Editor • Xue Ding
Đương nhiên, tầng bạc quang quay xung quanh Trịnh Gia những người khác tất nhiên nhìn không thấy, chỉ có Cố Ngọc mới nhìn thấy được, cho nên cũng chỉ có cô biết chuyện như vậy cũng không phải kỳ tích, mà do Trịnh Gia dùng dị năng trợ giúp bọn họ.
Có lẽ hắn thiện lương như vậy, hẳn nên gọi là người thủ hộ mạt thế, danh xưng như vậy mới đúng không phải sao?
Cố Ngọc ở chỗ này xuất thần, bên kia hai người Ngô Tiểu Phàm cùng Hoa Nhài đã nói lời cảm tạ cáo từ bọn họ, nguyên bản cho rằng kết cục chắc chắn sẽ là một hồi bi kịch, không nghĩ tới sẽ có kỳ tích phát sinh.
Hai người trẻ tuổi nhịn không được ôm nhau khóc rống, cuối cùng vô cùng cao hứng rời đi.
Cô gái kia có được Thủy hệ dị năng, tuy rằng không phải dị năng công kích cường đại, nhưng có còn hơn không.
Lại nói đến Quách Triệt, đối diện với chồi non mọc ra từ trong lòng bàn tay hắn còn đang phát ngốc kìa.
“Hệ Thực vật, không tồi a!” Phương Tử Di vỗ vỗ bả vai Quách Triệt, “Nếu có thể mọc ra giá đậu, sau này chúng ta sẽ không thiếu rau dưa mới mẻ, đúng không Cố tỷ?”
Cố Ngọc không tỏ ý kiến mà cười, trước mắt hệ thực vật phát huy ra tác dụng thật đúng là thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt mọi người, có thể ăn được một ngụm rau dưa, trái cây mới mẻ ở mạt thế mà nói, thật là một loại xa xỉ. Cho nên ở trong mấy căn cứ lớn, dị năng giả hệ Thực vật có đãi ngộ tuyệt đối không kém.
Nhưng vào mạt thế vài năm sau, mọi người mới phát hiện dị năng giả hệ Thực vật không chỉ phát huy tác dụng như vậy, bọn họ chậm rãi triển lộ tài năng, thậm chí còn có dị năng hệ Thực vật trở thành siêu cấp cường giả kinh sợ một phương.
……
Quách Triệt muốn đi tìm cha mẹ hắn, lúc ấy khi từ J đại rời đi trong lòng hắn cũng thực hoảng không có chủ ý, chỉ có thể đi theo Thi Trường lên đoàn xe một đường ra khỏi thành. Hiện tại, hắn đã bình tĩnh lại có được dị năng, tự nhiên không thể mặc kệ cha mẹ.
“Tỷ, chúng ta bồi A Triệt đi một chuyến đi, xác nhận cha mẹ hắn mạnh khỏe rồi hẵng đi về nhà được không? Cũng có thể thuận đường ở trong thành tìm một chiếc xe?” Cố Cẩn đi tới bên người Cố Ngọc, có lẽ lúc trước hắn còn có chút không phục Cố Ngọc chỉ vì sinh sớm hơn hắn một giây liền làm chị, nhưng ngay lúc này hắn lại vô cùng tin phục.
Thực lực chính là đảm bảo cường đại nhất, cho dù Cố Cẩn đã có Lôi điện dị năng, mạnh như vậy cũng không dám ở trước mặt chị hắn xưng lão đại.
Toàn bộ đội ngũ này coi Cố Ngọc là trung tâm, ai kêu cô cái gì cũng đều biết, hơn nữa ở trong mạt thế năng lực sinh hoạt lại siêu cường, đây là căn bản làm người tin phục.
Cố Ngọc trầm mặc không lên tiếng mà đi trở về, đoàn xe bọn họ cùng đám người Thi Trường phân tán, cũng không biết mấy xe người kia có tránh được đàn dơi truy kích không. Nếu có biến dị, chỉ sợ cũng không chịu nổi ánh sáng ban ngày, sẽ tự tìm địa phương che giấu tránh né.
Cố Ngọc còn muốn đi tìm chút trang bị súng ống đạn dược, nếu có thể tìm được chiếc xe thay đi bộ thì càng tốt.
“Trịnh Gia, cậu nói với chị ấy đi, chúng ta chung quy không thể để Quách Triệt một người trở về?” Ở chỗ Cố Ngọc không chiếm được đáp án, Cố Cẩn lại tìm tới Trịnh Gia, bởi vì hắn phát hiện ra một vấn đề, dường như lời Trịnh Gia nói Cố Ngọc sẽ không cự tuyệt, hai người họ ở chung có một loại ăn ý mà người khác không hiểu được.
Chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì bọn họ cứu giúp nhau liền như vậy?
“Chúng ta hiện tại không phải đi về hướng trong thành sao?” Trịnh Gia kỳ quái nhìn Cố Cẩn, tuy rằng Cố Ngọc không có tỏ vẻ rõ ràng, nhưng cách làm như vậy cũng không nghi ngờ gì là một loại lựa chọn.
“Ai nha…… nhìn tôi này, thật óc heo!” Cố Cẩn một chưởng vỗ lên trán mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người vui sướng thò lại gần Quách Triệt.
Phương Tử Di cũng cùng Quách Triệt ở một chỗ, hai người còn vừa nói vừa cười, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
“Học trưởng, tôi vốn là học sinh chuyên thể thao trong trường, cái khác không được nhưng thể lực không tồi, chạy bộ nhảy cao nhảy xa đều đạt tiêu chuẩn trở lên.” Phương Tử Di sau khi gia nhập đội ngũ cũng chậm rãi khôi phục vài phần bản tính tự nhiên, cô ấy tính tình nguyên bản cũng là một người hoạt bát ưa náo nhiệt, do biến cố chợt đến làm cô ấy có chút hoảng loạn, nhưng trước mắt cùng Cố Ngọc bọn họ ở bên nhau, Phương Tử Di phảng phất như tìm về tâm tính của mình.
Hơn nữa cô không phải còn biết sử dụng thương sao?
Một cây thương trong tay, cảm giác an toàn quả thực là tăng lên gấp bội.
“Vậy đến lúc đó, gặp được nguy hiểm cô phải lôi Quách Triệt chạy mau chút, hắn cái hệ Thực vật này không biết có lợi chỗ nào……” Cố Cẩn mới vừa nói xong liền bị Quách Triệt hung hăng liếc xéo một cái, lúc này mới hậu tri hậu giác bật cười ha ha, “Tôi thấy cậu cũng thật tốt a, màu sắc xanh mượt này nhìn rất tươi mới thoải mái đi, đối với thị lực vô cùng tốt đó!” *(ý Cố Cẩn nói Quách Triệt thích hợp đội nón xanh=))))))
“Cố Cẩn cậu có phải rất muốn bị đòn?!” Quách Triệt duỗi tay về phía trước xuất lực, chồi non trong lòng bàn tay hắn tựa như dựa theo tâm tư chủ nhân nhanh chóng kéo dài lên phía trên, thế nhưng lại biến thành dây mây dài nháy mắt liền đem Cố Cẩn quấn lấy một vòng rắn chắc, làm hắn muốn chạy cũng không thể chạy.
Vài người nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo Phương Tử Di mới phát ra kinh hỉ hoan hô, “Cố tỷ, chị mau đến xem, chồi non Quách Triệt thật dài……”
Ách……
Quách Triệt yên lặng liếc mắt nhìn Phương Tử Di một cái, lời này nghe như thế nào đều có nghĩa khác vậy.*(tại tâm ông đen thôi=)))))
Cố Ngọc đứng lại quay đầu nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không có ngoài ý muốn, “ Hệ Thực vật vốn dĩ thuộc về hệ Khống chế, cũng không phải dị năng râu ria, Quách Triệt, đối với dị năng này cậu phải từng bước khống chế, vào lúc quần công đứng ở phía sau sẽ phát huy tác dụng rất quan trọng.”
“Thật…… thật vậy không?” Quách Triệt mặt đầy kinh hỉ, được Cố Ngọc khẳng định so trúng vé số còn vui vẻ hơn.
Nguyên bản nghĩ rằng cái dị năng này không có tác dụng gì, nhưng khi nghe Cố Ngọc nói xong lại giống như dị năng này không chỉ phát huy trong nhu cầu cuộc sống mà còn rất quan trọng, Quách Triệt ngay lập tức có một loại cảm giác tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực.
Phương Tử Di lại có chút nhụt chí, nhưng một lát sau lại phấn chấn tinh thần, “Mọi người đều có dị năng, xem ra tôi phải càng thêm nỗ lực luyện thật tốt thương pháp, về sau vị trí tay súng thiện xạ mọi người đừng cùng tôi tranh a!”
“Thương pháp Cố Ngọc cũng rất tốt.” Trịnh Gia ý cười ấm áp nhìn về phía Cố Ngọc, nhìn đến mức cô có chút không được tự nhiên mà lảng tránh ánh mắt, đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước.
Phương Tử Di khiêng súng trường đuổi theo, “Cố tỷ, đến lúc đó em lại tìm thêm hai khẩu súng nhỏ, súng trường này quá vướng bận.”
Cố Ngọc liếc mắt nhìn Phương Tử Di một cái, chậm rãi gật đầu, “Được, cô có thể một đường vừa đi vừa luyện tập, không cần sợ lãng phí đạn, không chỉ bắn vật chết, mà còn bắn luôn cả vật di động, rốt cuộc thú biến dị cùng người biến dị cũng sẽ không đứng bất động một chỗ chờ cô tới đánh.”
“Cố tỷ nói đúng!” Phương Tử
Hai cái ba lô của Cố Ngọc cùng Trịnh Gia đều chứa đầy thức ăn, nước uống, nhưng nếu chia cho năm người cùng ăn thì không đến mấy ngày là hết, Cố Ngọc sở dĩ muốn quay lại trong thành, cũng là muốn tìm thêm nhiều vật tư, sau đó lại tìm một chiếc xe, bằng không bọn họ không có khả năng đi bộ trở về S tỉnh.
Nếu có Hãn Mã ở đây thì tốt rồi, cô ở trong xe dự trữ nhiều đồ vật như vậy, cũng đủ cho chị em bọn cô đi một đường trở về.
Lúc ấy đáp ứng cùng đám người Thi Trường đi một đoạn, bất quá chỉ là kế sách tạm thời. Còn không phải bởi vì cô thèm nhỏ dãi vũ khí trang bị của người ta sao, trước đó lấy được chút vũ khí trên xe quân dụng kia, cũng coi như là có thu hoạch đi.
Một đường đi trở về, bọn họ thế nhưng lại thấy được hai chiếc xe quân dụng trong nhóm chạy trốn khỏi đàn dơi, một chiếc dừng bên cạnh con đường ven rừng cây, chiếc còn lại đã vỡ nát, tình huống thập phần thảm thiết, tứ chi đứt gãy rải rác, máu me đầy đất ở khắp xe quân dụng, nằm trên mặt đất người đều đã sớm chết, những người sống sót còn lại chẳng biết đi đâu.