Đu vắt vẻo trên ngọn một cột ăng-ten cao chót vót, Tân giương ống nhòm ra xa chăm chú quan sát “Khu an toàn”. Tiếp đó, hắn dùng la bàn xác định phương hướng, rồi vẽ bản đồ đại khái vào cuốn sổ nhỏ. Đánh dấu một con đường an toàn và dễ đi nhất xong, hắn lấy máy ảnh ra chụp lại vài vị trí đặc biệt.
Trong khi Tân leo lên cột ăng-ten tìm đường, bên dưới, hai mẹ con Huyền Linh và con Lu có nhiệm vụ canh gác. Nấp vào những vị trí khác nhau dưới chân trạm thu phát sóng, cả ba tạo thành một hình tam giác, bọc nhóm các bé gái ở giữa, rồi cảnh giới xung quanh.
Đi ra khỏi hang ổ của đám tội phạm, cả nhóm lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm nên tất cả mọi người hết sức tập trung, nhất là khi có thêm bốn cô bé yếu đuối tham gia. Thương thì còn đỡ, là một cô bé mồ côi, nghèo khó, tâm lý của em trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Lại có một quãng thời gian khá dài sống cùng với con “quái vật người bọ” nên việc giữ vững bình tĩnh trước những điều đáng sợ đối với em không là vấn đề. Còn ba cô bé kia thì khác, ba em lúc trước có vẻ như là tiểu thư con nhà giàu, được bao bọc, yêu chiều từ trong trứng nên không có lấy một chút kỹ năng sinh tồn. May mắn, sau cú sốc tâm lý do bọn tội phạm gây ra, giờ đây tinh thần của ba em đã cứng rắn hơn nhiều. Mặc dù, vẫn còn nhút nhát trong giao tiếp, nhưng lúc được Tân huấn luyện thì cả ba học tập rất nghiêm túc.
..........................
Khoảng hơn một tiếng trước, sau khi Thương bất ngờ tỉnh lại, rồi bật khóc, nằng nặc đòi đi tìm bà, Tân đã nhanh chóng giữ cô bé lại. Nói cho Thương biết tình hình thực tế, hắn đợi em lấy lại bình tĩnh, rồi mới hỏi bà cô bé là ai. Ngỡ ngàng mất một lúc để tiếp thu sự thật, cô bé không trả lời hắn mà hỏi ngược lại, con “quái vật người bọ” đang ở đâu.
Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thương rời khỏi nhà ăn, lững thững bước tới chỗ cả bọn vừa mới chôn con quái vật. Quỳ trước mộ phần vô danh, cô bé rớt nước mắt rồi thẫn thờ ở đấy. Đứng đằng sau Thương, tuy không có câu trả lời của cô bé, nhưng Tân đã biết chắc con quái vật nằm dưới đất này là ai.
Ở bên cạnh hắn, Huyền Linh vừa định tò mò cất tiếng hỏi thì hắn đã ra hiệu cho cô im lặng. Thương nếu đã không muốn cho người khác biết về thân phận của con quái vật thì hắn tốt nhất không nên nói gì. Kêu hai mẹ con Huyền Linh và ba cô bé quay trở lại nhà ăn tiếp tục dùng bữa sáng cùng với con Lu, hắn cứ như vậy, yên tĩnh đứng đợi sau lưng Thương.
Mất một khoảng thời gian khá dài, khi hai mẹ con Huyền Linh, ba cô bé và thậm chí là con Lu ăn xong bữa sáng, Thương mới thoát khỏi trạng thái ngẩn người, đứng dậy. Sau đó, cô bé quay lại yên lặng quan sát tất cả mọi người. Đến chỗ Tân,Thương dừng lại khá lâu, nhận ra hắn có đôi nét quen thuộc, cô bé liền cất tiếng hỏi về nguyên nhân cái chết của con quái vật.
Dẫn mọi người quay lại phòng ăn, hắn kêu hai mẹ con Huyền Linh đi chế biến hết số thịt lợn trong tủ lạnh của bọn tội phạm làm ruốc. Ba cô bé biết hắn muốn nói chuyện riêng với Thương nên nhanh chóng đi theo hai mẹ con Huyền Linh giúp đỡ. Còn lại hai người, vì con Lu cũng vừa đi hóng hớt thịt ăn, hắn chậm rãi kể lại cho Thương nghe những gì xảy ra sau khi cô bé hôn mê. Ngẫm nghĩ một chút, hắn cho cô bé biết luôn về những gì mình thấy khi rơi vào ký ức của con “quái vật người bọ”.
Yên lặng lắng nghe, Thương cắn răng quật cường, cố nén không cho nước mắt chảy xuống. Người thân duy nhất của Thương đã ra đi mãi mãi, để lại cô bé một mình trên cõi đời này. Hoang mang tột độ, em không biết bản thân phải đi về đâu. Cảm nhận được được sự sợ hãi, cô độc của Thương, hắn đã nhẹ nhàng an ủi và nói cho em biết về “Khu an toàn” và mục đích sắp tới của mình.
Chìm đắm trong cảm xúc đau buồn một lát, cuối cùng Thương cũng gật đầu đồng ý với hắn. Nhưng để bình thường trở lại, cõ lẽ cô bé còn cần một khoảng thời gian khá dài nữa.
Khoảnh khắc Thương tỉnh dậy, con bọ bám trước ngực em liền tách ra. Con bọ đã chết giống như chủ nhân của nó vậy. Nhưng trước khi ra đi, nó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cuối cùng. Không chỉ cứu sống Thương, nó còn cải biến cơ thể, và ban cho cô bé một món quà đặc biệt, mà chính em đến giờ vẫn chưa nhận ra.
Ổn định Thương xong, Tân liền múc cho em một tô đầy thức ăn rồi gọi ba cô bé trong phòng bếp theo mình ra ngoài. Mang theo ba khẩu súng AK còn lại, hắn dẫn ba cô bé đến một bãi đất trống. Kêu con Lu chạy một vòng quanh bệnh viện do thám, chắc chắn không có mối nguy hiểm hay cái gì đáng ngờ lởn vởn quanh đây, hắn liền hướng dẫn cho ba cô bé cách sử dụng súng.
Trong lúc huấn luyện, Tân hỏi chuyện thì biết được tên ba cô bé lần lượt là Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi. Trong đó, Thu Trang là nhiều tuổi nhất, cô bé mười một tuổi, có khuôn mặt trái xoan thanh tú, mái tóc đen dài xõa ngang vai, và dáng người hết sức nảy nở. Hai cô bé còn lại thì chạc tuổi nhau, với Kim Ngân chín tuổi và Uyên Nhi mười tuổi. Khác với Thu Trang, cả hai cô bé khá gầy, người cũng nhỏ nhắn mảnh khảnh gần như An Nhiên. Mặc dù, cả ba cô bé bị bọn tội phạm bắt giữ và hành hạ một quãng thời gian khiến cho thân thể tàn tạ, nhưng như vậy cũng không làm mất đi khí chất tiểu thư con nhà giàu. Sau những chuyện khủng khiếp xảy ra với bản thân, cả ba cô bé tỏ ra rất nhút nhát, rụt rè. Chắc chắn, nỗi ám ảnh đáng sợ này sẽ cải biến tính cách của cả ba mãi mãi.
Chỉ còn mỗi ba băng đạn, thế là buổi huấn luyện kết thúc rất nhanh, Tân hướng dẫn cho ba cô bé cách cầm súng, bắn thử một, hai viên thế là xong. Sau khi tận thế xảy ra, cơ thể tất cả sinh vật sống đều được một tác nhân gì đó cường hóa, và cả ba cô bé cũng không ngoại lệ. Cho nên, độ giật của súng AK cũng không ảnh hưởng nhiều đến ba em. Nhưng không giống như An Nhiên, trình độ bắn súng của cả ba cực kì tệ hại. Dù sao, hắn cũng không hi vọng gì nhiều, chỉ cần cả ba có thể tự bảo vệ bản thân là được.
Quay trở lại phòng ăn, thấy hai mẹ con Huyền Linh đã chế biến được gần hết chỗ thịt lợn thành ruốc rồi, hắn liền kêu hai người dừng lại. Phát hiện ra Thương không biết từ lúc nào đã hòa nhập cùng với hai mẹ con, hắn khá là bất ngờ. Có lẽ, hắn đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng, cũng như tinh thần ngoan cường của em. Đặc biệt, An Nhiên có vẻ như rất thích Thương thì phải. Cô bé cứ quấn quýt lấy Thương, rồi cười nói vui vẻ cứ như hai chị em vậy. Mặc dù, phần lớn thời gian, Thương ậm ừ cho qua chuyện, nhưng như vậy cũng không giảm đi hứng thú của An Nhiên. Nhìn một người tóc đỏ nhiệt tình như lửa, người còn lại thì tóc trắng bạch kim, lạnh lùng như băng tuyết, hắn cảm thấy là lạ. Thế mà, Huyền Linh ở bên cạnh lại giống như rất hài lòng về chuyện này.
Số thịt lợn thừa còn lại khá nhiều, Tân rất muốn chế biến rồi mang hết đi, nhưng tính đến sức chứa của ba lô đã quá tải. Không còn cách nào khác, hắn định bỏ đi thì thật không ngờ Thương lại đề nghị để lại cho bản thân cô bé ăn. Lại xem cái nồi lớn, bên trong thức ăn đã hết sạch, ban đầu hắn tưởng là do con Lu nốc hết, nhưng hỏi ra mới biết tác giả là Thương. Ăn nhiều như vậy, thế mà cô bé vẫn còn muốn ăn thêm nữa. Hơi kinh ngạc về chuyện này, nhưng hắn không nghĩ nhiều mà bảo Huyền Linh để lại tất cả những miếng thịt luộc chưa làm ruốc cho Thương ăn.
Trong khi chờ đợi, hắn và hai mẹ con Huyền Linh sắp xếp nước và lương thực vào trong ba lô sao cho hợp lí. Hắn không định để Thương và ba cô bé mang thêm đồ nữa. Vì theo kế hoạch sắp tới, hắn muốn di chuyển đến “Khu an toàn” một cách nhanh nhất.
Không lâu lắm, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Thương một mình giải quyết hết chỗ thịt luộc trong nồi. Tính ra lượng thịt mà cô bé ăn vào bụng đến giờ phải lên tới hơn hai chục cân rồi, lớn hơn con Lu rất nhiều. Vậy mà nhìn lại, cái bụng của cô bé không giống như đã ăn no một chút nào. Không những thế, Thương còn nói rằng, nếu còn thức ăn thì cô bé vẫn có thể ăn thêm được nữa. Cái này cô bé cũng không biết nguyên nhân tại sao, chỉ đơn giản là cảm giác mình có thể ăn nhiều được như vậy.
Một lát sau, kiểm tra kỹ càng lại hành trang xong, chắc chắn là đã đầy đủ, Tân liền dẫn mọi người rời khỏi bệnh viện tâm thần. Nhưng trước khi di chuyển đến “Khu an toàn”, hắn phải xác định lại phương hướng và con đường an toàn. Và nơi để quan sát, thì còn gì tuyệt vời hơn những cột ăng-ten cao chót vót có ở khắp nơi chứ.
.....................................
Một lát sau, xác định tốt được con đường ít gặp nguy hiểm nhất xong, Tân cắt đứt sợi tơ buộc mình với cột ăng-ten rồi nhanh chóng tụt xuống. Vẫy tay cho mọi người tập trung lại, hắn giơ la bàn tìm lại hướng đi, rồi cất bước dẫn cả nhóm di chuyển. Lần này đội hình cồng kềnh hơn trước nhiều, hắn đi phía trước, hai mẹ con An Nhiên xếp hai bên phía sau, bốn cô bé ở giữa, còn con Lu thì đi cuối cùng bọc hậu.
Hôm nay, thời tiết có vẻ khá mát mẻ, bầu trời âm u, dày đặc mây đen, nhưng không có mưa và sương mù. Không khí cũng ấm lên so với trước rất nhiều, rất thoải mái để bắt đầu một hành trình. Lựa chọn những khu nhà còn lành lặn, hắn kéo mọi người leo lên nóc di chuyển để tránh trạm trán với quái vật “Nấm đầu người”. Mặc dù, đi như vậy khá tốn sức và mất thời gian, nhưng sự an toàn được bảo đảm.
Miệt mài di chuyển không ngừng nghỉ, quãng đường của cả bọn đến “Khu an toàn” nhanh chóng được rút ngắn. May mắn, trên đường đi, cả bọn không gặp quá nhiều cản trở. Một vài lần, bất đắc dĩ phải chiến đấu với quái vật “Nấm đầu người”, để giải quyết nhanh gọn, hắn kêu hai mẹ con Huyền Linh bảo vệ mấy cô bé, rồi cùng với con Lu cấp tốc xử lý đám quái vật, dẫn dụ bọn chúng ra nơi khác lấy lối đi.
Thời gian vùn vụt trôi, cả bọn chỉ dừng lại ăn uống, nghỉ ngơi đúng một lần rồi lại gấp gáp di chuyển. Mặc dù, càng đi sâu vào bên trong, lượng quái vật “Nấm đầu người” càng dày đặc. Nhưng hiểu rõ được đặc tính của bọn chúng, hắn vẫn có thể dẫn mọi người an toàn vượt qua.
Đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối, cuối cùng “Khu an toàn” cũng xuất hiện trong tầm mắt của cả bọn.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện