Trông thấy Lâm Siêu mở cửa đi vào, Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ giật nảy mình, không biết tại sao tự dưng anh lại đột ngột xuất hiện ở ký túc xá nữ nhưng một giây sau, hai cô gái nhanh chóng ý thức được nguyên nhân. Phạm Hương Ngữ tò mò hỏi: “Hai người cũng gặp phải chuyện này à?”
Lâm Siêu không trả lời cô ta mà liếc nhìn nữ năng lực giả nằm ngã dưới đất đã mất mạng kia, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phạm Hương Ngữ nhún vai nói: “Chuyện này không thể trách tôi được, ai bảo năng lực đặc biệt của đứa trẻ này là khống chế tinh thần, nó muốn khống chế tôi, kết quả tôi chỉ mới phản kháng một chút, cô ta đã thành ra như vậy rồi.” Nói rồi, cô ta tỏ ra vô tội ra mặt nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu gật đầu nhìn người phụ nữ đã bị khống chế, lạnh lùng nói: “Cô cũng là thuộc hạ của tư lệnh Hà à?”
Người phụ nữ trưởng thành này thấy ký túc xá nữ lại xuất hiện hai người đàn ông thì kinh ngạc ra mặt. Sau khi nghe Lâm Siêu hỏi vậy, cô ta trả lời theo bản năng: “Phải... Các, các người là ai?”
Lâm Siêu phẩy tay nói: “Giết đi.”
Hắc Nguyệt lấy làm kinh hãi, hỏi: “Tại sao?”
Lâm Siêu nhìn cô ta một cái, nói: “Nếu như tha cho cô ta, tôi nghĩ chuyện các cô giết chết người phụ nữ này, kể cả chuyện chúng tôi xuất hiện ở đây đều sẽ bị tiết lộ. Mặc dù không có chứng cứ, không thể uy hiếp được chúng ta nhưng ít nhiều có thể lần theo dấu vết phân tích ra sơ bộ năng lực của chúng ta.”
Hắc Nguyệt gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Phạm Hương Ngữ thấy Hắc Nguyệt chỉ đáp một câu như vậy mà không ra tay thì biết là tạm thời Hắc Nguyệt vẫn khó lòng tự mình làm chuyện như vậy, cho nên cô ta rút con dao màu bạc sáng bóng dưới lớp váy voan mỏng ra, bước tới trước mặt người phụ nữ trưởng thành kia.
“Không, đừng giết tôi...” Người phụ nữ trưởng thành hoảng sợ cầu khẩn.
Phạm Hương Ngữ nâng cao chiếc cằm trắng như tuyết của mình, nở nụ cười mê người, nói: “Không phải tôi giết cô, chẳng qua tôi chỉ đang giải thoát cho cô không còn phải chịu đựng đau đớn khổ sở nữa mà thôi…”
Phựt!
Ánh đao cứa ngang cổ họng của đối phương.
Người phụ nữ trưởng thành mở to hai mắt nhìn cô ta, chết không nhắm mắt.
Phạm Hương Ngữ mỉm cười, quay đầu hỏi Lâm Siêu: “Phải hủy thi diệt tích thế nào đây?”
Lâm Siêu mở không gian độc lập, gọi chó hoàng kim tha hai cái xác vào trong đó, anh nói: “Dọn dẹp một lượt dấu vết họ từng tới đây, vờ như không xảy ra gì hết. Chúng ta chỉ tạm dừng chân ở nơi này một thời gian ngắn, có thể tránh gây chuyện thì nên tránh.”
Phạm Hương Ngữ vỗ tay nói: “Sao tôi lại quên khuấy mất không gian độc lập nhỉ, chậc chậc, mấy người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất như vậy, không biết thủ lĩnh của bọn họ sẽ thấy sao, biểu tình gì, hì hì...”
Lâm Siêu liếc cô ta một cái, dẫn Vưu Tiềm trở về ký túc xá nam.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Lâm Siêu và Vưu Tiềm bị Trương Đông đứng dưới ký túc xá gọi dậy xuống sân huấn luyện tập hợp. Trên sân huấn luyện rộng rãi có hơn 800 người đứng chỉnh tề, xếp thành một đội ngũ hình vuông.
Đằng trước đội ngũ là sĩ quan huấn luyện của mọi người, một người trung niên ngoài ba mươi, dáng vóc khỏe khoắn, ánh mắt như điện, trên vai đeo quân hàm cấp thiếu tướng.
“Nghiêm!” Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi người, nói: “Trong số mọi người có mặt ở đây có một nửa là người bình thường bất ngờ thức tỉnh, trở thành người siêu cấp. Những yếu tố như sức mạnh, sức nhanh, sức bền của các anh chị đều mạnh hơn người bình thường nhưng tốt nhất các anh chị chớ vội kiêu ngạo, tự mãn!”
“Kỹ thuật cận chiến, khả năng sinh tồn, khả năng tác chiến và ý chí của các anh chị đều thua xa rất nhiều một chiến sĩ quân đội có kinh nghiệm. Hai ngày trước, Lưu Thành chiến đấu với một chiến sĩ thuộc quân doanh cấp A có kinh nghiệm chiến đấu. Một người là người siêu cấp có thể chất gấp 3 lần người bình thường. Một người chỉ là người bình thường. Kết quả thế nào thì mọi người đều đã biết rồi. Trong vòng 10 giây đồng hồ, Lưu Thành bị hạ gục!”
Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện đanh giọng: “Tôi hi vọng mọi người hãy huấn luyện thật nghiêm túc, khắc khổ, từ một người siêu cấp trở thành một chiến sĩ siêu cấp! Các anh chị là vũ khí cuối cùng của quốc gia, mỗi một người đều rất quý giá, quốc gia cần các anh chị, nhân dân cũng cần các anh chị! Tất cả những người còn sống sót đang chịu đói khổ ở các thành phố đều cần các anh chị!”
“Tôi biết rằng đối với các anh chị thì sự sống chết của người khác không quan trọng, điều các anh chị muốn là vinh hoa phú quý, là thăng quân hàm, nắm thực quyền, công thành danh toại, nhưng tôi muốn nói cho các anh chị biết rằng... Nếu như loài người diệt vong thì các anh chị có làm tổng thống đi chăng nữa cũng có ý nghĩa gì? Thậm chí, cứ coi như là vì thăng quan phát tài đi, các anh chị cũng phải nỗ lực, nghiêm túc bởi lãnh đạo cấp cao chắc chắn sẽ không cho một kẻ đầu óc bã đậu làm người quản lý quân đội!”
Tất cả mọi người im lặng.
Ngoại trừ nhóm Lâm Siêu mới gia nhập quân doanh, những người khác đều đã được chứng kiến sự kinh khủng của vị huấn luyện viên này, không có bất kỳ ai trong số họ có thể chịu nổi một cú đấm của sĩ quan huấn luyện!
Vị sĩ quan huấn luyện này không chỉ có kỹ xảo cận chiến đạt tới cấp bậc chủ chốt mà bản thân còn là một người tiến hóa cấp F sau khi cường hóa gen, thể chất đạt gấp khoảng 6 lần người bình thường, mạnh gấp đôi những năng lực giả có mặt ở đây!
Mặc dù vẫn chưa phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hóa và nguồn năng lượng gen trong cơ thể xác thối đặc biệt nhưng viện khoa học kỹ thuật vẫn khai thác được một số tài nguyên khác, nghiên cứu ra thuốc tăng cường gen có một số tác dụng phụ. Thứ thuốc này cực kỳ quý giá vì có thể tăng cường thể chất nhưng di chứng để lại cho sau này là làm giảm tiềm lực gen.
Ví dụ như vị thiếu tướng sĩ quan huấn luyện này chẳng hạn, nếu tiềm lực vốn có của anh ta là lột xác tiến hóa sau thành người tiến hóa cấp E sau khi đạt tới thể chất gấp 10, nhưng hiện tại, sau khi sử dụng thuốc tăng cường gen, khi thể chất của anh ta đạt gấp 8 lần, anh ta sẽ tiến hóa luôn lên cấp E. Tiến hóa sớm không phải là chuyện tốt, bởi vì khi anh ta đã tiến hóa tới giới hạn tối đa, thể chất cơ bản của anh ta sẽ kém hơn những người tiến hóa đặc biệt khác.
Sau này, khi nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể xác thối đặc biệt được khám phá ra, viện khoa học kỹ thuật sẽ ngưng sản xuất loại thuốc có hại cho cơ thể này. Tuy nhiên, ở giai đoạn hiện tại, bất kỳ người tiến hóa nào cũng cực kỳ khao khát có được thuốc tăng cường gen!
“Hai ngày nữa, quân đội sẽ tổ chức cho mọi người tới khu C-8 tiến hành đi săn thực chiến. Trong hai ngày tới, mọi người nhớ rèn luyện thật tốt, hiện tại tăng thêm được một phần thực lực thì sau này ra chiến trường sẽ tăng thêm được một phần hy vọng sống!” Tiếng thiếu tướng sĩ quan huấn luyện lạnh lùng: “Bây giờ bắt đầu huấn luyện.”
“Báo cáo!” Đột nhiên một thanh niên trong đội ngũ giơ tay lên.
Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện hô: “Nói!”
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, hôm nay Chu Tín, Trương Tử Đào, Hoàng Vinh vắng mặt.” Tên thanh niên đó nói to.
Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nhìn lướt qua đội ngũ, sầm mặt lại, hỏi: “Vì sao vắng mặt? Ai ở cùng ký túc xá với họ?”
Tên thanh niên đó đánh mắt nhìn về phía nhóm Lâm Siêu rồi nói: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, hôm qua tôi nhìn thấy họ đi chào người mới, kết quả không thấy trở về nữa. Hôm nay tôi và một vài người bạn đã đi tìm khắp ký túc xá nam nhưng không tìm thấy họ.”
Ánh mắt của thiếu tướng sĩ quan huấn luyện lạnh lùng hướng về phía nhóm Lâm Siêu: “Họ đi đâu rồi?”
Lâm Siêu bình tĩnh nói: “Không biết, gặp xong họ đi rồi.”
“Mày nói láo!” Thanh niên kia phẫn nộ quát: “Rõ ràng chính bọn mày đã đánh lén nhóm Chu Tín. Kể từ khi tới ký túc xá của bọn mày thì không thấy họ trở về nữa.”
Lâm Siêu lãnh đạm nhìn đối phương, đáp: “Anh chớ đổ oan cho người tốt, nói gì cũng cần phải có chứng cứ.”
“Rất nhiều người nhìn thấy sau khi họ vào trong ký túc của bọn mày thì không hề thấy trở ra, mày giải thích thế nào?” Thanh niên quát to.
“Đúng vậy đấy!”
“Sĩ quan huấn luyện, tôi tận mắt nhìn thấy. Chính bọn họ đã giết nhóm Chu Tín và Hoàng Vinh.”
“Quá ác độc.”
Đội ngũ nghị luận ầm ĩ.
Vưu Tiềm biết chân tướng là gì nên chột dạ không dám cãi lại.
Lâm Siêu nhìn lướt qua là biết ngay tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của tư lệnh Hà. Lâm Siêu lạnh nhạt nói: “Nói chuyện phải căn cứ vào chứng cứ, các người kéo bè kéo cánh cùng nhau đổ tội cho người khác có thích không?”
“Mày nói ai kéo bè kéo phái đấy, ai đổ tội cho mày? Sự thật chính là như vậy!”
“Đừng tưởng bọn này không có chứng cứ, tốt nhất là mày nên chủ động khai nhận thì còn có thể hưởng khoan hồng.”
Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nhíu nhẹ mày. Anh ta biết rất rõ về chuyện tranh chấp giữa hai phe phái trong năng lực doanh. Anh ta hoàn toàn không tin hai người mới tới nhóm Lâm Siêu lại có thể giết chết ba năng lực giả đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Cho dù họ có đánh lén thì cũng rất khó, ít nhất cũng sẽ gây ra động tĩnh lớn.
“Mọi người yên lặng một chút nào.” Sĩ quan thiếu tướng trầm ngâm đôi chút rồi nói: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên để phái tổ điều tra chuyên nghiệp tới đây. Có lẽ sẽ có kết quả sau hai đến ba ngày. Nếu chuyện này là thật thì Lâm Siêu và Vưu Tiềm sẽ phải nhận hình phạt thích đáng.”
“Sĩ quan huấn luyện, nhất định phải sớm tiêu diệt hai kẻ lòng muông dạ thú đó!”
“Đúng vậy, sĩ quan huấn luyện!”
Vây cánh của tư lệnh Hà trong đám đông vẫn không chịu buông tha cho nhóm Lâm Siêu.
Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện khiển trách quát: “Đủ rồi, hét gì đấy hả, tốt nhất là mọi người nên tập trung cho buổi luyện tập thực chiến hai hôm nữa đi. Bên trên quyết định sẽ thưởng cho người giành được thành tích hạng nhất lần này một ống thuốc tăng cường gen cao cấp. Mười người đứng đầu được quyền vào trong kho quốc gia tùy ý lựa chọn một món vật phẩm. Tiếp theo, huấn luyện tiếp tục!”
Kho quốc gia? Lâm Siêu hơi dao động.