Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 66: Chương 66: Những cảm xúc hỗn loạn của Huyền Linh




Không biết là trải qua bao lâu, những ký ức đau buồn vẫn cứ liên tục chạy qua chạy lại trong đầu Huyền Linh, thì bất giác cô cảm thấy nhột nhột trên mặt. Khó khăn kéo mở mí mắt, hình ảnh mờ nhòe sau vài đợt cuối cùng cũng sáng tỏ. Lập tức, đập vào mắt cô là cái đầu to lớn của con Lu. Ngỡ ngàng về những gì mình nhìn thấy, cô động não hồi tưởng. Nhưng ý nghĩ vừa mới lóe lên thì cảm giác đau nhói dữ dội liền bùng phát, khiến cô phải nhắm chặt mắt lại, đưa hai tay ôm đầu.

- Hộc... Hộc... Hộc...

Thở ra hồng hộc, cô cố gắng chịu đựng. Cũng may, cơn đau diễn ra không lâu lắm, chỉ khoảng một phút sau là nó yếu và tan dần đi. Mở mắt ra một lần nữa, cô khó khăn dựng người ngồi dậy. Đảo mắt nhìn hết một lượt, cô nhíu mày khó hiểu khi biết mình đang ở trong một chiếc xe bus cũ kĩ. Ý thức của cô dừng lại ở lúc vừa ăn xong quả trứng gà sống, ngửi thấy mùi hương lạ rồi ngất đi đột ngột.

Tại sao mình lại ở đây?... Anh Tân và An Nhiêm đâu rồi?...

- Cộp... Cộp... Cộp...

Đang hoang mang tự hỏi, Huyền Linh chưa kịp tìm ra đáp án thì bên ngoài xe bus vang lên tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa rơi làm cô giật nảy mình. Liếc mắt nhìn qua ô cửa kính, cô hốt hoảng khi thấy trong màn mưa to dày đặc, cách vài mét, có một bóng người màu đen đang tiến lại gần đây. Dáo dác nhìn xung quanh, cô tìm con dao chặt xương nhưng không thấy. Không còn cách nào khác, cắn chặt răng, cô phát động năng lực, chuyển hóa cánh tay phải thành giáp xương. Vào tư thế phòng thủ, cô đã sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.

Khác với cô, con Lu vừa nghe thấy động tĩnh kia, nó dỏng tai lên rồi nhanh chóng phi ra cửa. Nhìn thấy bóng đen lại gần, nó không có một chút lo lắng hay hoảng sợ mà vẫy đuôi mừng tíu tít. Trong khi đó, Huyền Linh vẫn khóa chặt ánh mắt vào bóng đen, căng thẳng không dám thở mạnh.

Khoảng cách mấy mét là không xa, rất nhanh bóng đen đã lại gần chiếc xe bus. Loay hoay ngoài cửa một tí, bóng đen bước vào trong xe. Nhìn rõ được bóng đen là ai, Huyền Linh thở phào một hơi rồi chuyển hóa làn da trở về như cũ. Ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi ập đến khiến cô phải ngồi phịch xuống ghế mà thở hồng hộc.

Tân vừa bước vào trong một cái là con Lu chồm lên quấn lấy hắn. Người đang ướt, vuốt ve không tiện, hắn cúi xuống vừa đẩy nó ra vừa lên tiếng xua đuổi:

- Lu... Đi ra chỗ khác, không ướt hết bây giờ...

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, bỏ cái mũ áo khoác da chùm đầu xuống rồi ngoái nhìn xuống cuối xe. Thấy Huyền Linh đã tỉnh lại, hắn còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra sắc mặt của cô đang cực kì tệ, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, môi thâm tím, nứt nẻ, cả người thì run lên từng đợt kèm hơi thở hồng hộc, như thể vừa gặp chuyện gì đó vậy. Huyền Linh nhìn hắn, miệng mấp máy như muốn nói, nhưng mệt quá không nói nên lời. Tưởng cô bị ốm, hắn lo lắng vội tiến lại gần.

- Em không sao chứ? – Vừa cất tiếng hỏi thăm, hắn vừa đặt lòng bàn tay lên trán cô kiểm tra.

Khi lòng bàn tay lạnh buốt, ướt đẫm nước mưa của hắn chạm vào trán, Huyền Linh lập tức rùng mình run lên. Cái lạnh làm cô khó chịu, nhưng lại khiến cảm giác ong ong tan đi và giúp cô tỉnh táo hơn. Mấy giây sau, đỡ hơn một tí, cô khó khăn trả lời hắn:

- Không... Hộc... Hộc... Em không sao...

Sờ một hồi, cảm nhận được nhiệtđộ trên trán cô ấy vẫn bình thường, hắn thở nhẹ một hơi trong lòng. Nhìn làn da nhợt nhạt và đôi môi nứt nẻ, không cần nói, hắn cũng biết được cô ấy đang rất khát nên gấp gáp quay lại chỗ ba lô. Móc ra vài cái vỏ chai nước lọc, hắn tiến tới ngoài cửa xe rồi cúi xuống múc nước trong một cái thau nhôm loại lớn. Lúc nãy, sau một hồi lần mò tìm kiếm trong đống đổ nát của con phố đằng kia, hắn tìm được thứ này. Vừa đi về vừa hứng nước, đến giờ nước trong thau cũng được kha khá.

Múc đầy mấy chai nước xong, hắn nhanh chóng trở về, vội đưa cho Huyền Linh một chai.

Run rẩy tiếp nhận chai nước trong tay Tân, Huyền Linh gấp gáp đưa lên miệng. Ngay lập tức, dòng nước lạnh buốt tràn vào cổ họng khô khốc khiến cô rùng mình. Mặc dù nước rất lạnh, làm cơ thể cứ run lên từng đợt, nhưng cô vẫn ngấu nghiến uống như chưa bao giờ được uống.

Khoảng một phút sau, khi đã uống sạch gần ba chai nước cô mới thỏa mãn dừng lại. Có nước vào, cô cảm thấy tỉnh táo hẳn lại và cảm giác mệt mỏi rã rời tan đi nhanh chóng. Thở phào một hơi, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nhẹ nhàng cất tiếng:

- Cảm ơn anh!

- Không có gì đâu! – Đang chăm chú nhìn Huyền Linh, thấy cô ấy khá hơn hắn cũng thở nhẹ một hơi rồi đáp lời. Mặc dù như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn hơi lo nên mở miệng hỏi tiếp.

- Em cảm thấy đỡ hơn chưa?

- Em đỡ nhiều rồi... – Gượng cười đáp lời cho hắn đỡ lo, nhưng sực nhớ tới con mình, cô sốt ruột vội hỏi:

- An Nhiên đâu rồi anh?

Nghe Huyền Linh hỏi, hắn vỗ vào đầu mình một cái, tại sao lại có thể quên khuấy đi chuyện quan trọng thế này được chứ.

- Cháu nó ở đây... – Vừa trả lời, hắn vừa đi tới hai hàng ghế phía trước với vẻ mặt lo lắng.

Nhìn thấy nét mặt của hắn, trong lòng của Huyền Linh lộp bộp trùng xuống. Dự cảm không lành, cô gấp gáp đi theo hắn với tâm trạng sốt sắng vô cùng. Tới nơi, cô nhìn thấy con mình mặt đỏ rực như gấc, mắt nhắm nghiền, trong cơn hôn mê nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu lại tỏ vẻ đau đớn. Hoảng sợ tột độ, cô vội chồm đến ôm lấy con mình rồi ra sức lay động, cất tiếng gọi:

- An Nhiên... An Nhiên... Tỉnh đi con... An Nhiên... – Gọi mấy câu không được, cô liền dùng tay vỗ vỗ mặt con. Nhưng khi vừa mới chạm vào làn da con bé, cô lập tức phải rụt tay lại vì nó nóng quá, như hòn than vậy.

Sợ hãi trước nhiệt độ nóng hầm hập tỏa ra từ người con bé, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên hỏi hắn:

- Con bé làm sao vậy anh?

- Anh không biết… Khi anh tìm thấy thì con bé đã ở trong tình trạng này rồi... Em đừng lo lắng quá, chắc con bé đang thức tỉnh năng lực thôi... Em cho con bé uống nước đi, chắc khát lắm rồi... – Cầm chai nước đưa tới, hắn trả lời Huyền Linh. Thấy cô lo lắng đến phát hoảng, hắn vắt óc vội tìm lấy một lý do để an ủi cô.

- Vâng!

Nghe hắn nói vậy, Huyền Linh tuy vẫn còn rất lo lắng, nhưng không còn sợ hãi như trước. Tuy mới tiếp xúc với hắn không lâu, nhưng không hiểu sao lời hắn nói cô lại cảm thấy rất đáng tin. Vội tiếp lấy chai nước, cô dùng vạt áo lót tay, nâng đầu con mình lên, rồi đưa chai nước vào miệng cho con bé uống. Còn hắn thì cầm lấy cái khăn đang đắp trên trán An Nhiên, đi ra ngoài cửa thấm nước mưa và múc thêm mấy chai nước nữa. Quay lại, hắn đưa cho Huyền Linh để cô xử lý nốt. Xong xuôi, hắn cúi xuống móc trong ba lô tất cả vỏ chai nước lọc ra, rồi mang đi múc đầy nước vào.

Cho An Nhiên uống hết chai nước xong, nhìn hai hàng lông mày con mình dãn ra, nét mặt không còn cau có đau đớn nữa, cô mới dám thở phào một hơi. Tảng đá lớn trong lòng được buông xuống, cẩn thận đắp cái khăn ướt hắn đưa lên trán con bé xong, cô mở ba lô lấy cái khoác rồi đắp lên người con bé. Ngẩng đầu lên, nhìn qua ô cửa kính xe bus, cô nhíu mày cất tiếng hỏi hắn:

- Chúng ta đang ở đâu thế này?

- Anh không rõ... Một nơi nào đó ở khu phố ngoại thành... –Quay trở lại sau khi múc nước xong, hắn vừa trả lời vừa cúi xuống lấy trong ba lô tất cả số đồ khô còn sót lại ra.

Thấy có đồ ăn, con Lu vẫn nằm im cuộn mình một chỗ liền nhanh chóng lại gần. Nó liếm tay hắn, rồi vẫy đuôi tíu tít, ý muốn không cần nói cũng hiểu.

- Lúc trước xảy ra chuyện gì vậy? Đang tỉnh táo em đột nhiên không biết gì cả, rồi còn gặp ác mộng nữa... – Huyền Linh hỏi tiếp thắc mắc của mình.Nhớ đến giấc mơ, cảm xúc của cô trùng xuống, bất giác nỗi buồn hiện lên trên khuôn mặt.

Ngẩng đầu lên, hắn chuẩn bị đưa đồ ăn tới cho Huyền Linh thì thấy nét mặt u buồn của cô. Lòng nhoi nhói, bỗng nhiên một cảm giác lạ lẫm nổi lên trong hắn. Hắn muốn ôm em ấy vào lòng, che chở để cho khuôn mặt xinh đẹp kia không phải buồn thế này nữa. Thẫn thờ cả người, hắn đứng lên dang tay chuẩn bị đưa tới. Nhưng sắp sửa ôm em ấy thì bất ngờ có âm thanh lạ vang lên làm hắn giật mình tỉnh lại.

- Ọc... Ục... Ục... – Cái bụng đáng ghét của hắn cảm thấy đồ ăn liền bất ngờ sôi lên, hối thúc không đúng lúc.

Ngồi trên ghế, nghe thấy âm thanh này, Huyền Linh cũng giật mình hồi thần lại. Lắc lắc đầu cho cảm xúc tiêu cực qua đi, ngẩng lên cô tình cờ thấy vòng tay đang chuẩn bị ôm mình. Mặt lập tức đỏ lên, cô cúi gằm đầu xuống không dám nói câu gì. Tim đập thình thịch, trong lòng cô nhộn nhạo hết cả lên. Bất giác, những cảm xúc tưởng như đã chết bấy lâu nổi lên trong lòng cô. Hé mắt lên nhìm trộm, thấy vẻ mặt bối rối của hắn, cô cảm thấy thật đáng yêu. Hắn không đẹp trai, giỏi ăn nói bằng những người đàn ông khác mà cô từng gặp trong đời. Nhưng hắn có thứ mà mấy người đàn ông giả dối kia không bao giờ có được.

Đó là, sự chân thành.

Có một chút chờ mong, lại có chút kháng cự, cô loạn lên không biết làm gì cho phải.

Nhìn thấy em ấy phát hiện ra ý đồ của mình, hắn xấu hổ, ngượng ngập gãi đầu. Là một thằng độc thân lâu năm, hắn đã rơi vào tình huống như này bao giờ đâu nên bối rối không biết làm gì tiếp. May mắn trong lúc khó khăn, con Lu, đồng bạn của hắn đã lên tiếng giúp đỡ đúng lúc.

- Ư.. ư... ử... – Thấy chủ nhân mãi không phát đồ ăn cho mình, con Lu khó chịu lên tiếng đòi hỏi.

- Đây... Đây.. Của mày đây... – Lập tức ngồi xuống bóc mấy gói đồ khô và đồ hộp ra đưa cho con Lu, hắn thở phào một hơi trong lòng.

Tình huống lúc nãy làm hắn cảm thấy căng thẳng còn hơn cả lúc đối mặt với quái vật. Nuốt một ngụm nước bọt, lấy lại bình tĩnh, hắn làm như không có chuyện gì, cầm mấy thứ đồ khô đưa lên cho Huyền Linh và nói:

- Em đừng buồn... Chỉ là ác mộng thôi, không việc gì phải sợ... Em ăn mới giúp cháu ăn cho lại sức đã... – Vốn từ ngữ không được phong phú lắm, nhất là trong giao tiếp với gái nên lời an ủi của hắn hết sức thô sơ.

- Vâng! – Nghe giọng nói trầm ấm chân thành của hắn, rất nhanh Huyền Linh ổn định những cảm xúc hỗn loạn. Khẽ đáp lời, cô tiếp lấy đống đồ ăn. Nghĩ đến con mình, cô vội bóc một hộp thịt ra, xé nát miếng thịt rồi tiến tới nâng đầu con bé lên.

Còn Tân thì do quá đói, hắn không nghĩ nhiều nữa mà ngấu nghiến xé túi đồ khô rồi tống thứ bên trong vào mồm.

Vừa ăn vừa uống được chút ít vào bụng, khi cảm giác đói tan bớt đi, hắn mới nhíu mày lên tiếng nói tiếp:

- Em nhớ mùi hương lạ tất cả ngửi thấy lúc trước gần chỗ ổ gà chứ...

......................

Khoảng nửa tiếng sau, Tân vừa ăn vừa kể hết cho Huyền Linh về tất cả những điều hắn biết sau khi tỉnh lại và phán đoán của mình. Hắn đoán rằng, thủ phạm khiến mọi người, kể cả con Lu hôn mê là do cái “cây quỷ” quái dị kia. Và rất có thể, An Nhiên bị như thế này cũng là do nó gây nên. Nhưng để tránh cho Huyền Linh lo lắng, hắn không nói cho ấy biết việc này. Đoạn thời gian bị mất đi ý thức có rất nhiều bí ẩn, hắn không nhìn thấy nên chẳng thể nói rõ được. Tại sao cái “cây quỷ” sắp ăn thịt được con mồi thì dừng lại, hắn không biết, mà cũng chẳng muốn đi tìm hiểu. Thoát được là tốt rồi, hắn không hi vọng gặp lại thứ khủng bố như thế một lần nữa.

Bên ngoài, cơn mưa dữ dội như trút nước cuối cùng cũng đã dừng lại. Sau khi xử lý sạch sẽ đống đồ ăn, hắn cảm giác ấm hơn hẳn và không còn mệt mỏi nữa. Hỏi thăm Huyền Linh, thấy cô ấy trả lời đã tốt hơn, hắn biết giờ là lúc lên đường trở về. An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, nhưng con bé sẽ không ảnh hưởng việc di chuyển.

Bỏ hết mấy chai nước đã đổ đầy vào ba lô, hắn gom đồ rồi lên tiếng cho Huyền Linh biết. Bảo cô ấy đeo ba lô ra trước ngực, hắn dùng sợi tơ buộc An Nhiên lên sau lưng cô. Buộc nốt con gà lên lưng mình, hắn bước ra ngoài xe bus. Ngẩng đầu lên, hắn thấy bầu trời vẫn còn xám xịt âm trầm, mưa lất phất, nhưng chắc rằng sẽ không mưa rào nữa thì thở nhẹ một hơi. Liếc mắt nhìn hai mẹ con Huyền Linh, hắn lên tiếng hỏi cô ấy lần cuối.

Khi xác nhận tất cả đã sẵn sàng, hắn cúi xuống giơ đồng hồ lên nhìn vào la bàn để xác định phương hướng. Đã hai giờ chiều rồi, xác định tốt phương hướng xong, hắn nhíu mày nhìn về phía trước. Rút cây rìu ra cầm chắc trong tay, hắn bước đi nhanh chóng và dứt khoát. Trong khi đó, theo sát ngay sau hắn là Huyền Linh cõng theo An Nhiên, còn con Lu thì đi cuối cùng bọc hậu.

Dưới nền trời u ám, cả ba gấp gáp bước đi tới con phố đổ nát không xa trước mặt.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi, Phạm Văn Linh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.