Giữa trưa
Trên cao, bầu trời đang sáng sủa bỗng mây đen ùn ùn kéo tới. Gió bắt đầu hiu hiu thổi nhẹ, còn nhiệt độ thì hạ xuống ngày càng thấp. Trong không khí, hơi nước tràn ngập khắp nơi, khiến cho cái lạnh trở nên buốt giá. Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng sấm bất ngờ nổ ra đì đùng, rồi ánh chớp lập lòe lóe lên, rọi sáng một vùng thinh không phía cuối chân trời. Mọi dấu hiệu như báo trước, sắp có một trận mưa lớn xảy ra.
Nấp sau một chiếc xe ô tô con trước cửa nhà hàng, hai mẹ con Huyền Linh liên tục ngoái đầu, cảnh giác nhìn xung quanh. Cả hai đang chờ đợi Tân và con Lu, ở bên trong tìm kiếm thực phẩm. Họ không dám đi cùng, bởi có rất nhiều chuột ở bên trong nhà hàng. Toàn những con chuột có kích cỡ to lớn, mắt đỏ ngầu ghê gớm và không hề tỏ ra sợ hãi con người. Mặc dù, có con Lu gầm gừ đàn áp khiến lũ chuột nháo nhác chạy đi, nhưng bọn chúng không rời khỏi mà rình rập ở những góc tối theo dõi. Vốn sợ chuột từ trước, hai mẹ con chứng kiến cảnh này mặt liền tái mét đi, cả người run rẩy từng đợt, vô cùng khó khăn khi phải di chuyển sâu vào trong. Cho nên, để không mất thời gian, hai mẹ con quyết định ở bên ngoài cảnh giới, còn hắn và con Lu thì tiếp tục tìm kiếm.
Lấy một chai nước trong ba lô ra, Huyền Linh mở nắp rồi ngửa cổ tu ừng ừng. Lúc nãy, chiến đấu với đám quái vật “Nấm đầu người” đã làm cô hao phí khá nhiều thể lực và cảm thấy có chút khát. Uống xong, cô đưa chai nước cho An Nhiên rồi cầm lấy thanh mã tấu, nghển cổ, căng mắt nhìn khắp nơi. Cả hai lặng lẽ, không nói câu gì, bởi ghi nhớ lời của hắn là, yên tĩnh cảnh giới.
Chờ đợi khoảng hơn hai chục phút, cuối cùng Tân và con Lu cũng từ bên trong nhà hàng bước ra. Nhìn thấy hắn, lưng không những đeo một cái ba lô to lớn nặng nề, mà tay còn xách thêm một cái nữa có vẻ nặng trĩu, Huyền Linh vội tiến tới đỡ lấy cái ba lô trên tay, rồi háo hức hỏi:
- Thu hoạch thế nào anh?
- Không tốt lắm... Anh tìm đến kho lạnh, đột nhập vào trong, nhưng chỉ kiếm được khoai tây, cà rốt, táo... và một ít rau củ, đồ uống khác. Thịt để lâu quá, toàn bộ hỏng hết, mới cả gạo cũng bị chuột ăn sạch... – Cau mày, hắn khẽ lắc đầu chán nản nói ra tình hình thực tế.
- Vậy chúng ta làm gì tiếp theo bây giờ? – Nghe hắn đáp, Huyền Linh vừa đeo ba lô lên vai vừa hơi thất vọng hỏi.
- Xem ra chỉ có thể đến chỗ siêu thị, cửa hàng tạp hóa tìm xem...
Lấy quyển sổ trong túi áo ra, hắn đánh dấu “X” vào địa điểm vừa đến này. Tìm lấy một chỗ khác có khoảng cách gần đây nhất, hắn dùng la bàn xác định phương hướng. Mấy giây sau, biết rõ hướng đi xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời một lát rồi nói tiếp:
- Trời sắp mưa rồi... Chúng ta phải nhanh lên, tìm được cái gì hay cái đó... – Nói hết lời xong, hắn vừa định cất bước đi ngay thì nghe thấy âm thanh bụng An Nhiên sôi lên.
- Ục... Ọc... Ọc...
Liếc mắt nhìn sang, thấy con bé ôm bụng xấu hổ cúi đầu, hắn tự vỗ cho mình một cái. Đi từ sáng đến giờ, mọi người chắc chắn đói hết cả rồi, làm sao hắn có thể quên được cơ chứ. Nhưng thời tiết ngày càng xấu, phải tiết kiệm thời gian để đến đích nhanh nhất nên hắn cất tiếng nói:
- Chúng ta vừa đi vừa ăn thôi... Không lát nữa trời mưa xuống thì khổ...
Nói xong, hắn mở ba lô móc túi cơm nắm, ruốc gà ra rồi chia sẻ cho hai mẹ con. Về phần mình, hắn vừa ăn vừa đút cho con Lu. Thế là, cả bọn không nói với nhau câu gì thêm nữa mà lặng lẽ ăn uống và gấp gáp di chuyển đến mục tiêu tiếp theo.
............
Cẩn thận di chuyển, dựa vào cảnh báo của con Lu, Tân tránh xa những chỗ có đám quái vật “Nấm đầu người” đông đúc. Ban đầu, gặp nhóm nhỏ loại bình thường, hay con quái hoạt động đơn lẻ, hắn và con Lu sẽ dành thời gian, cảnh giới xung quanh để Huyền Linh và An Nhiên luyện tập kỹ năng chiến đấu, bổ trợ cho nhau. Nhưng theo thời gian trôi qua, thời tiết ngày càng xấu đi, những hạt mưa nhỏ thưa thớt bắt đầu rơi, hắn không thể không bỏ qua tất cả và tăng tốc đến chỗ mục tiêu.
Cũng may, quãng đường tiếp theo không bị cản trở gì nhiều nên rất nhanh hắn đến được đích. Mục tiêu là một cái siêu thị VinMart cỡ nhỏ, bao quanh là những ngôi nhà lụp xụp của phu khố nghèo. Vẫn theo phương pháp cũ, hắn để con Lu đi thám thính, còn bản thân thì lén lút tiếp cận thăm dò. Xác định rõ được bên trong siêu thị có những mối nguy hiểm nào xong, hắn đặt bẫy và thống nhất kế hoạch với hai mẹ con Huyền Linh.
Đợi con Lu quay lại, nắm rõ được tình hình xung quanh, hắn và hai mẹ con An Nhiên lập tức triển khai kế hoạch. Cái siêu thị bé bằng lỗ mũi nên quái vật tụ tập bên trong không nhiều, khoảng gần chục con. Bằng vũ lực áp chế và cạm bẫy, cả bọn tiêu diệt đám quái vật rất nhanh, bởi lần này con Lu cũng tham gia tấn công. Diệt quái xong, cả bọn gấp gáp lục lọi trong siêu thị thu thập thực phẩm. Các thứ khác đa số bị chuột phá hủy không còn nhiều, chỉ còn đồ hộp là phong phú nên hắn ưu tiên tìm các loại thịt hộp, bánh kẹo.
Mất một khoảng thời gian kha khá để nhét đầy thực phẩm vào ba lô, ra bên ngoài, cả bọn không ngờ được bầu trời đã âm trầm tối đen như lúc năm giờ tối, trong khi đồng hồ mới báo có hơn ba giờ. Cảm nhận được cơn mưa lớn đã kéo tới nơi, Tân không dám chậm trễ, lập tức dùng la bàn, tìm hướng di chuyển về xóm trọ.
Rời khỏi siêu thị mini không lâu, hắn còn tình cờ thấy hiệu thuốc còn lành lặn ven đường. Nhớ tới hộp cứu thương của mình đã hết, hắn không do dự dẫn hai mẹ con An Nhiên đột nhập vào trong rồi tìm kiếm. Bảo An nhiên nhét đầy hộp cứu thương, các loại thuốc vào ba lô xong, cả bọn rời khỏi hiệu thuốc rồi tiếp tục di chuyển một cách nhanh chóng.
.........................
Khoảng hơn chục phút sau, Tân dẫn đầu, hai mẹ con Huyền Linh bám sát theo sau, còn con Lu đi cuối cùng đoạn hậu. Cả bọn đã rời khỏi vị trí ban đầu được một khoảng cách tương đối, bây giờ đang tiến vào khu vực đổ nát với hai bên đường là những đống đổ sập to lớn, được tạo thành bởi các tòa chung cư cao ốc. Con đường chật hẹp rậm um cỏ, cũng đã chuyển thành rộng lớn trống trải, nên tầm nhìn trở nên thoáng đãng và quan sát được xa hơn. Những nơi như thế này khả năng lớn sẽ có quái vật rình rập, nhưng cả bọn đi được một lúc rồi, mà hắn vẫn chưa nhìn thấy nào xuất hiện trong tầm mắt. Càng đi, hắn càng cảm thấy có cái gì đó không đúng nên cảm giác bất an bắt đầu nổi lên trong lòng.
Lấy ống nhòm ra, hắn trèo lên nóc một chiếc xe container rồi nheo mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt. Gió đã ngừng thổi, những hạt mưa thưa thớt liên tục rơi vào vai áo khoác da tạo thành những âm thanh tí tách bên tai. Quan sát mãi, suốt một đoạn đường dài, hắn vẫn không thấy bóng dáng bất cứ một con quái nào xuất hiện trong tầm mắt nên cảm thấy cực kì kinh ngạc. “Có khi bọn chúng không săn được con mồi ở đây, cho nên đã đổi địa điểm...” Mặc dù, nghĩ như vậy, nhưng tâm trạng bất an không lái đi được mà càng tăng lên.
Xuống dưới lòng đường, hắn xiết chặt cán rìu rồi dẫn mọi người di chuyển nhanh hơn. Đi được thêm một đoạn khoảng chục mét, con Lu đột nhiên chạy nhanh về phía góc khuất, bị che chắn bởi các phương tiện giao thông chồng đống lên nhau, rồi chúi đầu cất tiếng gầm gừ:
- Gâu... Gừ...!
Giật thót mình, Tân giơ tay ra hiệu cho hai mẹ con Huyền Linh dừng lại rồi chậm rãi tới gần chỗ con Lu. Xiết chặt cán rìu trong tay, hắn tập trung cao độ, sẵn sàng cho mọi tình huống bất ngờ xảy ra. Mấy giây sau, đến nơi, phát hiện ra thứ thu hút con Lu là ba con quái vật “Nấm đầu người” nằm la liệt dưới lòng đường, hắn xoay rìu, vận lực định ném tới tấn công. Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra rằng, những con quái vật này đã chết từ trước. Bởi đám nấm trên đầu bọn chúng héo rũ, cơ thể khô quắt chỉ còn da bọc xương giống như bị thứ gì đó hút sạch. Nhưng kì lạ là, trong khi cả cơ thể lép kẹp thì bụng của đám quái vật xấu số này lại trương phềnh lên.
Chăm chú quan sát thêm một lúc, hắn không phát hiện thêm được điều gì đặc biệt nên gọi con Lu quay lại. Nói cho hai mẹ con Huyền Linh biết sự việc mình nhìn thấy rồi cả bọn tiếp tục di chuyển. Lần này, cả bọn không bước đi nữa mà chuyển hẳn sang chạy bước nhỏ, đẩy nhanh tốc độ. Mặc dù, không biết được thứ gì gây ra cái chết cho đám quái vật “Nấm đầu người”, nhưng hắn cảm giác được nó rất có thể chỉ ở quanh đây.
Trong lúc di chuyển, hắn cảm giác ngày càng bất an, khi số lượng quái vật “Nấm đầu người” chết trên đường tăng lên nhanh chóng. Tất cả đều có biểu hiện giống y chang xác ba con quái, hắn nhìn thấy lúc đầu. Rồi không chỉ quái vật, hắn bắt đầu phát hiện ra xác người chết. Nhìn vào vết máu hẳn còn tươi, hắn biết họ chỉ mới chết cách đây không lâu.
Nhíu mày chăm chú nhìn vào xác một người mới chết, hắn cố gắng tìm hiểu xem thứ gì gây ra chuyện này. Làn da còn gần như nguyên vẹn, nhưng bề mặt có chi chít những chấm nhỏ lấm tấm. Ở một vài lỗ thủng lớn, hắn thấy cơ thịt bên trong đã hóa lỏng chỉ còn xương trắng. Biểu hiện này cho thấy, rất có thể họ bị một sinh vật gì đó có ngòi nhọn đốt, hóa lỏng cơ thể rồi bị hút sạch. Tưởng tượng ra nguyên nhân, hắn cảm thấy một dòng hơi lạnh từ sống lưng chạy thẳng đến đỉnh đầu. Chỉ là, đã bị hút khô, nhưng tại sao bụng của nạn nhân lại trương phồng lên đây, điều này làm hắn nghi hoặc nghĩ mãi không ra.
Mặc kệ nó là thứ gì, hắn cảm thấy tốt nhất là không nên động vào. Con đường lớn này chắc chắn không an toàn, hắn cảm thấy mình phải rời khỏi chỗ này ngay. Quay lại chỗ hai mẹ con Huyền Linh, hắn hô lên:
- Đi. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi con đường này... – Nói hết câu xong, hắn dáo dác nhìn hai bên đường tìm lấy một lối đi để thoát khỏi đây.
Phản ứng của hắn là tương đối nhanh, nhưng có vẻ như vẫn quá muộn.
- Gâu!– Vẫn luôn khóa chặt ánh mắt lấy xác người chết, con Lu đột nhiên sủa lớn.
Ngoái đầu nhìn lại, hắn lập tức sởn da gà, tóc gáy dựng đứng lên, bởi từ miệng người chết có con gì đó vừa chui ra.
Đó là, một con bướm đen.
Sinh vật này không phải thứ gì xa lạ, hắn đã từng nhìn thấy bọn chúng vào lúc tận thế mới diễn ra. Bọn chúng xuất hiện chỉ có ăn xác chết, không gây nguy hại cho sinh vật khác được một thời gian thì lặn mất tăm. Lúc trước, hắn cứ tưởng là do hết thức ăn nên bọn chúng rời khỏi thành phố, nhưng thực tế có lẽ không giống như vậy.
Một con bướm chui ra xong, không đến một giây sau lại có con khác chui ra. Số lượng ngày càng đông, và không chỉ có một cái xác mà những cái xác bên cạnh cũng liên tiếp ùa ra đám bướn màu đen. Những con bướm này cũng không nhỏ bằng một bàn tay như trước, mà đã lớn bằng hai bàn tay chụm lại. Cơ thể một màu đen kịt như mực, gần mép ngoài cánh là hai chấm tròn đỏ như mắt quỷ, phần lưng nổi lên một bọc màu xanh không biết là gì, còn phía miệng là cái ngòi nhọn hoắt, dài ngoằng như mũi tiêm.
Nhìn hình dáng đáng sợ của mấy con bướm, hắn có ngu đi chăng nữa cũng phải biết rằng bọn chúng đã tiến hóa. Không còn là loài ăn xác thối nữa mà chuyển sang săn mồi, bọn chúng đã thay đổi hẳn hoàn toàn tập tính ban đầu trong một khoảng thời gian ngắn. Những người xấu số kia, chắc chắn là bị bọn bướm quái vật này ăn thịt, bởi làn da của họ có rất nhiều vết châm li ti có kích cỡ bằng cái ngòi của con bướm vừa chui ra.
- CHẠY! CHẠY MAU!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi