Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 58: Chương 58: Bài học thứ hai, vượt qua nỗi sợ hãi




Vội kéo Huyền Linh ngồi xuống nấp dưới lùm cỏ cao, Tân xiết chặt cái rìu trong tay rồi tiến lên. Đến bên cạnh con Lu xong, hắn vén cỏ nhòm qua khe thì thấy cách gần chục mét về đằng trước, xuất hiện một con quái vật “Nấm đầu người” chặn đường. Nó đứng vật vờ trên một khoảng vỉa hè lát gạch dở, xung quanh cây cỏ không nhiều nên khá là trống trải trong tầm mắt. Con quái này trước kia chắc là ông bác bảo vệ ở đây vì dấu tích quần áo còn sót lại trên người nó đã nói lên điều đó.

Từ hình dáng bên ngoài, trên đầu mới chỉ có những chùm cây nấm to, còn cơ thể vẫn giữ nguyên, chưa được rễ cây bao bọc cường hóa, hắn biết con quái này vẫn còn ở dạng sơ khai. Cũng phải thôi, xung quanh khu vực này trống trải hoang vu vô cùng, làm gì có mấy người sống sót để cho nó tấn công rồi tiến hóa chứ. Việc đối phó với loại quái vật mới này là hết sức dễ dàng, chỉ cần một mình hắn, hoặc con Lu lao lên giải quyết là được. Để không tốn thêm thời gian đi vòng, hắn quyết định sẽ giải quyết nó nhanh chóng rồi đi tiếp. Nhưng trước khi hành động, hắn phải xem xung quanh còn mối nguy hiểm nữa không.

Móc ống nhòm trong ba lô ra, hắn đi sang bên cạnh mấy bước rồi trèo lên một mảng đổ nát to lớn khá cao. Đưa ống nhòm lên mắt, hắn chỉnh tiêu cự nhìn khắp xung quanh một vòng trước mặt. Quan sát một lúc, xác định chính xác ngoài kia chỉ có một con quái vật “Nấm đầu người” chặn đường mình, hắn thở nhẹ một hơi. Quay lại chỗ cũ, hắn lặng lẽ dẫn hai mẹ con An Nhiên tiến lại gần, nấp phía sau miếng đổ nát lúc nãy. Bảo họ yên tĩnh đợi ở đây, rồi hắn ra lệnh con Lu ở bên cạnh bảo vệ hai người. Còn mình, hắn tháo ba lô ra để xuống, xiết chặt cái rìu trong tay rồi khom người vén cỏ đi về đằng trước.

Nép sát vào phía sau đống đổ nát, Huyền Linh nhổm đầu hé mắt dõi theo từng bước đi của Tân với tâm trạng cực kì lo lắng và căng thẳng. Ở bên cạnh cô, An Nhiên cũng vậy, mặt cô bé đã trắng xám vì sợ hãi. Mặc dù, cả hai từng trực tiếp chứng kiến hắn tiêu diệt cả đám quái vật, nhưng lũ quái đã gieo rắc nỗi ám ánh quá sâu nên họ vẫn thấy sợ. Nhất là với lớp cỏ rậm, hắn chỉ đi được một đoạn là mất hút khỏi tầm mắt của họ.

Thầm cầu nguyện cho hắn, Huyền Linh không dám thở mạnh chỉ biết khóa chặt ánh mắt vào lùm cỏ chuyển động. Đang hết sức tập trung, bỗng cô thấy hắn đang đi đều đều chậm rãi tiến về phía con quái vật thì đột ngột dừng lại giữa đường. Cô chăm chú nhìn một lúc, mãi mà chỗ của hắn không có động tĩnh nữa. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Hắn bị làm sao rồi? Tự hỏi trong đầu, những ý nghĩ đáng sợ xuất hiện khiến cô sốt sắng, lo lắng vô cùng. Không biết phải làm gì bây giờ, cô mím môi, cắn chặt răng, chuẩn bị liều mình đi tới chỗ hắn xem sao thì lùm cỏ lại bắt đầu có dấu hiệu di chuyển, nhưng là quay trở lại.

...............

Vài phút trước, trong lúc đang tiếp cận mục tiêu, chợt hắn sực nhớ ra một điều quan trọng. Dừng lại suy nghĩ, hắn càng nghĩ, càng thấy mình không thể bỏ qua việc này nên quyết định quay trở lại vị trí cũ. Đến bên cạnh mẹ con An Nhiên, đứng trước ánh mắt khó hiểu của họ, hắn khẽ cất tiếng:

- Huyền Linh! Em đi cùng với anh tiêu diệt con quái vật này nhé!

- Cái gì! Em!? – Nghe hắn nói, Huyền Linh khó tin bật thốt lên kinh ngạc. Sau đó, cô nói tiếp luôn.

- Em liệu có làm được không? Em sợ! – Nói xong, hình như nhớ tới lần mình bị bọn quái vật tởm lợm này đuổi giết nên bất giác rùng mình.

- Chú đừng bắt mẹ cháu đi! Quái vật ăn thịt mẹ cháu mất! - Ở bên cạnh, An Nhiên nhìn thấy mẹ mình sợ hãi liền tiến tới níu lấy tay hắn, rồi ngẩng đầu hướng ánh mắt đáng thương cất tiếng van nài.

Nhìn biểu hiện của hai mẹ con, hắn cau mày lưỡng lự, nhất là nghe giọng cầu xin của cô bé An Nhiên xong thì càng cảm thấy không nỡ. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng kiên định với ý nghĩ của mình. Bởi với thế giới đáng sợ bây giờ, sẽ có lúc, hắn không ở bên cạnh bảo vệ họ được. Muốn sống sót thì Huyền Linh bắt buộc phải mạnh lên, thích ứng với hiện thực và hắn phải giúp cô làm được điều này. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn nhìn thẳng vào mắt Huyền Linh rồi nhấn mạnh.

- Em muốn sống. Muốn bảo vệ được An Nhiên... Thì phải làm vậy!

- Em... Em... – Thấy hắn quả quyết như vậy, Huyền Linh cúi đầu ấp úng, cau mày đấu tranh tâm lý. Một lát sau, như là làm ra quyết định, cô ngẩng đầu lên hướng ánh mắt nhìn hắn rồi cắn răng nói:

- Được! Em sẽ giết con quái vật kia!

Thấy Huyền Linh có vẻ căng thẳng quá, hắn khẽ an ủi thêm:

- Đừng sợ! Con quái kia yếu không mà, mới cả còn có anh nữa...

- ....

..............

Một lát sau, Tân dẫn Huyền Linh len lỏi qua đám cỏ rậm áp sát lại gần chỗ con quái vật đứng. Bây giờ, khoảng cách của cả hai đến chỗ con quái chỉ còn vài mét. Tiến lại gần thì hình dáng dữ tợn của con quái mới được phô bày hết ra trong mắt hai người. Toàn bộ khuôn mặt con quái gần như bị phá nát không còn nhận ra ngũ quan, trước ngực thì sụt vào, xương sườn đâm ra ngoài lởm chởm cùng với nội tạng hư thối. Đặc biệt, trên đầu nó mọc ra chi chít những cây nấm càng làm tăng lên vẻ tởm lợm. Nhìn bộ dáng kinh dị của nó, hắn không cảm thấy gì nhiều vì đã khá quen với việc này rồi.

Còn Huyền Linh thì khác, dù đã không phải lần đầu nhìn thấy quái vật “Nấm đầu người”, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kì khó chịu khi chứng kiến hình dáng kinh tởm này. Ngửi mùi thịt thối từ phía con quái phả lại, bụng cô nhanh chóng quặn lên từng đợt buồn nôn vô cùng. Mặt tái mét, cô vội đưa tay lên bụm miệng cố gắng để mình không nôn ra. Nỗi sợ hãi đột ngột bùng lên rồi bao trùm toàn thân khiến cơ thể của cô run lên nhè nhẹ. Giữa lúc cô tưởng chừng mình sắp bị sự sợ hãi làm cho tê liệt thì ở bên cạnh, hắn khẽ nắm lấy bàn tay phải của cô rồi khẽ nói:

- Đừng sợ! Em phải vượt qua nó...

Quay đầu, nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, cô bỗng cảm thấy áp lực nhẹ đi rất nhiều. “Mình vẫn có anh ấy bên cạnh cơ mà... Cố lên... Không được sợ...”. Nhắm mắt lại, cô tự nhủ thầm an ủi trong đầu. Mấy giây sau, cảm thấy khá hơn một chút, cô mở mắt ra gật đầu với hắn. Lúc này, cơ thể của cô đã không còn run lên như trước nữa.

Thấy Huyền Linh tạm thời vượt qua nỗi sợ, có thể hành động trở lại, Tân thở nhẹ một hơi trong lòng. May mắn cô gái này có vẻ ngoài nhìn mềm yếu, nhưng nội tâm bên trong lại rất kiên cường. Mặc dù không muốn cô ấy phải chịu cái này, nhưng để hai mẹ con có thể sống sót được, hắn phải làm vậy. Không để kéo dài thời gian thêm nữa, hắn sợ sẽ có biến cố xảy ra lên cất tiếng nói tiếp:

- Con quái này nhìn bên ngoài kinh khủng thế thôi, nhưng thực ra nó rất yếu, sức lực chỉ ngang ngửa với một người bình thường thôi. So với em, nó yếu hơn rất nhiều... Em, sau khi cánh tay biến đổi, anh ước tính bây giờ đã mạnh gần gấp rưỡi lần người bình thường rồi... – Cầm cánh tay phải Huyền Linh lên, hắn giải thích thêm cho cô ấy bớt sợ và tự tin hơn.

- Vâng! Em hiểu rồi! – Nghe hắn nói, Huyền Linh nhẹ gật đầu rồi thúc đẩy năng lực chuyển hóa da tay thành lớp giáp xương. Sau khi biến đổi, cô cảm thấy cảnh tay phải mình hữu lực, mạnh mẽ hẳn lên, nỗi sợ hãi cũng từ từ yếu đi.

Nhìn vào đôi mắt của Huyền Linh, hắn thấy trong đó sự sợ hãi đã không còn nhiều mà thay vào đó là sự quyết tâm. Hắn vui mừng nói tiếp:

- Tốt lắm em! Giờ em phải nhớ kỹ điều này... Quái vật “Nấm đầu người” tuy không mạnh, nhưng sức sống của bọn chúng rất đáng sợ. Nếu không đánh vào điểm yếu thì khó mà giết được bọn chúng... Có hai cách để kết thúc được đám quái vật này. Cách thứ nhất, em cạo sạch lớp cây nấm trên đầu bọn chúng, con quái sẽ chết luôn, triệt để. Nhưng làm thế này khá mất thời gian, và con quái cũng không đứng yên cho mình thực hiện. Tốt nhất, em nên dùng cách thứ hai... Đó là, em chặt đứt đầu nó... Con quái sau khi bị mất đầu, phần thân dưới sẽ chết hẳn, cái đầu của nó vẫn sống, tuy nhiên nó không gây được nguy hiểm cho mình nữa... Em nhớ chứ?

- Vâng! – Hết sức tập trung lắng nghe nên hắn nói đến đâu là Huyền Linh khắc sâu vào trong đầu đến đấy.

- Thế được! – Tán thưởng một câu, hắn đặt cái rìu của mình vào lòng bàn tay phải của Huyền Linh. Dùng sợi tơ quấn chặt tay cô ấy nắm cái rìu xong, hắn nói tiếp.

- Giờ là lúc hành động... Em lao lên, dùng cái rìu này nhắm vào cổ con quái rồi chặt một nhát hết sức cho anh. Nhớ là trong khoảnh khắc tấn công, em phải nín thở tụ lực thì nhát chém nó mới mạnh... Thế nào? Em làm được chứ? – Nói xong, hắn hỏi lần cuối xem quyết tâm của Huyền Linh.

- Em... Em... – Nghe hắn hỏi, Huyền Linh ngẩng đầu lên nhìn con quái một tí, ấp úng trả lời hắn. Đấu tranh tâm lí một tí, vài giây sau cô quay lại nhìn hắn dứt khoát nói.

- Em làm được!

- Tốt! – Không tiếc lời để khen cho sự cố gắng của Huyền Linh xong, hắn nói tiếp:

- Anh luôn ở phía sau em nên đừng sợ. Bây giờ, anh đếm từ một đến ba, kết thúc là em lao lên nhé... – Vừa nói, hắn vừa nhặt con dao làm bếp của Huyền Linh lên cầm chắc trong tay. Quay ra, thấy cô cắn chặt răng dứt khoát gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu đếm:

- Một... Hai... Ba...

- LÊN!!!

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.