Đi ra đến chỗ bể nước, Tân trèo lên thang rồi nhổm đầu qua tường bao, nhìn sang tòa nhà bảy tầng bên cạnh một lát. Thấy cái cổng vẫn đóng chặt như lúc trước, sân nhà không có dấu hiệu sinh vật lạ xâm nhập, hắn mới thở nhẹ một hơi. Xem ra, xung quanh khu vực này vẫn an toàn và hắn có thể tạm thả lỏng tinh thần được.
Trở lại chỗ bể, hắn múc đầy thùng nước rồi nhanh chóng quay về phòng trọ. Bước vào trong, hắn liếc mắt nhìn Huyền Linh thì thấy cô đã gục xuống giường ngủ không biết từ lúc. Hai chân buông thõng bên cạnh giường, lúc ngủ một tay vẫn cầm cái khăn ướt, chắc cô đang chăm An Nhiên thì mệt quá nên thiếp đi. Nhẹ nhàng để thùng nước xuống, hắn tiến lại gần chỗ giường rồi tháo đôi giày ra giúp cô. Sờ vào cái quần bò, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy, nó khô ráo chứ không ẩm ướt như vừa mới đi từ ngoài trời mưa về. Ngẩng đầu lên nhìn lại, hắn mới thấy áo len cô mặc cũng đã đổi khác. Đúng là con gái có khác, dù trong hoàn cảnh nào cũng đặt việc sạch sẽ lên hàng đầu. Nâng đôi chân Huyền Linh vào trong giường, hắn xếp lại tư thế cho cô nằm thật thoải mái bên cạnh con mình. Lấy miếng vải ướt ra khỏi tay cô, hắn đắp lên trán An Nhiên rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai.
Lặng nhìn hai mẹ con nằm ngủ an tường bên nhau, hắn bỗng cảm thấy bình yên đến lạ. Trước kia, hắn không dám nghĩ đến, nhưng có lẽ trong thâm tâm luôn khao khát có một người vợ người con như thế này. Ngắm nghía khuôn mặt của Huyền Linh, dù có bị đất cát bám vào làm cho lem luốc, bẩn thỉu, nhưng nó cũng không lu mờ được vẻ xinh đẹp vốn có mà càng làm tăng thêm nét quyến rũ lạ lùng. Thất thần cả người, bất giác hắn cúi xuống vén tóc cô và đặt một nụ hôn lên trán.
Con Lu vẫn nằm cuộn tròn trong góc nhà nhìn chằm chằm vào con gà với ánh mắt mong đợi. Thấy chủ nhân mình mang nước quay lại, nó tưởng hắn sẽ nhanh chóng bắt tay vào chế biến như đã hứa. Nhưng về xong, hắn lại đứng đực một chỗ như thằng đần, đợi mãi mà không làm gì, nó khó chịu rên lên:
- Ư... ử... ử...
Nghe tiếng kêu của con Lu, Tân giật bắn mình vội lui lại đằng sau. Nhớ tới hành động trong vô thức của mình, hắn thấp thỏm liếc nhìn Huyền Linh với tâm trạng lo âu như trộm sợ bị chủ nhà phát hiện. Mấy giây sau, thấy đôi mắt của cô vẫn nhắm nghiền có vẻ như ngủ say không biết hành động đen tối lúc vừa, hắn mới thở phào một hơi. Tim đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không dám dừng lại lâu hơn, mà vội quay lại rồi xách thùng nước đi xuống nhà tắm.
Hắn vừa đi khuất xong, tưởng như ngủ yên trên giường, Huyền Linh bỗng chậm rãi mở mắt. Đang sống trong hoàn cảnh đáng sợ, cô thiếp đi nhưng không có ngủ say. Khi hắn vừa cầm lấy chân cô, tháo giày là cô tỉnh lại ngay. Nhưng không biết phải làm gì vào lúc đó nên cô nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp. Mặt hồng lên, cô đưa tay lên trán sờ khẽ vào vị trí hắn hôn. Miệng mỉm cười ngọt ngào, nhưng mấy giây sau chợt nhớ tới điều gì đó, nét mặt của cô biến đổi thành u buồn rồi thở dài một hơi.
..........................
Đổ đầy hai cái nồi nước lớn, Tân đặt lên bếp ga đun. Trong khi chờ đợi nước sôi, hắn thu gom đống bát đĩa, nồi niêu mình ăn lúc trước, vứt đầy dưới đất mang đi rửa và dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi trong phòng. Xếp qua loa đồ đạc cho bớt lộn xộn xong, hắn xách con gà ra góc sân rồi chuẩn bị sẵn thau chậu, dao thớt.
Một lát sau, nước sôi, hắn bê nồi ra đổ vào cái thau to lấy từ phòng hai vợ chồng trẻ rồi nhúng con gà làm lông. Ở bên cạnh, con Lu không giúp gì được, nhưng con mắt của nó lúc nào cũng phải khóa chặt lấy con gà không rời thay cho lời thúc giục hắn nhanh lên và nhanh hơn nữa. Hiểu ý, hắn đẩy tốc độ vặt lông lên cao nhất, nhưng con gà này rất to nên sẽ mất một khoảng thời gian kha khá. Hắn vừa nghĩ như thế trong đầu thì bất ngờ Huyền Linh từ trong phòng đi ra giúp đỡ.
Nhìn thấy cô, hắn nhớ tới hành động lén lút khi nãy của mình mà bối rối hết cả chân tay. May mắn trò chuyện mấy câu, biết được cô ấy không phát hiện ra hành động của mình hắn mới tự nhiên trở lại. Hai người cùng làm, rất nhanh con gà hơn ba chục cân được vặt lông sạch sẽ. Với dao thớt đã chuẩn bị sẵn, hắn nhanh chóng mổ và xẻ thịt ra từng khối đều nhau. Xong xuôi, hắn đang chuẩn bị đi xử lý đống nội tạng thì Huyền Linh giành lấy làm cho. Là một người phụ nữ giàu có, hắn không nghĩ rằng là cô ấy lại biết làm mấy thứ này nên hơi bất ngờ tò mò hỏi. Nghe câu hỏi của hắn, Huyền Linh chỉ khẽ mỉm cười rồi không nói gì. Thấy ánh mắt buồn man mác của cô, hắn hiểu ngay, cô chắc là có quá khứ không vui nên nhanh chóng lái sang chuyện khác.
Lấy một khối thịt lớn phần đùi, hắn lọc thịt với xương rồi thái thịt gà thật nhỏ ra, tí nữa sẽ dùng để chế biến món ăn cho An Nhiên. Mấy miếng thịt khác để hai người và con Lu ăn, hắn chặt nhỏ vừa thôi. Ước tính lượng ăn vừa đủ, số thịt còn lại, hắn dùng đống giấy báo trong phòng ông bác bảo vệ gói cẩn thận lại.
Chờ Huyền Linh xử lý sạch sẽ lòng mề xong, hắn nhanh chóng mang tất cả vào bếp để chế biến. Chỗ thịt gà thái nhỏ, xương lọc ra và nội tạng, hắn cho vào nồi nấu cháo. Phần thịt gà còn lại thì hắn rang muối với xả ớt. Mấy thứ gia vị này, mới đầu hắn tưởng chừng sẽ không để làm gì đến, thế mà thật không ngờ giờ cũng có lúc hữu dụng. Sắp thêm nồi cơm và siêu nước, hắn muốn đun lên cùng lúc luôn thể, nhưng thiếu chỗ. Thế là, hắn cùng với Huyền Linh phải sang phòng hai vợ chồng trẻ, khiêng thêm cái bếp ga cỡ lớn bên ấy mang về thì mới đủ chỗ để đun.
Trong khi chờ đợi, không còn việc gì khác, Huyền Linh nói với hắn muốn tắm rửa vì cảm thấy khó chịu. Nhớ lại, cũng vài hôm rồi mình chưa tắm, vận động nhiều giờ người cũng đang bốc mùi nồng nặc, hắn nhanh chóng đồng ý. Dẫn Huyền Linh đến một phòng trọ trước kia của một chị nữ công nhân, phòng này cũng có bếp ga, hắn sắp nồi nước to đầy, đặt lên bếp đun để tí nữa cô ấy tắm. Còn hắn, đun chín nồi cơm, rang thịt gà và vặn nhỏ lửa để ninh nồi cháo xong liền nhanh chóng lấy quần áo, xách siêu nước rồi kéo con Lu sang một phòng trọ khác tắm rửa. Có gái ở cùng, hắn không thể để mình và đồng bạn hôi như cú được, dù cho con Lu có khó chịu vùng vẫy cỡ nào đi chăng nữa.
Một lát sau, tắm rửa sạch sẽ xong, đứng trước gương, hắn dùng dao tem cạo râu của mình. Mấy hôm không cắt, bây giờ râu không những lởm chởm mà tóc của hắn cũng mọc ra khá dài và rậm um, rất vướng víu. Nếu có thời gian, có lẽ hắn sẽ tự cắt tóc thật ngắn đi để hành động cho tiện và vệ sinh dễ dàng. Ngắt một đoạn tơ nhỏ, hắn túm tóc buộc thành đuôi gà cho gọn. Xong xuôi, hắn nhìn vào trong gương ngắm hình ảnh của mình trong đó. Từ lúc trận động đất xảy ra đến bây giờ, hắn nhận thấy mình như đã lột xác hoàn toàn. Làn da mặt xám đen sần sùi, thô ráp đầy mụn khiến hắn già trước tuổi biến mất, thay vào đó là lớp da mới sáng khỏe mịn hơn, chỉ có vết sẹo nằm ở đuôi mắt trái là giữ nguyên như cũ.
Làn da thay đổi, dẫn đến khuôn mặt góc cạnh của hắn có vẻ tốt hơn trước nhiều, không được gọi là đẹp trai, nhưng ít nhất sáng sủa hơn và trẻ lại như thời còn đi học. Đáng kể nhất phải là cơ thể của hắn, vận động nhiều, ăn nhiều, mỡ trên cơ thể biến mất, các bó cơ thì điên cuồng phát triển. Phát triển ở đây không có nghĩa là cơ to ra, nhiều hơn, mà nó ngày một săn chắc. Nhìn đằm đằm, nhưng bó cơ cực kì dẻo dai và bền bỉ. So với trước kia, liếc qua thì cơ thể hắn có vẻ như không thay đổi gì nhiều, chỉ lớn hơn một ít, nhưng để ý kĩ sẽ thấy được nó cân đối và khỏe khoắn hơn trước nhiều.
Không những thế, vết cắn của quái vật “Nấm đầu người” vào tay và vết thương trên lưng đến giờ, đã lành và gần như biến mất không để lại sẹo. Việc này cho thấy, hắn không chỉ tiến hóa về thân xác để khỏe hơn, mạnh hơn, mà sức sống cũng được tăng cường lên đáng kể, tuy nhiên chưa thể bằng con Lu được.
Ngắm nghía mình trong gương, bất giác hắn tưởng tượng lung tung. Trước kia, hắn mà có vẻ ngoài như thế này thì có lẽ đi xin việc cũng không đến nỗi nộp mười đơn mà thất bại cả mười, hay đi tán gái ngoài hai bàn tay trắng thì cũng có chút vốn liếng để tự tin.
- Ư... ư... ư...
Bị ép buộc tắm, con Lu rất khó chịu, nhất là đang tắm còn thiếu nước phải dùng nước lạnh càng khiến nó bực bội hơn. Tắm xong, đợi mãi mà chủ nhân cứ đứng một chỗ thộn mặt ra nhìn vào gương, nó tức quá không chịu được lên tiếng rồi cắn vào gấu quần hắn giật giật.
Hồi thần lại, hắn thu hồi cảm xúc và vứt bỏ những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
Thế giới cũ mà hắn đã từng rất chán ghét sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa rồi dù cho có khao khát đến cỡ nào đi chăng nữa.
Vuốt ve đầu con Lu dỗ dành nó một lát rồi cả hai bước ra khỏi căn nhà trọ. Liếc mắt nhìn tới cửa phòng mà Huyền Linh tắm, thấy nó vẫn còn đóng chặt, hắn biết được cô vẫn còn chưa tắm xong. Để mặc cho cô ấy tự nhiên, hắn lặng lẽ nhanh chóng trở lại phòng mình.
Kiểm tra nồi cháo, hắn đổ thêm nước vào đó rồi tăng lửa lên. Bốc vụng hai miếng thịt gà nóng hổi, một cho mình và một cho con Lu xong, hắn không chờ đợi được mà vội vã cho vào mồm ăn.
Ngon quá!
Ngon cực kì luôn, thịt gà săn chắc, hơi dai khi cắn, nhai trong miệng thì ngọt đằm đằm, hơi cay và thơm phức mùi xả. Đã từ rất lâu rồi hắn mới được ăn thịt gà ngon như thế này. Đấy là hồi còn nhỏ, nhà hắn nuôi cả năm mới được con gà, để dành tết thịt. Mẹ làm cho hai anh em món gà rang xả ớt này, ăn ngon quá, hắn nhớ mãi, khắc sâu vào đầu nên cứ thịt gà là hắn lại chế biến giống thế. Nhưng đến thời đại bây giờ, gà nuôi cám công nghiệp không còn được như trước nữa, dù hắn có cố gắng bao nhiêu mà làm xong, ăn vẫn không ngon. Và mẹ hắn cũng rất lâu rồi không trở về nấu cho hai anh em ăn.
- Ứ... ử... ử... – Trong lúc hắn hồi tưởng lại quá khứ mà chảy cả nước mắt, con Lu đã ăn miếng thịt xong một cách chớp nhoáng không biết từ lúc nào. Vô cùng thèm thuồng, nó không chịu được kêu lên thúc giục muốn ăn tiếp.
Lấy tay áo gạt nước mắt đi, hắn ăn nốt miếng thịt gà rồi vuốt ve dỗ dành con Lu, bảo nó gắng đợi thêm lát nữa. Ổn định được con Lu xong, hắn đến giường, lấy miếng khăn phủ trên An Nhiên rồi đi dấp nước mới. Sau đó, hắn đắp lại cho con bé rồi thử lay lay, gọi xem có thức dậy được không. Nhưng gọi mãi mà vẫn vậy, hắn lo âu dùng tấm khăn ướt khác lau mặt và chân tay cho con bé. Con Lu sau một hồi vòi vĩnh, thấy chủ nhân sẽ không đáp ứng yêu cầu, nó chán nản chạy về ổ của mình rồi hướng ánh mắt tới cái nồi thịt gà tiếp tục mong đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, Huyền Linh cuối cùng cũng tắm xong. Đối với Tân là quá lâu, còn với cô thì chỉ mới tắm rửa được qua loa, tẩy sạch được vết bẩn. Nhưng nước nóng không đủ, trời lạnh, và sợ hắn đợi lâu nên cô không đun nước tắm tiếp nữa. Mặc đơn giản, quần bò với áo len dày bó, cô rời khỏi phòng trọ trở về.
Đang đi ngoài xa, liếc vào phòng của Tân, tình cờ thấy hắn đang chăm sóc con mình, bất giác, cô thẫn thờ cả người. Cái cách hắn cẩn thận chăm chút con bé từng chút một, ánh mắt lo âu toát lên tình cảm yêu thương làm cô cực kì xúc động. Cùng là đàn ông, tại sao lại khác nhau nhiều đến vậy? Tên giả dối kia gây chuyện xong, thỉnh thoảng đến bên hai mẹ con cô nhưng thái độ chỉ như là một nghĩa vụ. Còn hắn, dù là người xa lạ mới quen nhưng lại đối xử với hai mẹ con cô thật ấm áp chân thành, mà lại trong hoàn cảnh có lẽ sẽ chẳng có ai làm vậy.
Nước mắt chảy ra, cô ngắm nghía hắn đến mức dại ra si mê. Có lẽ, trong thâm tâm cô luôn mong ước một người chồng như vậy.
Đang chăm chút cho An Nhiên, Tân cảm nhận được có người đang nhìn mình nên quay ngoắt ra nhìn. Thấy Huyền Linh, tắm xong đã trở lại, hắn vui mừng trong lòng vì rốt cuộc cũng được ăn. Nhưng đợi mãi mà cô ấy cứ đứng ngoài mưa nhìn vào đây, tưởng làm sao, hắn vội đi ra cửa rồi cất tiếng:
- Có chuyện gì à em? Sao cứ đứng ngoài sân thế!
Nghe thấy tiếng hắn, Huyền Linh giật mình tỉnh lại. Sợ hắn biết mình khóc, cô lập tức quay lưng rồi đưa tay lau nước mắt đi. Lôi tấm gương nhỏ lấy từ phòng trọ ra, cô ngắm nghía chỉnh lại dung nhan một chút. Mấy giây sau, cảm thấy mình trông tốt rồi, cô mới quay lại và đi vào phòng trọ của hắn.
- Không có chuyện gì đâu anh... Em ngắm cảnh một tí thôi... – Vừa đi, cô vừa cất tiếng giải thích để chữa ngượng.
Đợi Huyền Linh đi vào phòng xong, hắn cau mày khó hiểu nghển cổ nhìn bầu trời. Thấy nó u ám đen xì, chẳng có gì đẹp, thế mà cô ấy ngắm được, con gái đúng là lạ mà.
- Gâu... ư ư ư... – Huyền Linh đã trở lại, con Lu liền không thể đợi được nữa. Nó chạy đến bên hắn sủa lên rồi kéo áo thúc giục.
Loại bỏ những chấm hỏi khỏi đầu, hắn nhanh chóng quay lại trải chiếu ra giữa nhà rồi mang nồi và bát đũa chuẩn bị ăn. Trước lúc ăn, Huyền Linh muốn cho con ăn trước, nhưng hắn nói đợi lát nữa vì cháo nấu vẫn chưa nhừ. Nghe vậy, cô ấy liền gật đầu đồng ý. Thế là, hắn lập tức mở vung nồi ra.
- Thơm quá!
Mùi thơm và khói trắng từ nồi thịt gà lan tỏa ra xung quanh, hương vị tốt làm Huyền Linh không nhịn được thốt lên.
- Thế tí nữa em ăn nhiều vào! – Khẽ mỉm cười, hắn lên tiếng nói với cô.
- Vâng! Mà trong này tối quá anh nhỉ! – Gật đầu với hắn, cô nhìn vào nồi thịt gà mà không thấy gì nên cất tiếng nói. Bên ngoài lúc này đã u ám đen kịt như lúc năm giờ tối mùa đông rồi, ở trong phòng thì còn tối hơn nữa.
- Chết... Quên mất. Em đợi anh tí...
Vỗ đầu một cái, tại sao hắn lại quên mất là Huyền Linh không nhìn được trong bóng tối giống mình chứ. Bảo cô đợi rồi hắn cấp tốc leo lên nóc phòng tắm mang cái đèn pin to xuống. Bật đèn, treo nó lên cao xong, hắn đóng cửa phòng trọ lại rồi quay lại mâm cơm.
Chia phần cho con Lu ra thau xong, hắn xới cơm ra bát cho Huyền Linh và bản thân mình. Cầm bát cơm lên, hắn gắp cho cô một miếng thịt gà ngon rồi chờ đợi cô ăn.
- Ngon quá... Trời... Anh nấu ngon thật ấy... – Đang đói, Huyền Linh không nghĩ nhiều mà vội đưa miếng thịt vào miệng. Vừa nhai vừa thổi, nóng nhưng cô cũng không nhịn được mà lên tiếng khen lấy khen để.
- Ngon thì em ăn mạnh vào... – Được người đẹp khen, hắn vui như mở cờ trong bụng. Gắp thêm miếng nữa vào bát cô, hắn nói thêm.
- Anh ăn đi... Em tự gắp được... Kệ em… – Thấy thế, Huyền Linh ôm bát giấu đi và giục hắn ăn.
- Sục... Sục... Sục... – Trong khi hắn và Huyền Linh khách sáo chối đẩy, con Lu ở đằng kia thì hùng hục ăn như sợ bị cướp mất vậy. Tốc độ ăn của nó thật đáng sợ, loáng một cái mà đã hết nửa khẩu phần rồi.
Kinh hãi bởi sức ăn của con Lu, hắn không hành động dư thừa nữa mà tập trung vào bát cơm của mình. Phía đối diện, bị thức ăn ngon hấp dẫn, Huyền Linh cũng quên hết tất cả mà đánh chén nhiệt tình.
Khoảng hai chục phút sau, ăn được hơn nửa nồi cơm và hơn nửa nồi thịt, Huyền Linh kêu đã no. Cô không ăn nữa mà đứng lên đi múc cháo chuẩn bị đút cho con. Hắn lúc này cũng cảm thấy lưng lửng bụng, chỉ có con Lu là vẫn điên cuồng ăn như trước. Không bị cơn đói ảnh hưởng, hắn mới nhận ra một điều quan trọng. Đó là thịt gà ăn có thể giúp mình no chứ không giống như thịt bò và thịt lợn mới ăn. No ở đây là no thật sự, khiến hắn có cảm giác không thể ăn thêm được nữa.
Trong khi đó, nhìn vào nồi, hắn thấy thịt gà vẫn còn khá nhiều và cơm thì còn đủ ăn thoải mái. Như vậy, thịt gà này không chỉ ngon mà lượng năng lượng nó cung cấp cực kì nhiều, gấp nhiều lần các loại thịt thông thường hắn ăn trước kia. Có lẽ, con gà này đã biến đổi không chỉ biến đổi về hình thể, mà còn biến đổi cả về chất thịt bên trong nữa. Nghĩ tới số thịt còn lại để dành, hắn vui mừng vì biết nó có thể giúp cả bọn ăn được nhiều bữa hơn nữa. Nhưng vấn đề mới phát sinh trong đầu hắn.
Đó là, làm cách nào để bảo quản chỗ thịt kia đây.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Phạm Văn Linh