Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 160: Chương 160: Bỏ và chạy




Khi nhìn thấy cái nòng súng, dù biết trước nhưng tinh thần của Tân vẫn hơi chấn động một chút, ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ, tập trung quan sát cửa ra vào.

Bê súng đi vào là một người thanh niên, tóc nhuộm vàng hoe, phong cách ăn mặc không khác gì những người trước là mấy. Cậu ta cúi đầu đi vào, vẻ mặt hằm hằm lườm sâu nhóm của Tân. Chĩa súng, lên đạn, rồi bạo lực xô mấy người bên cạnh ra mà đi vào một góc.

Sau cậu thanh niên tóc vàng có thêm một người ôm súng nữa. Cũng rất trẻ, tóc nhuộm xanh. Cũng vẻ mặt hằm hằm lườm và đi vào một góc khác. Bây giờ Tân mới kịp để ý rằng tất cả những người ở nhóm bên kia hầu hết đều còn rất trẻ. Ban nãy khẩn trương và biểu lộ của bọn họ đều rất là hung ác, dữ tợn nên hắn có chút không nhận ra. Có người mặt còn non choẹt, cơ thể cũng nhỏ, Tân đoán chắc chưa hết tuổi vị thành niên. Rất nhiều người nhuộm tóc, trên cơ thể, quần áo đeo theo phụ kiện và thi thoảng còn quấn vải chẳng vì lí do gì cả.

Nhận ra điều này khiến cho tâm tình của hắn càng hạ xuống thấp hơn. Trẻ vị thành niên có thể sức mạnh thể chất còn chưa phát triển hoàn toàn nhưng một khi điên lên chúng còn càng đáng sợ hơn nữa. Chúng thiếu mất một phần lí trí và chín chắn của một người lớn thực sự và từng trải đời. Nếu thủ lĩnh của chúng cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên thì Tân không chắc được những tính toán của mình còn có bao nhiêu phần đảm bảo nữa. Thầm mong là không phải đi vì ít nhiều gì lũ trẻ này cũng sống được đến tận bây giờ, không có một thủ lĩnh thực sự chính chắn, cẩn thận là không thể được.

Không bắt Tân phải đợi lâu, ngay sau hai cậu thanh niên ôm súng, một người nữa đi vào trong căn phòng. Vừa mới liếc mắt nhìn, Tân đã cảm thấy người này khác hẳn so với phần còn lại. Đây thực sự là một người đàn ông trưởng thành.

Cao tầm mét bảy, mét tám, thân thể khôi ngô, những khối cơ bắp căng phồng dưới lớp áo lót xanh màu lính bó chặt vào người. Bên dưới là quần bộ đội màu rằn ri và kết thúc là một đôi giày vải kiểu lính cũng màu rằn ri nốt. Trang phục cực gọn gàng, khuôn mặt cũng già dặn với cằm vuông, mặt chữ điền, tóc húi cua và một vệt râu quai nón lờ mờ nối từ cằm lên ria mép.

Người đàn ông đó đi vào trong phòng, nhìn lướt qua phía bên mình một chút rồi mới đưa ánh mắt đến chỗ nhóm Tân. Tân có thể dễ dàng cảm nhận được mỗi khi ông ta liếc đến ai thì người đó đều hơi run rẩy.

Ánh mắt của ông ta hơi ngưng tụ lại khi quét đến con dao găm đang lơ lửng bên dưới bàn tay trái của hắn. Thấy thế, Tân liền chậm rãi thu sợi tơ lại, tạo ra hiệu ứng như thể con dao bị hút vào lòng bàn tay. Không chỉ tăng thêm một lần lừa gạt mà hắn cũng sợ mánh khóe của mình bị nhìn ra. Thủ lĩnh của một nhóm người rất có thể có siêu năng lực, không may bị nhận ra trò lừa gạt thì lúc đó hắn sẽ rất khó làm.

Người đàn ông đó nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tân. Hắn cũng không thể yếu thế nên liền hơi cúi đầu xuống và trợn mắt lên lườm lại. Giằng co vài giây thì lại có thêm một người nữa đi vào trong gian phòng hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Người này là một gã to con, ước chừng phải mét chín có hơn. Cũng cơ bắp lực lưỡng, đầu trọc và ánh mắt thì cực kì hung ác. Hắn ta không mặc áo lót, chỉ khoác một chiếc áo khoác dài, phanh rộng hai bên vạt áo ra để lộ một khoảng lớn nơi bụng, ngực và đôi vai trần. Điều đáng nói nhất là ở những mảng da thịt lộ ra đó là in hằn vô số vết sẹo bỏng đỏ au. Chúng lan lên cả cổ, cả một bên gò má và cả đầu của hắn ta nữa.

Hai mắt hơi hoa lên một thoáng, Tân có cảm giác như đống sẹo bỏng trên người gã kia những hóa thành từng cụm lửa thực sự vậy. Chúng nhúc nhích, chuyển động, lan tràn trên da người đàn ông. Vết sẹo dài bên dưới khóe mắt trái hơi giật lên, Tân giật mình, âm thầm cắn chặt răng và mười đầu ngón chân cũng bấm mạnh xuống dưới kích thích cho tinh thần tỉnh táo lại.

Siêu năng lực.

Đó chắc chắn là siêu năng lực. Không cẩn thận một cái thì suýt chút nữa hắn có thể đã trúng chiêu rồi. Ánh mắt ngưng tụ lại, hắn cũng giậm mạnh chân để phát ra một tiếng ầm lớn, tạo động tĩnh để làm giật mình nếu đứa nào đã bị trúng chiêu.

Phía bên đối diện, gã to con cười nhạt một tiếng rồi khoanh tay, hứng thú đứng nhìn. Đám sẹo bỏng hình như vẫn còn nhảy múa, giống như ngọn lửa.

Cùng lúc đó, bên ngoài mái hiên cũng vang lên tiếng động.

Huyền Linh lập tức quay người lại đề phòng. Con Lu cũng ngoái đầu về phía sau, gầm gừ đe dọa.

Tân không dám quay lại xem. Nhưng hắn nhanh ý nghiêng mặt lưỡi rìu cho hình ảnh phản chiếu hiện lên trên lưỡi thép bóng. Cấp tốc liếc mắt xuống nhìn thoáng qua, hình ảnh hơi lờ mờ, vặn vẹo nhưng hắn vẫn có thể nhận ra một bóng người đang leo xuống từ tầng trên. Bám vào chút cạnh gờ và hoa văn ít ỏi, bóng người đó giống như con thạch sùng với một cái đuôi dài, trực tiếp treo ngược trên trần nhà và bò dần vào bên trong. Cùng với đó là tiếng cười khằng khặc.

Bị vây rồi. Phía đối diện có hai khẩu AK và ít nhất ba người có siêu năng lực. Tân phải chuẩn bị tâm lí cho tình huống xấu nhất. Nếu bây giờ xảy ra xung đột thì hiển nhiên nhóm của hắn sẽ yếu thế hơn, không chỉ là về vũ khí mà còn về việc lực lượng hai bên chênh lệch. Dựa vào tình hình hiện tại, hắn bắt đầu tính xem làm sao để giảm thiểu tối đa tổn thương của nhóm mình. Nhìn thẳng về phía đối thủ, ánh mắt Tân dần dần trở nên lạnh lẽo.

Ở phía bên kia, người đàn ông mặc quân trang có vẻ là thủ lĩnh cũng lặng im đánh giá bọn nó. Gã to con thì bắt đầu chỉ huy đám lâu la dọn dẹp đống bàn ghế cản đường.

Tân nhìn tất cả diễn ra ở trong mắt nhưng hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ở cái thời điểm nhạy cảm như thế này chỉ cần có một cử động vô ý nào đó thôi cũng có thể trở thành mồi dẫn lửa, thiêu trụi tất cả mọi người trong căn phòng này. Cũng chỉ là một đống vật cản thấp bé tầm thường mà thôi, đối với những kẻ có siêu năng lực, một khi ra tay đánh nhau thì thật không cản được.

Đống bàn ghế cản trở cũng không nhiều, mặc dù mấy kẻ bị sai đi ra dọn dẹp đều run như cầy sấy nhưng tốc độ cũng rất nhanh. Không mất bao lâu, căn phòng liền trở nên thoáng đãng gọn gàng. Bàn ghế bị dọn trực tiếp ra ngoài, mang đi đâu không rõ.

Thế là giữa hai bên thực sự không còn gì ngăn cách. Đám người đó liền ép lên một chút. Cũng có càng ngày càng nhiều người chui vào hơn nhưng có vẻ đều là người bình thường. Vào rất đông nhưng không dám tiến lên quá cao mà đều núp sau lưng thủ lĩnh và gã to con. Nói đùa, người có siêu năng lực đánh nhau, người thường trốn được kĩ bao nhiêu thì trốn kĩ bấy nhiêu. Mặc dù nếu mà có lệnh xông lên thì có sợ nữa cũng phải nhắm mắt xông lên thật đấy, nhưng hiện tại vẫn còn chưa có lệnh mà.

Áp lực dần dần đè ngược lên Tân và cả nhóm. Bọn nó cũng không thể lùi lại, đằng sau đã không có đường. Mà vẫn còn một kẻ thức tỉnh nữa vẫn luôn ở phía sau rình mò đây.

Chậm rãi hít một hơi thật dài, cả cơ thể cũng âm thầm đổi thế, Tân tích tụ lực cho một đòn tấn công chớp nhoáng. Nếu đã nhất định phải đánh thì hắn sẽ dồn hết toàn lực ngay từ đầu, đánh một cú thật đau cho kẻ địch trở tay không kịp, lấy lợi thế ngay khi giao chiến bắt đầu.

Bốn đứa còn lại cũng không khác biệt. Thương đề khiên, Huyền Linh siết chặt dao găm, An Nhiên có thể thả tay ra bắn viên đạn nổ đi bất cứ lúc nào. Còn con Lu thì co người lại, không còn nhe răng gầm gừ nữa nhưng ánh mắt của nó càng trở nên khiếp người.

Căng thẳng lên đến cực điểm. Đúng lúc Tân chuẩn bị phá thế, tấn công thì thủ lĩnh nhóm người kia giơ tay ra hiệu ngừng lại. Vẫn không rời mắt khỏi nhóm Tân, ông ta mở miệng, giọng nói trầm trầm, lạnh ngắt:

- Bỏ ba lô lại, bọn mày có thể cút.

Hơi khe khẽ thở ra một chút, nhưng vẫn giữ tư thế và tụ lực trong cơ bắp, Tân ngước mắt lên lườm, sự nghi ngờ hiện lên rõ rệt. Ở phía sau, Huyền Linh mím môi, không kìm chế được phát ra một tiếng ừm tức tưởi.

- Tao chỉ nói một lần.

Gã đàn ông lại lên tiếng. Cùng lúc, hắn ta cũng gồng mình, những sợi gân thô to như rễ cây nổi lên chằng chịt trên hai cánh tay trần.

Không thể yếu thế, Tân cũng chuyển thân, vung tay. Con rìu bay ra ngoài nhưng không phải là bổ về phía đối diện mà hắn kéo sợi tơ cho nó lượn một vòng quanh cơ thể rồi thu lại bàn tay theo sự rút ngắn của sợi tơ về.

Thở ra một hơi, vẫn nhìn chòng chọc vào đối phương, Tân trực tiếp tháo chốt quai đeo cho cái ba lô của mình rơi xuống đất. Cũng ra lệnh cho mấy cô gái bỏ ba lô theo mình. Cả hai cái gùi vỏ giáp của con Lợn Giáp Gai trên lưng con Lu cũng bị Huyền Linh gỡ xuống.

Bỏ lại, mặc dù tiếc thật đấy nhưng mạng quan trọng hơn nhiều.

Tân cũng không lo việc mình sẽ bị tập kích sau khi đã bỏ đồ. Lúc bọn nó còn đeo một đống hành lí nặng cồng kềnh còn không tấn công thì thôi, ai đời lại để bọn nó bỏ gánh nặng xuống, toàn thân nhẹ nhàng mới đánh bao giờ.

Nhưng luôn đề phòng là vẫn cực kì cần thiết. Bọn nó bỏ ba lô chứ không có bỏ vũ khí. Vẫn giữ nguyên tư thế đề phòng, Tân hất cằm về phía cửa ra. Lần này, không cần phải đợi thủ lĩnh ra lệnh, gã to con đã vung tay, hô hào:

- Bọn mày, tránh ra. Dẹp gọn sang một bên. Thằng này, nhanh chân chạy xuống bảo bọn bên dưới tránh đường.

Hô xong, hắn quay lại cười với nhóm Tân, rồi cũng cùng với thủ lĩnh tránh về một phía bên cạnh phòng. Thủ lĩnh đã hành động rồi thì đám lâu la còn lại cũng lập tức làm theo, thế là một con đường trống khá là rộng rãi liền xuất hiện.

Đề lên mười hai thành cảnh giác, Tân dẫn cả nhóm xuyên qua, cũng để con Lu đi giật lùi đằng sau đoạn hậu. Ra khỏi căn phòng, bên ngoài cũng không có cản đường, có lẽ là tác dụng của chân chạy đi thông báo lúc nãy.

Vẫn giữ vững tinh thần, Tân bước xuống cái cầu thanh xoay tròn đã không có một ai, dần dần tăng tốc độ, cấp tốc thoát đi khỏi chỗ này.

Đằng sau, từ trong căn phòng tầng bốn vẫn phát ra tiếng cười đuổi theo:

- Khằng khặc…!!!

…MTTH…

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.