cả có là đồng thủ lĩnh, giết chết nhiều xác thối đến vậy thì trên người cũng ít nhất sẽ dính chút vết máu chứ? Ông có thể tìm thấy vết máu trên người bọn họ không?” Người trẻ tuổi mỉa mai đùa cợt.

Lão Giang giận đến ngón tay phát run lên, oán hận nhìn cậu ta.

Tưởng Nguyệt cau mày nói: “Đủ rồi, tôi tin tưởng Hạ Điềm, cô ấy nói mấy người đó không phải nội gián thì chắc chắn không phải. Nhiên liệu tiến hóa của những tên xác thối này đều đã bị người khác đào, hẳn là nhóm tập kết nào đó đã làm, chúng ta mau trở về báo lại cho thủ lĩnh, tránh thêm tai họa!”

Vừa nói, cô ta rời khỏi cao ốc.

Phạm Hương Ngữ nhìn bọn họ quay trở lại, nhỏ giọng thì thầm: “Không ngờ rằng bọn họ nói bầy xác thối lại là những tên cặn bã nhỏ bé này. Hừ, nếu như không phải là chúng ta tới trước, chỉ bằng mấy người bọn họ thì có khi đã bị điện giật chết lúc vào tới cửa rồi.”

Ánh mắt Lâm Siêu lạnh như băng, những người này biết tới nhiên liệu tiến hóa, có thể thấy tiến sâu hơn vào khu vực vực sâu số 01 này nhất định là có di tích. Hơn nữa đã bị người khác đoạt được. Chẳng qua là không biết di tích nơi này là di tích Maya hay là di tích khác.

Tưởng Nguyệt đi tới trước mặt Lâm Siêu, cô ta nhìn thật sâu vào Lâm Siêu rồi nói: “Đi thôi, chúng ta trở về vùng đất dân cư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.