“Phè!”
Ánh mắt của con cự xà màu đen ngập tràn lửa giận, phi nhanh tới trước mặt Lâm Siêu, bỗng chốc há miệng rồi nuốt anh vào trong, giống như chộp lấy đám côn trùng ếch nhái.
Nuốt rồi? Nuốt rồi?
Tất cả binh lính không quân đều kinh ngạc há to miệng, trong mắt hiện lên tia mờ mịt, không thể nào tiếp nhận được đả kích trầm trọng này.
Thế giới bỗng rơi vào sự trầm lặng ngắn ngủi.
Phụt!
Đột nhiên một âm thanh phụt máu bắn tung tóe phá vỡ không khí tĩnh mịch này, chỉ thấy một luồng sáng mạnh phát ra từ đầu sau của con cự xà vảy đen, giống như một mặt trời nhỏ đang bị chế ngự lại ở đó, phát ra tia sáng cháy bỏng chiếu sáng đất trời ảm đạm mơ hồ này.
Trong chùm sáng nở rộ, một cây thương trường hé ra, kéo theo máu bắn ra rơi như mưa, bóng dáng cán súng chiếu thẳng lên trời.
Một cảnh tượng giống như vĩnh hằng, mọi người nhìn đến ngây cả người.
“Gào!”
Một tiếng thét gào thống khổ vang lên mới kéo mọi người trở về với hiện thực. Chỉ thấy cự xà vảy đen ngửa mặt lên trời vùng vẫy đầu, kêu gào thảm thiết, âm thanh chói thét tai. Nó điên cuồng vặn vẹo, nghiền nát tường thành căn cứ thành mớ hỗn độn, thậm chí còn va vào thân một con địa long nhỏ khác.
Trong khi nó đang giãy dụa kịch liệt, một số lượng lớn các bộ phận trong đầu hòa lẫn với máu văng ra ngoài từ phía sau đầu. Những dòng máu tươi này chứa nhiều độc tính mạnh, dính lên vách tường căn cứ, xe cộ trên đường phố,.. lập tức bị ăn mòn một lỗ thủng lớn.
Sau khi giãy dụa liên tục hơn mười giât, cự xà vảy đen dần dần mất đi khí lực, hơn nửa thân rắn cao thẳng trở nên vô lực ngã xuống, nằm co quắp vặn vẹo trên mặt đất. Một lúc sau cũng chưa thực sự chết đi, chỉ là đã mất đi khả năng chiến đấu.
Tại nơi binh lính không quân, tụ tập rất nhiều tướng quân trong phòng tình báo, quan sát thấy không khí yên lặng như tờ.
Một con quái vật bất tử không bị hỏa tiễn và bom mìn làm nổ tung, mà lại bị lâm Siêu tay không đánh bại?
Thấy bộ dạng cự xà vảy đen nằm co quắp hấp hối trên nền đất, tất cả mọi người đều cảm giác như nằm mơ.
Tại đây, người kinh động nhất là thuộc hạ của tư lệnh hà. Bọn họ trừng hai mắt, lúc lâu sau không nói lên lời, trong lòng cảm xúc hỗn tạp, cảm thấy may mắn vì bản thân thoát khỏi được tư lệnh Hà, nhưng lại tiếc nuối khi tư lệnh Hà không mượn tay được một nhân vật như vậy. Nếu không thì cái căn cứ này, thậm chí là cả thế giới đều là thiên hạ của bọn họ nếu muốn.
Lâm Siêu thở nhẹ ra, cảm giác cánh tay tê dại, mặc dù một chiêu này có thể giết chết cự xà vảy đen nhưng chủ yếu dựa vào xung lực gia tốc của cải tạo cánh rồng. Nếu như anh lấy sức mạnh của bản thân, thậm chí là ở trạng thái hoàng kim thì cũng không có cách địch nổi nó.
Không quan tâm tới máu rắn trên tóc, Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm con địa long nhỏ. Tuy nó vẫn còn bé nhưng về sức mạnh thì đã bỏ xa cự xà vảy đen kia. Thú địa long ngẩng đầu cao, con mắt thô bạo nhìn chằm chặm Lâm Siêu. Trên thân chuyển động trái phải qua lại, giống như đang chọn đường tấn công.
Trong đôi mắt Lâm Siêu lóe lên ánh lạnh lùng, tay nắm chặt “Minh”, khẽ vỗ cánh nhỏ bay vút lên, trạng thái hoàng kim của anh không kéo dài được, phải tốc chiến tốc thắng.
Thú địa long gầm nhẹ lên, cuộn tròn thân rắn dài tới bảy mươi, tám mươi mét, giống như một tòa nhà cao ngất. Nó không tái phạm sai lầm của cự xà vảy đen là há miệng cắn nuốt Lâm Siêu, mà nó lợi dụng đuôi rắn được phủ dày vảy cứng quất tới tấp.
Vù!
Đuôi rắn vùng vẫy quất tới, kéo theo một cơn gió lớn, Lâm Siêu dùng súng đỡ, cảm thấy thân thể giống như bị chiếc xe lửa quật lên, không kiểm soát được bay ra ngoài.
Ầm!
Anh như pháo đạn bị đánh bay ngược lại về phía tòa pháo đài, bay xuyên qua pháo đài thẳng tới một tòa cao ốc phía xa, tạo ra một lỗ thủng khổng lồ trên thành lâu.
Chưa kịp đợi mọi người hô hào, bóng dáng Lâm Siêu lại bắn lại từ tòa thành ra, hóa thành một luồng sáng màu đen bay nhanh tới thú địa long. Người và súng như hợp nhất, một lần nữa súng lên nòng cực nóng.
Thú địa long gầm nhẹ, vảy vàng trên toàn thân đột nhiên nổi lên ánh sáng vàng, hình dáng dường như trở nên hung tợn hơn.
“Phù!”.