Sau khi tới thủ đô, nhóm Lâm Siêu cảm nhận được một cách rõ rệt số lượng xác thối họ tình cờ gặp phải dọc đường càng ngày càng ít, tới khi vào trong nội thành thì về cơ bản đi hai, ba con đường đều không nhìn thấy bóng một con xác thối lang thang. Trên mặt đất ở đây có thể nhìn thấy xe tải quân đội bị lật bánh, bốc cháy và dấu bánh xe tăng in hằn trên đường, ngoài ra còn có rất nhiều thi thể không lành lặn của binh sĩ ở khắp mọi nơi!
Khói lửa chiến tranh và thuốc súng lưu lại trên đường, những tòa nhà cao tầng mọc thẳng tắp san sát nhau ở quanh đây như những hàng bia mộ lạnh lẽo truy điệu hương hồn những người đã hy sinh. Trên thân tòa nhà cao tầng có những chữ lớn được vẽ bằng phẩm màu chỉ đường vào trong trung tâm thành phố, nơi đó là căn cứ địa của con người, là phòng tuyến cuối cùng của đất nước này!
Mũi tên màu đỏ tươi như ánh rạng động thắp lên giữa bóng đêm và tuyệt vọng!
Không biết có bao nhiêu người may mắn còn sống sót ở thành phố này đã được cứu nhờ những chỉ đường này.
Nhóm Lâm Siêu đi theo hướng mũi tên chỉ vào trong trung tâm thành phố. Chẳng bao lâu sau, họ đã tới trước thành lũy cuối cùng của con người. Trước mặt họ là bức tường bao được dựng lên từ cây cối và thân trúc đan cài vào nhau cao ngang một tòa nhà sáu tầng. Binh sĩ đang đi qua đi lại tuần tra ở bên trên, canh phòng rất nghiêm ngặt. Những chiếc xe tăng đậu bên ngoài tường bao, sức mạnh quân sự vững mạnh cho người tôi cảm giác an toàn lớn lao.
Từ một hướng khác, một chiếc xe tải quân đội chạy băng băng tới. Trên xe chở đầy nhân viên, trong đó có rất nhiều người may mắn còn sống sót đầu bù tóc rối, vàng vọt xanh xao.
Lâm Siêu gọi Lâm Thi Vũ rời khỏi không gian độc lập. Mọi người cùng nhau đi về phía cổng lớn của bức tường bao.
Người lính trung niên trực ở cổng làm động tác chào theo nghi thức quân đội với chiếc xe tải quân đội kia xong thì thấy nhóm Lâm Siêu. anh ta đợi xe tải quân đội chạy vào trong rồi mới đi tới chỗ nhóm Lâm Siêu.
Người lính trung niên nhìn họ một lượt từ trên xuống dưới, ngạc nhiên phát hiện ra những người may mắn còn sống sót này sạch sẽ đến lạ, không giống những người may mắn còn sống sót khác, ai nấy đều bẩn thỉu khắp người, bốc mùi hôi hám khó ngửi, hơn nữa, trong nhóm còn có một bé gái 7, 8 tuổi, đây chắc canh là một gánh nặng lớn với cả nhóm, vậy mà bé gái vẫn không bị bỏ rơi, đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Ánh mắt của anh ta ấm áp hơn đôi chút, anh ta mỉm cười nói: “Mọi người đi theo tôi.”
Lâm Siêu đi đầu, theo sát bước chân của anh ta, Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt đều răm rắp nghe theo anh, cũng cất bước đi theo.
Phạm Hương Ngữ nhìn tòa căn cứ địa của con người này, ánh mắt có phần căng thẳng một cách khó hiểu. Dọc đường đi, cô ta cực kỳ ngoan ngoãn không nói câu nào, 10 con xác thối đặc biệt cô ta điều khiển đã được Lâm Siêu cất vào trong không gian độc lập.
Chẳng mấy chốc, họ đã theo người lính trung niên này đi qua cổng.
Lâm Siêu lập tức trông thấy đằng sau bức tường bao bằng cây và thân trúc đan lộn xộn vào nhau có rất nhiều công nhân đang xây dựng tường xi măng có độ phòng ngự kiên cố hơn, bức tường đã xây cao tới tám, chín mét cao, rất dày, khoảng chừng 1 trượng, ở giai đoạn hiện tại thì chỉ có sinh vật khổng lồ như cá sấu khổng lồ hoàng kim mới có thể công phá!
Bên trong căn cứ địa có rất nhiều xe tải quân đội đậu sát ven đường, chiếc xe tải quân đội vừa đi vào đậu ngoài cùng, các binh sĩ đang đưa người may mắn còn sống sót trên xe xuống.
“Đi theo họ tới trung tâm kiểm tra đo lường vắc xin. Sau khi xác nhận các người không bị lây nhiễm sẽ sắp xếp hướng đi tiếp theo cho mọi người.” Người lính trung niên dẫn đường cho nhóm Lâm Siêu chỉ vào đám người may mắn còn sống sót đó nói.
Vưu Tiềm đĩnh đạc cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi đều không bị lây nhiễm, anh xem, chúng tôi chẳng hề có chút vết thương nào cả.”
Người lính trung niên nghiêm túc nói: “Đây là quy định!”
Vưu Tiềm nhún vai, lẩm bẩm khe khẽ: “Đúng là cứng nhắc.”
Người lính trung niên đưa nhóm Lâm Siêu tới chỗ nhóm người may mắn còn sống sót, chào một thanh niên đeo quân hàm trung úy, trình bày rõ tình hình rồi lập tức trở lại bên ngoài tường vây trực gác.
Viên trung úy trẻ này nhìn nhóm Lâm Siêu một cái, ánh mắt cũng ánh lên vẻ kinh ngạc giống người lính trung niên nhưng anh ta không hỏi nhiều, quát khẽ: “Mọi người đi theo tôi. Tới trung tâm vắc xin kiểm tra sức khoẻ. Không được phép tụt lại phía sau!”
Mười người may mắn còn sống sót nghiêm túc đi theo sau lưng anh ta.
Đi giữa nhóm người may mắn còn sống sót này, nhóm Lâm Siêu chẳng khác gì quý tộc giữa đám ăn mày, cực kỳ nổi bật.
Tới chỗ tòa nhà có tô phẩm màu ghi dòng chữ “Trung tâm kiểm tra sức khỏe vi rút”, ở cửa ra vào có hai nhân viên mặc trang phục cách ly màu trắng bước nhanh ra đón, nói với viên trung úy trẻ mấy câu rồi lập tức dẫn nhóm người may mắn còn sống sót trong đó có nhóm Lâm Siêu đi vào trong tòa nhà.
Phạm Hương Ngữ âm thầm căng thẳng. Kiểm tra vi rút? Bản thân cô ta chính là một con xác thối! Nồng đồ vi rút trong cơ thể cô ta có thể dễ dàng lây nhiễn cho cả triệu người, quả thực đúng là một nguồn vi rút.
Lâm Siêu đánh mắt ra hiệu cô ta không cần phải căng thẳng.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Siêu, trong lòng cô ta thấy đôi chút yên tâm một cách khó hiểu, hít một hơi thật sâu, cưỡng ép nén sự bất an trong lòng xuống.
Nhân viên trong tòa nhà đều mặc trang phục cách ly màu trắng đeo khẩu trang kháng khuẩn, một người trong số họ tổ chức nhóm người may mắn còn sống sót trong đó có Lâm Siêu xếp thành một hàng, đi vào cửa quầy làm xét nghiệm.
Nội dung xét nghiệm chỉ có một mục duy nhất: Chích máu xét nghiệm. Chỉ cần là người nhiễm vi rút thì 99% sẽ phát hiện vi rút trong máu.
Đến lượt Phạm Hương Ngữ, cô ta đang định đưa tay ra, Lâm Siêu đứng ngay sau lưng cô ta nói khẽ thật nhanh: “Tiến lên trước theo hàng, không cần để ý.”
Phạm Hương Ngữ ngơ ngác một chút, mặc dù hơi nghi ngờ mình nghe lầm nhưng cơ thể vẫn làm theo theo bản năng. cô ta bỏ qua nữ bác sĩ chích máu, tiếp tục đi theo hàng người tiến về phía trước, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra nữ bác sĩ này như thể không nhìn thấy cô ta, chích máu luôn cho Lâm Siêu đứng sau cô ta.
cô ta lập tức hiểu ra, có lẽ Lâm Siêu lợi dụng tia sáng khúc xạ, kể từ lúc đi vào đây đã bóp méo thị giác cũng các bác sĩ trong tòa nhà dựa theo vị trí đứng của họ khiến họ không nhìn thấy cô ta nên thoát được cuộc kiểm tra.
cô ta yên tâm, lập tức đi theo hàng người.
Chẳng mấy chốc nhóm Lâm Siêu đã chích máu xong, đi theo hàng người may mắn còn sống sót ngồi nghỉ ngơi, chờ kết quả ở hành lang.
Sau vài tiếng, một bác sĩ trung niên và một binh sĩ mặc đồ rằn ri tới. Vị bác sĩ trung niên cầm một tờ giấy, liếc nhìn một lượt tất cả những người may mắn còn sống sót, nói: “Ai là Triệu Hoa?”
Tất cả những người may mắn còn sống sót nhìn nhau, một giọng nói rụt rè vang lên: “Là, là tôi.” Người nói là một thanh niên có ngoài hình phổ thông.
Vị bác sĩ trung niên nhìn anh ta một cái, không thể hiện bất kỳ thái độ gì, nói: “Từng uống nước máy phải không? Bị lây nhiễm ở thể nhẹ, chuyển sang khu cách ly để chữa trị.”
Người thanh niên tên là Trương Hoa này tái mặt, vội nói: “Tôi không hề!”
Người lính trẻ đi cùng vị bác sĩ trung niên bước nhanh tới, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
“Không, tôi không đi!” Trương Hoa kích động nói.
Ánh mắt người lính trẻ lạnh lùng, anh ta rút găng tay trắng cất trong túi ra đeo vào, sau đó túm chặt cổ tay đối phương, còng tay đối tượng lại, lạnh lùng nói: “Còn dám chống đối, trực tiếp xử bắn!”
Hành lang lập tức yên tĩnh. Có gì ho