Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 105: Chương 105: Năng lực kì diệu của Thương




Không biết đã trải qua bao lâu, Tân cảm giác, khi mình tập trung hết mức, điều tiết nhịp thở theo bộ khí thì thời gian trôi đi thật chậm. Phải chạy hết tốc lực ở cường độ cao, cơ thể của hắn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu quá sức. Cổ họng rát cháy như bị thiêu đốt, hai mắt nhòe đi, còn đầu óc thì ong lên từng đợt. Hai bắp chân hắn mỏi nhừ, thỉnh thoảng lại nhói lên đau đớn đánh thẳng vào hệ thần kinh. Hắn muốn nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng dưới áp lực sinh tử, lại chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Ở đằng sau, đám quái nhện vẫn kiên trì bám theo không bỏ, mặc cho An Nhiên phản công dữ dội. Bọn chúng nối đuôi nhau tràn lên, hết đợt này đến đợt khác liên miên không dứt. Toàn những con quái nhện to lớn, hình dáng dữ tợn với đống mắt đỏ ngàu, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải run sợ. Nếu bị bọn chúng bắt, ắt hẳn nạn nhân sẽ bị xé xác một cách chóng vánh, thậm chí đến mẩu xương cũng chẳng còn.

Điên cuồng chạy trốn, khi Tân di chuyển được hai phần ba đoạn cầu vượt thì thể lực của hắn cuối cùng cũng cạn kiệt. Ý thức bất chợt mơ hồ, hắn đột ngột thả chậm tốc độ lại. Ở phía sau, chớp lấy cơ hội, đàn quái nhện lập tức áp sát.

Đang vất vả ngăn cản đàn quái nhện, An Nhiên thấy bọn chúng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách liền tái mét hết cả mặt. Hoảng sợ vô cùng, con bé hét lớn:

- Chú Tân... Nhanh... Bọn nó đuổi kịp... Nhanh....

Nghe tiếng thét bên tai, Tân giật mình tỉnh táo lại đôi chút. Thoát khỏi trạng thái mơ màng, hắn gồng mình đẩy nhanh tốc độ trở lại. Nhưng sự bộc phát nhất thời thế này chăc chắn sẽ không kéo dài được lâu, bởi khi cơ thể đã kiệt quệ thì cố gắng mấy cũng vậy thôi. Nhất là, khi cưỡng ép tăng tốc thì khả năng lớn cơ bắp của hắn sẽ căng cứng lại, và xuất hiện nguy cơ bị chuột rút.

............MTTH...........

Cố gắng bám theo bước chạy gấp rút của Tân, tình trạng của Huyền Linh bây giờ cũng không khá hơn bao nhiêu. Hai chân mỏi nhừ, mỗi bước chạy nặng nề như đeo chì, nhưng ít nhất cô cảm giác mình vẫn có thể thể cầm cự được một khoảng thời gian nữa. Bởi sau khi thức tỉnh năng lực, không chỉ thể lực của Huyền Linh được cường hóa, mà cả sự dẻo dai bền bỉ nữa.

Không giống như Huyền Linh, Thương mặc dù được Tân hỗ trợ, nhưng chạy gấp rút ở cường độ cao liên tục, cơ thể của em dần không chịu nổi. Đau thắt một bên bụng trái, hai chân mỏi nhừ, em cảm thấy ngày càng tức ngực khó thở.

Bất giác, Thương thả chậm tốc độ lại.

Liếc nhìn anh Tân, Thương thấy anh ấy vẫn quật cường, gắng gượng kéo mình chạy, mà không hề bận tâm về gánh nặng, nước mắt của em muốn tràn ra. Phải nhanh hơn nữa, Thương cắn chặt răng, định dùng con dao quân dụng đâm vào bắp đùi để cưỡng ép tăng tốc thì em bất ngờ cảm thấy trái tim mình nóng lên. Ngay sau đó, một dòng nước ấm từ đó chảy ra, rồi lan tỏa khắp ngực. Dòng nước ấm đi tới đâu thì cảm giác nóng cháy bị xua tan lập tức, em cảm thấy hai lá phổi của mình giống như được làm mới vậy, thoải mái cực kì.

Dòng nước ấm này thật tuyệt vời, nhưng tốc độ lan tỏa quá chậm. Cho nên, tuy đã có thể hô hấp dễ dàng, nhưng những bộ phận cơ thể khác của Thương vẫn trong trình trạng báo động,như bụng phải quặn đau ngày một dữ dội, còn đôi chân thì càng lúc càng nặng nề. Cứ chờ đợi thế này không được, em nghĩ mình phải làm một cái gì đó để đẩy nhanh tốc độ của dòng nước ấm lên. Bởi em thấy, anh Tân có vẻ như đã đến giới hạn rồi.

Tập trung tinh thần hết mức, Thương cố gắng dùng ý nghĩ tiếp xúc dòng nước ấm. Mấy giây sau, Thương mừng rỡ trong lòng, vì em không chỉ cảm nhận được dòng nước ấm, mà còn dẫn dắt được nó. Ban đầu khá khó, nhưng dần dần quen, em điều khiển ngày một dễ dàng. Cuối cùng, khi nắm được nguyên lý, em hội tụ tất cả những mạch nước ấm nhỏ lại thành một dòng chảy duy nhất, rồi bắt đầu dẫn tới những vị trí đang cần nhất.

Dòng nước ấm, dưới sự điều khiển của Thương di chuyển rất nhanh xuống bụng phải, lập tức đánh tan cảm giác đau thắt và giúp em khỏe lại. Xử lý xong vùng bụng, Thương liền nhanh chóng dẫn dòng nước ấm chảy xuống đôi chân để xua đi cảm giác đau nhức, mỏi rã rời. Khi đôi chân đã được khắc phục, Thương không dám chậm chễ một giây, mà vội đẩy nhanh tốc độ. Còn dòng nước ấm mất đi sự điều khiển thì tự động vận chuyển khắp cơ thể Thương, rồi quay về vị trí ban đầu là trái tim em.

Với cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh như lúc ban đầu, Thương nhanh chóng vượt lên phía trước. Gồng mình, em định kéo anh Tân và chị Huyền Linh chạy nhanh lên thì chợt phát hiện ra, sắc mặt của cả hai rất xấu. Chị Huyền Linh thì còn đỡ, chứ tình trạng của anh Tân khiến em cảm thấy thực sự sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt hằn đầy tơ máu dần trở nên trống rỗng, cùng làn da đỏ đậm mướt mát mồ hôi, em biết anh ấy đã kiệt lực đến mức nguy hiểm, có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.

Nghĩ tới tác dụng của dòng nước ấm trong cơ thể mình, Thương nhủ thầm, mình phải tìm cách vận dụng giúp anh Tân ngay. Tập trung tinh thần, Thương điều khiển dòng nước ấm thoát ra từ trái tim, chạy xuống lòng bàn tay trái, rồi cố gắng đẩy sang bàn tay của anh Tân.

Thất bại!.

Thương cảm nhận được, khi dòng nước ấm đâm vào làn da anh Tân giống như đâm vào bức tường rắn chắc, rồi bị dội ngược trở về. Lần đầu thất bại, Thương không từ bỏ mà nhanh chóng tiếp tục lần thứ hai. Nhưng làm mãi, làm đi, làm lại rất nhiều lần, em vẫn không thể chuyển dòng nước ấm sang cho anh Tân được. Đi vào ngõ cụt, Thương bắt đầu nôn nóng, sốt ruột. Đầu óc loạn lên tùng phèo, em không duy trì được dòng nước ấm mà bất giác để nó trở về tim. Ngước mắt, liếc nhìn anh Tân, Thương nhận ra anh ấy giống như sắp mất đi ý thức tới nơi rồi, nhưng vẫn cắn răng quật cường chạy. Nếu bản thân em không làm một cái gì đó, có lẽ anh ấy sẽ chạy đến khi hơi thở cuối cùng trút xuống.

Hít sâu một hơi, Thương cố gắng bình tĩnh cảm xúc hỗn loạn, rồi điều khiển dòng nước ấm một lần nữa. Tập trung hết mức có thể, em lặng lẽ cảm nhận dòng chảy di chuyển từng chút một. Khi đến bước cuối cùng, tiếp xúc với làn da của anh Tân, em không vội để dòng nước ồ ạt đâm tới như lúc trước mà phân ra một tia nhỏ rồi lao lên.

Thành công!

Cuối cùng Thương cũng thành công. Dòng nước ấm chuyển thành tia nhỏ đã dễ dàng xuyên qua bức tường. Nắm bắt được phương pháp, Thương cấp tốc phân tách dòng nước ấm ra nhiều tia nhỏ rồi thẩm thấu sang bên kia.

...........MTTH..............

Trong lúc ý thức ngày một mờ nhạt, Tân tưởng rằng mình sắp không cầm cự được nữa thì hắn bỗng cảm thấy có một dòng nước mát lạnh tràn vào trong tay phải, rồi theo mạch máu lan tỏa ra khắp cơ thể. Ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi, đau đớn rã rời bị quét sạch, đầu óc tỉnh táo minh mẫn trở lại. Cảm nhận sức lực tràn ngập trong cơ bắp, hắn hết sức kinh ngạc, rồi liếc mắt nhìn Thương. Phát hiện ra khuôn mặt của Thương lúc này tái nhợt trắng xám, giống như vừa bị rút đi hết sinh lực, liên tưởng đến sự hồi phục khó hiểu của mình, hắn đoán rằng nguyên nhân, rất có thể là do em ấy trợ giúp. Nhưng giờ không phải là lúc tra rõ nguyên nhân, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, hắn điều chỉnh lại hô hấp rồi nghiêng người về phía trước điên cuồng tăng tốc.

Tận dụng khoảng thời gian thể lực sung mãn, hắn kéo Huyền Linh và Thương phóng vụt đi như một làn gió, dần dần kéo giãn khoảng cách với đám quái nhện. Với sức mạnh tràn trề, hắn nhanh đến mức chạy ngang ngửa với con Lu làm cho Huyền Linh cực kì kinh ngạc.

Một phút trước, cảm nhận tốc độ chậm lại, nhìn sắc mặt của Tân, Huyền Linh còn tưởng là hắn đã kiệt sức. Thật không ngờ, chỉ vài giây sau, hắn đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ như là uống thuốc kích thích, tăng nhanh tốc độ, đánh tan sự tuyệt vọng đè nén tinh thần của cô. Hi vọng sống lóe lên, Huyền Linh gồng mình gắng gượng bám theo tốc độ của hắn dù đôi chân đã đau đớn mỏi nhừ.

Khác với Huyền Linh, tình trạng của Thương tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Việc truyền tải một lượng lớn nguồn năng lượng dự trữ trong cơ thể cho Tân, đã khiến chút ít sức lực còn lại của em bị tiêu hao đi nhanh chóng.( Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage đảo 13).

Chạy song song với Tân, con Lu nhận ra chủ nhân của mình tăng tốc, nó liền hưng phấn đẩy nhanh tốc độ bám theo. Với thân thể đã tiến hóa, nó không chỉ mạnh lên, nhanh lên mà sự dẻo dai bền bỉ cũng được tăng cường. Ở trên lưng con Lu, ba cô bé lúc này đã phải nằm rạp xuống, túm lông ôm chặt, không dám ngẩng đầu quan sát, chỉ sợ bị văng ra, rơi xuống lòng đường.

Nhìn màn sương trắng xóa nhanh chóng trôi qua trước mặt, hai mắt hằn đầy tơ máu, Tân định cưỡng ép tăng tốc thêm một lần nữa hòng cắt đuôi đám quái nhện thì bất ngờ nghe thấy âm thanh khác lạ.

- Kình.... Kình... Kình...

- Brừm.... Brừm.... Brừm...

Tập trung cảm nhận, hắn cực độ vui mừng, khi chắn chắn âm thanh mình nghe được là tiếng súng nổ và động cơ ô tô. Càng tốt hơn, là khoảng cách của chiếc xe kia cũng không xa với nhóm của hắn. Kéo theo Huyền Linh và Thương, hắn chạy gần lại lan can cầu vượt. Đưa mắt xuống, phát hiện ra làn đường bên dưới có một chiếc xe tải quân dụng đang di chuyển, hắn hưng phấn vỡ òa trong lòng. Chứng kiến hỏa lực mạnh mẽ những người bên trong xe, hắn biết nhóm của mình có cơ hội được cứu. Nhưng trước đó, hắn cần phải để cho những trong xe biết sự hiện hữu của mình đã.

Thế là, hít sâu một hơi nén xuống bụng, hắn há mồm hét lớn:

- CỨU!!! CỨU CHÚNG TÔI!!!

(tác giả viết lại từ chương 98 với nội dung mới hoàn toàn, các bạn mang truyện của nhóm đi nơi khác vui lòng để ý chỉnh sửa lại cho đồng bộ nội dung của các chương)

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.