Editor • Xue Ding
Lâm Chi nghe tin chạy tới, nhìn thấy bộ dạng những bảo an có chút hoảng loạn không khỏi thấp giọng trách mắng: “Khâu giáo sư là cái dạng người gì mấy người còn không biết sao. Bên trong nhất định đang tiến hành hạng mục thí nghiệm nghiên cứu, mấy người nghe nhầm rồi.”
Mật mã phòng Khâu Hoa Kiệt ngay cả Lâm Chi cũng không có, cho nên nếu không phải người từ bên trong đi ra thì bọn họ bên ngoài có phá cửa cũng không mở được.
Cho dù đem hết toàn lực đi phá vỡ cửa, chắc chắn sẽ hao phí tinh lực rất lớn, cũng không phải trong chốc lát là có thể hoàn thành.
Lại nói Khâu Hoa Kiệt có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Ở trong lòng Lâm Chi người đàn ông này tuy rằng có chút điên loạn tinh thần, nhưng thực lực lại vô cùng cường đại, ngay cả cô ta cũng không dám đến khiêu khích.
Thì Trịnh Gia là cái gì chứ, cấp bậc dị năng vốn thấp hơn Khâu Hoa Kiệt, Khâu Hoa Kiệt muốn làm ra chuyện gì với hắn, Trịnh Gia có thể phản kháng sao?
Khẳng định là không thể.
Lâm Chi có chút đáng tiếc liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, cô ta thế nhưng thật sự hy vọng Khâu Hoa Kiệt sau khi hoàn thành thí nghiệm, có thể đem Trịnh Gia cho cô ta mượn chơi chơi một chút, tay cô ta còn đang ngứa. Nếu Trịnh Gia bị phế đi, cô ta cũng có thể phẫu thuật hắn ra xem thử bên trong có cái ngoạn ý*(đồ chơi) gì. Phải xem thử não vực dị năng giả hệ tinh thần bọn họ có cái gì bất đồng với người thường?
……
Cố Ngọc đổ mồ hôi đầm đìa dựa vào đệm mềm bên cửa sổ, nếu không phải có những tinh hạch kia dùng để bổ sung cùng duy trì. Chỉ sợ dị năng của cô đều đã hao hết, giờ phút này trên người đã mềm không có chút sức lực. Lồng ngực trên dưới phập phồng không ngừng, cố tình bề ngoài lại không thể biểu hiện ra cái gì.
Vừa rồi…… Là thành công đi?
Cô có thể cảm giác được một cổ ngân quang tinh thần lực cuồn cuộn hướng về tứ phía kéo dài mở ra, phảng phất như đại dương mênh mông sâu không lường được. Cho dù là đời trước cô cũng chưa từng gặp qua cường giả như vậy.
Là Trịnh Gia sao?
Là con đường cường giả của Trịnh Gia mở rộng rồi sao?
Cố Ngọc ức chế không được kích động trong lòng.
Oanh!!!
Sao lại thế này?
Cố Ngọc nghe được một tiếng vang thật lớn, cả tòa nhà tựa hồ đều bị chấn động, cô nỗ lực chống đỡ bản thân đứng lên đi đến cạnh cửa, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng chạy qua lại.
Rốt cuộc đã ra chuyện gì, có phải là Trịnh Gia hay không?
……
Một trận bụi mù bay đi, Lâm Chi mới chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, chỉ cảm thấy lỗ tai cùng lỗ mũi như có thứ gì xông ra, cô ta duỗi tay chạm vào, tất cả đều là máu.
Vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy?
Cô ta bất quá là cùng nhóm bảo an ở ngoài cửa thảo luận chuyện Khâu Hoa Kiệt. Khâu giáo sư chủ trương làm cái gì đó, tuy rằng có chút điên cuồng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thể khống chế được bản thân.
Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, là nghiên cứu thí nghiệm nào lại lợi hại như vậy, cửa phòng kiên cố cũng đều bị oanh tạc?
Những bảo an cách cửa càng gần, giờ phút này đều bị nổ bay lên mặt đất, ai nha nha hô đau không ngừng.
Lâm Chi quét mắt nhìn lỗ đục, trừ bỏ vách tường ốp gạch đá vỡ nát, thanh thép cũng đứt gãy, còn có máu tươi đầy đất, cô ta lắc lắc đầu có chút choáng váng chậm rãi đứng lên.
Từ trong bụi mù bóng người chậm rãi đi ra tới, có chút mơ hồ, nhưng thập phần cao lớn, xem bộ dáng kia liền không phải Khâu Hoa Kiệt.
“Cậu đem Khâu giáo thụ làm cái gì rồi?” Lâm Chi phất tay một cái hắc vũ vọt tới. Đáng tiếc chính là, lông chim còn chưa có tiếp xúc đến người nọ liền đình trệ ở không trung.
Bụi mù rút đi, hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi Trịnh Gia, hắn nhìn thoáng qua hắc vũ trước người, đầu nhọn lông vũ phía trước giống kim châm có thể tùy ý xuyên thủng vào thân thể nhân loại.
“Ồn ào!” Trịnh Gia duỗi tay vung lên, hắc vũ rơi xuống đất, đồng thời ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lâm Chi.
Lâm Chi tức khắc cảm thấy trong óc đau đớn giống như bị kim đâm, đau đến mức cô ta ngã trên mặt đất liên tục kêu la thảm thiết.
Trịnh Gia từ bên người cô ta đi qua, những người nghe động tĩnh muốn đến đây chặn đường nhưng còn chưa tiếp cận hắn trong phạm vi 3 mét liền tự động ngã xuống đất không dậy nổi. Giống như ma thuật biến ra, lại tựa như hiệu ứng quân bài domino, người sau liên tiếp ngã xuống, đều không có ngoại lệ.
……
Cùng lúc đó, Ngô Hữu Dân tìm được Đại Hoàng, hắn mang theo Tiểu Đông lén lút ẩn núp ở bên ngoài tòa nhà thí nghiệm, bởi vì bảo an tòa nhà thí nghiệm rất nghiêm mật, bọn họ tìm không được biện pháp đi vào.
Ngô Hữu Dân biết lần này hắn đi vào cứu người chỉ sợ quan hệ cùng người trong nhà sẽ nháo đến căng thẳng. Đến lúc đó Ngô gia có thể vì hắn mà đắc tội Khâu Hoa Kiệt hay không cũng chưa chắc.
Nhưng Cố Ngọc, hắn không thể không cứu.
Nhưng đúng lúc này, tầng cao nhất của tòa nhà truyền đến một tiếng vang lớn, chấn vỡ kính pha lê rớt xuống như mưa phùn, bảo an canh giữ ở ngoài cổng đều lắp bắp kinh hãi.
“Không xong, đã xảy ra chuyện!” Ngô Hữu Dân để Tiểu Đông ở chỗ này chờ, phất tay từ trong không gian kêu Đại Hoàng ra, không quan tâm cưỡi lên nó vọt vào tòa nhà.
Tòa nhà nghiên cứu lúc này vang lên còi báo động liên tiếp, tiếng vang không ngừng cao vút lên tận trời xanh, kinh động toàn bộ thành thị.
“Chỗ Khâu giáo sư có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đoàn xe Dương gia xuất động.
Diệp Mỹ Hoa có chút lo lắng, năn nỉ Diệp Bang Văn mang theo cô đi cùng nhìn xem, cho dù không thể giúp được nhóm Cố Ngọc bọn họ cái gì, cô cũng muốn xác nhận bọn họ còn bình an hay không.
Tòa nhà thí nghiệm xảy ra chuyện, Ngô Quốc Vĩ cũng ngồi không yên, đặc biệt ông phát hiện Ngô Hữu Dân cũng không thành thật chờ ở nhà, vị thượng tướng này cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, mang theo thủ hạ lên xe ra cửa.
Còn có Lâm gia, Ngụy gia, Tống gia, Trương gia…… Cũng sôi nổi phái người đi tới trước tòa nhà thí nghiệm tìm tòi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc thành quả Khâu Hoa Kiệt nghiên cứu có quan hệ đến thế cục sau này của Thủ đô, bọn họ không thể không để bụng.
……
Một tầng lại một tầng.
Trịnh Gia dọc theo thang lầu đi xuống, mỗi khi đến một tầng liền dùng tinh thần lực mở ra tất cả nhà giam cầm tù, nơi đó ngoài nhân loại ra còn có dị năng giả, có người biến dị, thậm chí còn có thú biến dị.
Bọn họ ở chỗ này đều là đối tượng thí nghiệm, không có gì khác nhau.
Đầu óc Trịnh Gia giờ phút này có chút loạn, ký ức Khâu Hoa Kiệt đánh sâu vào não vực của hắn. Người này thực điên cuồng cũng thực tàn nhẫn.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên những hình ảnh thê thảm, những quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Ca!!
Cửa phòng Cố Ngọc theo tiếng mở ra, cô lại bỏ vào trong miệng viên tinh hạch, lúc này mới mang theo hắc kiếm ra cửa.
Phương Tử Di cùng Cố Cẩn cũng bị nhốt cùng một tầng, đương nhiên một tầng này không chỉ có bọn họ. Trong đám người hỗn loạn, Cố Ngọc không có cách nào thấy rõ bọn họ đang ở nơi nào?
“Tỷ, chị đang ở nơi nào?” Vẫn là Cố Cẩn thông minh, hắn cùng Phương Tử Di ở gần đây, hai người nhanh chóng chạm mặt. Nhưng nơi này người tới tới lui lui chạy vội nhiều như vậy, bọn họ nhìn không rõ địch ta, nhưng chỉ cần người khác không chủ động công kích, bọn họ cũng sẽ không ra tay.
“Hướng trên trần nhà thả tia chớp cậu ra thử xem, Cố tỷ nhìn thấy sẽ biết là cậu.” Phương Tử Di nhắc nhở Cố Cẩn, đồng thời cẩn thận đề phòng chung quanh. Cô đã nhìn thấy thật nhiều thú biến dị cùng người biến dị xuất hiện trước mắt, còn có một ít quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhưng kỳ quái chính là mấy người này đều không có ý thức chủ động công kích bọn họ, chỉ lo chạy thục mạng xuống dưới lầu.
Cho nên những thứ này đều là bị tòa nhà thí nghiệm bắt về đây?
“Cô nói đúng.” Cố Cẩn liên tục gật đầu, hắn nhìn thoáng qua trái phải, tìm một cái bàn làm việc nhảy lên, phất tay liền hướng lên trên phóng ra một đợt lôi điện.
Lôi điện chi chi ở trên không trung lập loè, rất nhanh liền đem trần nhà tạc ra lỗ thủng, rơi xuống tầng tro bụi trên đầu Cố Cẩn.
*Tình hình dịch bệnh chỗ mọi người thế nào rồi? Gần chỗ Xue có 3 chỗ bị phong tỏa, mọi người cố gắng giữ gìn sức khỏe, luôn đeo khẩu trang khi ra khỏi nhà, cùng nhau chung tay chống dịch nhé! ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾