Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 68: Chương 68




Ánh rạng đông bừng lên đằng sau tháp chuông…

Trong sân huấn luyện của quân doanh cấp S, gần ba trăm người tụ tập trên bãi đất trống xếp thành một khối vuông chỉnh tề, thiếu tướng sĩ quan huấn luyện lạnh mặt, hàng mày vương đôi phần u ám, sau khi thấy tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, anh ta nghiêm giọng: “Hôm nay sẽ công bố thành tích lần kiểm tra thực chiến này.”

Anh ta lấy ra một tờ danh sách, nhìn dòng đầu tiên, sắc mặt u ám tươi tỉnh lên một chút như trời trong sau ngày đổ tuyết, giọng nói trầm hùng: “Trước hết, tôi sẽ công bố danh sách thành tích từ hạng 2 tới hạng 10. Người xếp hạng 2 trong bài kiểm tra thực chiến lần này là Phạm Hương Ngữ, số lượng xác thối tiêu diệt được… 892 con!”

892 con?

Mọi người ngẩn người. Phạm Hương Ngữ là ai? Không ngờ lại giết được gần 900 con xác thối… Đùa hay sao, sao có thể có chuyện như vậy được. Do kết thúc sớm nên thời gian kiểm tra chỉ mới 8 tiếng. Cho dù xách theo một khẩu súng máy hạng nặng cũng không giết nổi nhiều như vậy đâu nhỉ?

Lão Đường đứng xen lẫn cùng những người phe họ Hứa nhìn Phạm Hương Ngữ như nhìn thấy ma, cô gái ăn mặc kỳ lạ, thích đeo voan đen mỏng này lại có thể giết được tận 900 con xác thối ư?

Bọn họ thực sự không thể liên tưởng nổi giữa thiếu nữ đẹp như tranh này với quái vật siêu cấp có thể giết được 900 con xác thối.

Phạm Hương Ngữ đứng cạnh Lâm Siêu, nhìn anh một cái đầy đắc ý như thể muốn nói, sao hả? Tôi lợi hại đúng không?

“Hạng ba, Hắc Nguyệt, số lượng tiêu diệt được... 208 con.” Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện hờ hững, không để ý tới tiếng mọi người ồn ào, tiếp tục công bố các thứ hạng. Thực ra, tối qua, khi anh ta nhận được danh sách này, phản ứng của anh ta dữ dội hơn bất kỳ ai, hoàn toàn không tin nổi thành tích ghi trên đó, yêu cầu được đích thân xem màn hình giám sát. Cuối cùng người tổng phụ trách ban tình báo phải đứng ra xác nhận mới đuổi được anh ta đi nhưng anh ta vẫn không tin nổi, thành tích của người hạng hai đã rất khoa trương rồi, nhưng con số của người hạng nhất còn kinh khủng hơn… Mỗi lần nhìn thấy, anh ta lại có cảm giác mí mắt mình giần giật.

Nhóm lão Đường tiếp tục ngạc nhiên.

Hắc Nguyệt?

Họ đổ dồn lại nhìn Hắc Nguyệt. Cô gái trẻ thanh tú xinh đẹp này lại có thể giết được 200 con xác thối sao?

Phải biết rằng, cho dù chúng đều là xác thối bình thường thì thể chất của chúng cũng gấp ba lần người bình thường, ngang ngửa với những người tiến hóa tự thức tỉnh như họ, cộng thêm việc bọn xác thối hung hãn không sợ chết, không có cảm giác đau đớn, phương thức đánh nhau dã man hơn, chỉ dùng thuật cận chiến không thôi thì cho dù có vũ khí như dao quân dụng cũng rất khó đối phó. Cho dù giết được xác thối thì bản thân cũng sẽ bị thương, đừng nói là giết 200 con, cho dù giết 20 con cũng là một mục tiêu khó lòng đạt được.

“Hạng bốn, Ngư Phàm... Giết được 93 con xác thối!”

Người phe họ Hà tới tấp nhìn về phía một thanh niên trong số họ, những người đứng gần đấm lồng ngực anh ta, cười chúc mừng.

“Hạng năm, Việt Phú Quốc... Giết được 72 con xác thối!”

Phe họ Hà tiếp tục hò reo, Việt Phú Quốc cũng là người phe họ.

“Hạng sáu... Hạng bảy...”

Tới tận hạng 10, toàn bộ đều là người phe họ Hà. Điều này khiến sắc mặt nhóm lão Đường khá khó coi. Mặc dù bọn họ có kinh nghiệm tác chiến phong phú nhưng thể chất chỉ gấp ba. Trong khi đó, những người giành được mười mấy vị trí đầu đều là những người từng dùng thuốc biến đổi gien, thể chất ngang bằng với thiếu tướng sĩ quan huấn luyện.

Lâm Siêu thấy trong top 10 hoàn toàn không có tên Vưu Tiềm, không khỏi quay đầu nhìn anh ta một cái. Vưu Tiềm thấy anh nhìn anh ta, lập tức cười gượng: “Đai ca, không phải tôi lười biếng đâu, chẳng qua là bị người phe họ Hà quấy rối nên mới không giết được mấy. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không biết phải dùng năng lực của mình như thế nào, những người chen được vào top 10 đều có năng lực hệ chiến đấu hoặc là đã dùng thuốc tăng cường gen, thực sự không thể trách tôi...”

“Anh giết được mất con?” Lâm Siêu hỏi.

“... Chuyện đó, mặc dù tôi chỉ giết được một con nhưng tôi có lý do riêng, tôi…” Vưu Tiềm vội vàng giải thích.

Lâm Siêu gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Vưu Tiềm rụt rè hỏi: “Đại ca không giận chứ?”

“Không.” Lâm Siêu bình tĩnh đáp: “Đợi rời khỏi căn cứ địa, nhớ giết 1000 con bù vào.”

Vưu Tiềm: “...”

“Tiếp theo, xin công bố thành tích hạng nhất.” Nghe thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nói vậy, mọi người bỗng yên lặng. Người phe họ Hà đang phấn khởi bỗng giật mình. Thiếu nữ quái vật tên là Phạm Hương Ngữ kia là người phe họ Hứa, giết được gần 900 con, gần như bỏ xa những người còn lại trong top 10, thậm chí còn nhiều hơn tổng tất cả mọi người cộng lại. Thế nhưng thành tích như vậy… lại chỉ được hạng hai!

Hạng nhất là ai?

Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nhìn dòng đầu tiên, mí mắt giật nhẹ một cái. Anh ta hít một hơi thật sâu cứ như thể đọc cái tên này cần phải dùng hết sức bình sinh, giọng anh ta hùng hồn, nghiêm nghị đọc: “Hạng nhất, Lâm Siêu, giết được… 6829 con!”

Cả mảnh sân tập lặng ngắt như tờ.

Một lát sau, có người ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại: “Sĩ quan huấn luyện, anh vừa đọc là bao nhiêu?”

Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nhìn anh ta một cái rồi quét mắt nhìn những người còn lại, phát hiện ra tất cả mọi người đều ngẩn ra, anh ta giật nhẹ khóe môi, nghiêm giọng: “Mọi người không nghe lầm đâu, số lượng giết được là… Sáu ngàn, tám trăm, hai mươi chín con!”

Mọi người tròn mắt.

Vưu Tiềm đang nhăn nhó mặt mày bỗng há to miệng, một lúc sau mới nặn ra được hai chữ: “Quái vật!”

Phạm Hương Ngữ liếc nhìn Lâm Siêu, lẩm bẩm: “Có cần giết nhiều vậy không, giành hết cả sự nổi bật của tôi rồi, hừ!”

Bọn lão Đường và người phe họ Hà, tất cả đều không tin nổi nhìn Lâm Siêu, hơn 6000 con? Sao có thể, anh lái máy bay chiến đấu oanh tạc hay gì?

“Hình như giết hơi quá tay rồi.” Lâm Siêu thầm nhủ, biết vậy thì đã giết ít đi một chút. Anh thực sự không nhịn nổi, cứ thế tiện tay giết, đâu ngờ lại chênh lệch với mọi người lớn như vậy.

“Giờ tới phần phát thưởng…” Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện nhìn Lâm Siêu một cái, mặc dù không biết con số này có đúng thực không nhưng anh ta là một người lính, phục tùng mệnh lệnh là điều quan trọng nhất.

“Chờ một chút!”

Đúng lúc này, đằng xa vang lên tiếng ai đó quát to.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một người trung niên sải bước tới đây, vai đeo quân hàm trung tướng, có 7, 8 người đi theo sau lưng anh ta, quân hàm thấp nhất là thiếu tướng!

“Tướng Sa.” Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện hơi ngạc nhiên, vội vàng cúi chào: “Chào tướng Sa.”

Trung tướng họ Sa gật nhẹ đầu, quét mắt nhìn mọi người một cái, lập tức nhìn xoáy vào Lâm Siêu, sắc mặt anh ta sầm lại, quát: “Lâm Siêu to gan, còn không mau bước ra khỏi hàng!”

Lâm Siêu nhíu nhẹ mày, hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”

“Láo xược!” Một thiếu tướng đứng sau lưng trung tướng họ Sa bước ra quát: “Không biết trên dưới, nhìn thấy cấp tướng sao không cúi chào, chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện không dạy anh à?”

Sắc mặt thiếu tướng sĩ quan huấn luyện hơi khó coi một chút, anh ta nói: “Là lỗi của tôi, tôi…”

Trung tướng họ Sa đưa tay lên ngăn lại, nói: “Được rồi, không phải chuyện của anh. Lâm Siêu, qua điều tra, chúng tôi đã sưu tập được tội chứng vô cùng xác thực của anh. Trong buổi thực chiến ở khu C-8, anh đã giết chết gần 500 đồng chí cùng quân doanh. Tôi tuân lệnh tới bắt giữ anh. Đi đi, còng anh ta lại!”

Nghe vậy, những người còn lại đều giật mình, buổi thực chiến kết thúc sớm cũng là do gần 500 người bị chết, không ngờ tất cả đều là Lâm Siêu giết?

Cộng thêm số lượng xác thối kinh khủng giết được vừa công bố, toàn bộ phe họ Hà nhìn Lâm Siêu bằng ánh mắt vừa e ngại vừa không có ý tốt.

Tay thiếu tướng đứng ra quát mắng lập tức tháo chiếc còng đeo bên hông, đi về phía Lâm Siêu.

Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.