Trác Tình thấy Tăng Phong đã tắt tiếng, sắc mặt cô ta trắng như giấy, hai chân run run. Trước đây cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bình thường. Mặc dù thích xem phim kinh dị hơi nặng đô một chút nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết, dường như cô ta lại trở về với sự bất lực và tuyệt vọng sau khi tai họa bùng nổ, trước khi cô ta trở thành người tiến hóa.
“Xin anh đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được, chuyện gì tôi cũng đồng ý hết, tôi sẽ rời bỏ phe họ Hà, trung thành cống hiến sức mình cho tư lệnh Hứa...” Cơ thể cô ta run nhè nhẹ, vội vàng nói ngay.
“Cô về phe ai không liên quan gì tới tôi.” Lâm Siêu nâng cằm cô ta lên, nhìn khuôn mặt thanh tú trắng trẻo đó, mỉm cười nói: “Có thể cho tôi xem thử súng của cô không?”
Cơ thể Trác Tình bỗng cứng đờ, sự van nài cứng lại trong đôi mắt, một giây sau, cô ta bỗng như con báo săn bất ngờ thức tỉnh, nhanh chóng giơ tay lên, nắm trong tay một khẩu súng lục Type 57.
Ngay khoảnh khắc cô ta bóp cò, khẩu súng lục bị Lâm Siêu cướp mất.
Rắc!
Lâm Siêu xoay cổ tay bẻ gãy cổ cô ta.
“Không...” Cổ họng của Trác Tình chỉ kịp kêu lên một tiếng yếu ớt, mắt cô ta đã trợn lồi rồi ngoài, đầu gục xuống vai, tắt thở.
Lâm Siêu bỏ hai cây vũ khí cướp được vào trong không gian độc lập, lập tức dùng dao quân dụng rạch thi thể của Trác Tình và Tăng Phong, dùng cây tiến hóa thu thập tiêu bản máu tươi của bọn họ để tạo ra hạt gen.
Hai hạt gen nhanh chóng được cây tiến hóa phân giải ra, trong đó bao hàm năng lực đặc biệt của hai người này. Năng lực của Tăng Phong là “Tật bệnh” thuộc hệ thần bí. Ở giai đoạn người tiến hóa cấp F, có thể thông qua việc chạm vào cơ thể người khác để phá hoại hệ thống sinh học trong cơ thể đối phương, tiến hành lây nhiễm mầm bệnh.
Đây là một năng lực cực kỳ đáng sợ. Nếu tiến hóa tới giai đoạn sau, chắc chắn anh ta sẽ trở thành một nhân vật ngang cỡ tai họa, có thể dễ dàng gây ra bệnh tật trên phạm vi rộng cho một khu căn cứ địa.
Năng lực đặc biệt của Trác Tình là “Thị giác phân giải” thuộc hệ nhận biết, có thể phân giải toàn bộ vật chất về dạng hạt cơ bản, đây cũng là một năng lực rất mạnh.
Lâm Siêu tới chỗ hai thanh niên bị bắn chết, thu thập được mẫu máu trên người họ, nhanh chóng có thêm 2 hạt gen, tổng cộng có 16 hạt gen.
“Đạt được nhiều năng lực mạnh như vậy, không biết cuối cùng sẽ tạo ra năng lực đặc biệt nào?” Trong lòng Lâm Siêu có phần chờ mong.
Đúng lúc này.
Trong phạm vi dò xét trong bản đồ toàn cảnh trong đầu của Lâm Siêu phát hiện một số chấm xanh xông vào trong khu vực cảm ứng, hơn nữa còn đang nhanh chóng tiến về phía quảng trường anh vừa chỉ định.
Mắt Lâm Siêu sáng lên, anh bay về phía những chấm màu xanh lá đó.
Từ xa nhìn lại, tổng cộng có 6 người lập thành một tiểu đội đi săn, trên người mọi người đều ít nhiều có dính máu, hẳn là từng giết xác thối trên đường đi… hoặc là người tiến hóa thuộc phe họ Hứa.
“Anh Tăng đâu?”
“Không ngờ chúng ta lại là nhóm tới đầu tiên, ha ha.”
Mọi người liếc nhìn quảng trường bừa bộn, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm bóng dáng Tăng Phong.
Lâm Siêu đi từ ngã rẽ vào quảng trường.
“Ồ? Là mày!” Mấy người kia trông thấy Lâm Siêu thì thoáng ngẩn ra, sau đó mắt lập tức sáng lên, đùa giỡn quan sát Lâm Siêu, còn bao vây anh lại.
“Ranh con, mày đúng là xui xẻo, không ngờ lại tự lạc bước tới căn cứ lâm thời của bọn tao, ha ha...” Một thanh niên khôi ngô mặc quân trang nói.
Một người khác đùa giỡn hỏi: “Chúng ta bắt nó lại trước hay chờ tất cả mọi người tới rồi chơi chết nó sau?”
“Mày rảnh quá, giết quách luôn đi.”
“Đừng làm hỏng thi thể, kẻo anh Tăng lại không nhận ra nó.”
Cả bọn mày một câu tao một câu, vừa nói vừa tới gần Lâm Siêu. Theo bọn họ thì Lâm Siêu là một con cừu non tự chui đầu vào rọ, có thể giết bất kỳ lúc nào.
Lâm Siêu quan sát vị trí đứng của bọn họ, cơ thể bỗng lóe lên một cái.
Phập!
Dao quân dụng sắc bén xiên thẳng vào cổ họng của gã thanh niên, khoảnh khắc rút dao ra, máu tươi bắn vào người anh, cây tiến hóa thu thập được tiêu bản máu tươi.
Lâm Siêu giống như một tia chớp màu đen nhanh chóng xông tới giết sạch những người còn lại.
“Cái gì!”
“Đội trưởng!!”.