Dưới chỉ thị của Lâm Siêu, Phạm Hương Ngữ khống chế con con xác thối dáng vẻ bà cô mập mạp kia từ trong băng tuyết chui ra, tiếp tục dẫn đường ở phía trước.
Hôm nay, thể chất của Phạm Hương Ngữ gấp mười hai lần. Cực hạn của giai đoạn tiến hóa đầu tiên của cô là thể chất đạt hai mươi lần. Mặc dù hôm nay cô không lột xác lần nữa nhưng phạm vi tín hiệu ít nhất cũng đạt khoảng chừng chín nghìn thước, quá khỏi phạm vi này tín hiệu sẽ rất yếu. Tùy lúc có thể mất liên lạc.
Lâm Siêu luôn xem tình huống xung quanh, điều này vô cùng tiêu hao nhiên liệu tế bào. Mặc dù thể chất của anh ta hơn người nhưng cũng không thể gia tăng thời gian mở. Nhất là ở một nơi nguy hiểm tứ phía như thế này, mỗi một thể lực đều cần tiết kiệm, ở lúc mấu chốt có thể trở thành cọng rơm cứu mạng.
Lúc nhìn thấy bộ xương cự thú ấy, Lâm Siêu mở không gian độc lập, thuận tay đưa nó vào cùng. Độ cứng của bộ xương này hoàn toàn không thua kém gì sắt thép, có thể bào chế ra vũ khí tốt. Chờ đến khi nắm giữa được lò vũ khí của căn cứ Viêm Hoàng, có thể đưa vào trong đó tinh luyện. Nếu như có thể chế tạo ra được một trang bị hộ giáp cấp C thì lãi to rồi.
Dưới sự dẫn đường của con xác thối dáng vẻ bà cô mập mạp, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ thấy trên cao tốc này có rất nhiều xe cộ đổ nát ngăn cản giữa đường. Lúc thì đạp phải hài cốt con người, phần lớn đều chết trong bộ dạng thê thảm. Nhưng bởi vì thời tiết rét mướt ở đây mà trên thi thể không hề xuất hiện dòi, tất cả đều biến thành tượng đá đông cứng.
Sau quãng đường bảy tám thước, ba người Lâm Siêu vẫn không hề gặp con xác thối nào.
Lâm Siêu khẽ cau mày, anh đột nhiên khựng lại, gọi chó Hoàng Kim từ trong không gian độc lập ra.
Chó Hoàng Kim mới vừa nhảy ra, đang chuẩn bị nũng nịu lấy lòng Lâm Siêu, nhưng nó đột nhiên khựng lại một chút, sau đó rất nhanh đã quay đầu lại, nhìn thẳng phía trước, bộ lông vàng toàn thân dựng đứng, nghiến răng gầm gừ.
Phạm Hương Ngữ ngẩn ra, chần chờ nói: “Nó nói, ở đó có.”
Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, thấp giọng nói: “Cách bao xa?”
Phạm Hương Ngữ nhìn anh đầy kì lạ nói: “Anh bảo một con chó làm sao có thể nói cho anh biết cách bao xa.”
Lâm Siêu cứng đờ, mặt anh không hề biến sắc, đưa tay triệu hồi chó Hoàng Kim trở lại không gian độc lập, sau đó ngồi xổm xuống, gạt lớp tuyết dưới chân ra, lộ ra một con đường bằng phẳng, áp tai xuống dưới nghe ngóng.
Xào xạc.
Bộp, bịch bịch.
Hú.
Những âm thanh hỗn loạn từ trong mặt đất truyền lên đầu, Lâm Siêu nhắm mắt lại, tiến hành phân tích và xử lý những âm thanh này. Rất nhanh, trong đầu anh đã hiện ra hình ảnh vô số những bông tuyết rơi xuống, mang theo âm thanh xào xạc. Ở vị trí hơn mười dặm phía trước, truyền tới một âm thanh nho nhỏ “thình thịch”. Không giống âm thanh vật thể rơi xuống mà ngược lại giống tiếng tim đập.
Con ngươi anh co rút, nếu như là tiếng tim đập. Vậy thì với nhịp đập nhưng này… Trong đầu anh lập tức tưởng tượng ra một con cự thú siêu cấp, độ cao có thể đạt tới hơn trăm thước, bóng dáng đang bò lổm ngổm trong tuyết.
Lâm Siêu đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng, nói: “Mọi người bám chặt vào tôi.”
Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ ý thức được tình huống nguy hiểm, không dài dòng mà lập tức bám lấy Lâm Siêu, một trái một phải, treo lơ lửng trên người anh.
Vù.
Cánh rồng cải tạo nhẹ nhàng vỗ, đưa Lâm Siêu và hai người bay lên trời, lao thật nhanh về một hướng khác.
“Chờ chút, bảo bối của tôi vẫn còn ở đây…” Phạm Hương Ngữ đột nhiên nhớ đến con xác thối dáng vẻ bà cô mập mạp vẫn con đang dò đường, vội vàng thét lên.
Lâm Siêu lạnh lùng nói: “Không cần.”
“Quá lãng phí, dù gì cũng là một con xác thối thể chất gấp tám lần.” Phạm Hương Ngữ đau lòng nói.
Lâm Siêu không để ý đến sự than phiền của cô, tăng tốc độ bay nhanh chóng rời khỏi đây. Nhịp tim mạnh mẽ kia khiến anh cảm nhận được nguy cơ từ chủ nhân của nó mạnh vô cùng. Bộ xương khổng lồ trước đó rất có thể là bị giết trong tay con quái thú này.
Tuyết rơi đầy trời như lông ngỗng, rơi xuống nóc tòa biệt thự trên đỉnh núi tuyết.
Ngôi biệt thự này bỗng nhiên rung lắc, giống như gặp động đất vậy. Từ trên độ cao cao tít, ngôi biệt thự dường như lún xuống, nâng lên lộ ra một cái đầu lâu có bộ lông vàng kim, con ngươi màu hổ phách, đang nhìn thẳng hướng ba người Lâm Siêu rời đi.
Biệt thự cao lớn ở trên đầu nó chỉ giống như một chiếc nón nhỏ.
Hú.
Từ trong cổ họng nó thoát ra âm thanh trầm thấp, tần số giống như tiếng sấm rền, khiến cho cửa sổ của tòa nhà bị chấn động, vỡ tan tành.
Oành.
Cơ thể nó bước ra, đất đai xung quanh bị rung lắc dữ dội.
Lúc nó định đuổi theo, thì một con mèo thân trắng như tuyết từ ngôi biệt thự trên đầu nó chảy ra, đứng trên ban công của ngôi biệt thự phong cách châu Âu, nhẹ nhàng kêu “Meo” một tiếng.
Tiếng “meo” này nhanh chóng bị gió rít vùi lấp. Nhưng cự thú thứ hai đang chuẩn bị bước ra bỗng nhiên khựng lại, giống như có một sợi dây vô hình siết nó lại.
Sau hai tiếng gầm nhẹ, nó từ từ thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại rồi nằm xuống.
Toàn thân con mèo trắng như tuyết, con mèo nhỏ đứng trên ban công, trên cổ đeo một sợi dây đỏ treo một chiếc chuông nhỏ. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết phủ, đôi mắt tím giống như pha lê tinh khiết, toát ra nét suy tư, có nhân tính.
Một lát sau, nó thu hồi tầm mắt, cúi đầu liếm móng chân rồi nghiêng đầu, nhảy vọt vào trong biệt thư.
Sau khi rời khỏi đoạn đường cao tốc kia, Lâm Siêu vẫn cảm thấy không yên tâm như cũ, luôn cảm giác như đang bị thứ gì đó theo dõi. Anh tiếp tục bay thêm một khoảng cách nữa, sau khi đi tới một thành phố khác mới cảm thấy cảm giác bị theo dõi kia biến mất. Lúc này anh mới hạ cánh.
Lúc này, gió tuyết dần dần ngừng.
Lâm Siêu triệu hồi chó Hoàng Kim, tiếp tục để Lâm Thi Vũ và Vưu Tiềm ở trong không gian độc lập. Anh mới huấn luyện họ những kĩ năng cận chiến, với thể chất của bọn họ, ở đây căn bản không được tác dụng gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức.
Chó Hoàng Kim ngồi trên mặt tuyết, nheo mắt, vẫy đuôi lấy lòng Lâm Siêu.
Lâm Siêu vỗ đầu nó một cái, nói: “Mày dẫn đường ở phía trước đi.”
Chiếc đuôi mềm mại của chó Hoàng Kim đang ngoe nguẩy lập tức căng thẳng đến nỗi dựng thẳng đứng, giống như nghe lệnh chào vậy. Một lúc sao, nó bò dậy, chạy ở phía trước dẫn đường.
Đi dọc con phố không bao lâu, đột nhiên, chó Hoàng Kim khựng lại, nó ngẩng đầu lên, mũi ngửi thấy gì đó, sau đó gầm gừ về hướng bên trái.
Mắt Phạm Hương Ngữ sáng lên nói: “Nó nói, bên kia có xác thối!”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, để cho chó Hoàng Kim dẫn đường, một nhóm ba người chạy tới hướng bên đó. Cũng không lâu lắm, đã đến một dãy nhà. Chó Hoàng Kim hưng phấn gầm to, dẫn đầu nhảy vào.
Lâm Siêu vừa định đuổi theo, mặt liền biến sắc hô lớn: “Quay lại.”
Chó Hoàng Kim nghe được giọng của anh, hơi sững sờ nhưng lúc này nó đã nhảy đến trước tòa nhà, còn chưa kịp quay đầu lại, đột nhiên một dòng điện cực mạnh từ dưới đất phóng lên.
Phù.
Toàn thân nó bị điện giật, đau đớn kêu gào.