Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 13: Chương 13: Phá vòng vây




Editor: Xue Ding

Cố Cẩn tin tưởng Trịnh Gia sao?

Nếu là trước kia còn chưa chắc, nhưng hiện tại toàn bộ thế giới đều huyền huyễn, chị hắn còn hóa thân thành nữ hiệp, hắn nếu không nhảy chẳng lẽ ngồi chờ quái vật đến ăn luôn sao?

Cách vách đối diện còn đang vang lên tiếng kêu thảm thiết rõ ràng, máu loãng đều chảy ra từ kẹt cửa lại đây, hắn tất nhiên không muốn để quái vật kia đến mổ bụng ăn luôn.

Độ cao lầu 4, tốc độ rơi xuống thực mau, Cố Cẩn nhắm hai mắt lại, tim đập thùng thùng không ngừng, nếu hắn thật sự bị quăng ngã may mắn không chết mà tàn tật, hắn hy vọng Cố Ngọc bổ hắn một nhát kiếm để không trở thành trói buộc mọi người.

Khi Cố Cẩn đã tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi kết cục. Cũng bởi vì hắn tự đoán rằng mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất. Độ cao lầu 4 a, không chết cũng tàn phế, hắn phỏng chừng cũng điên rồi, lúc này mới mặc kệ mất mạng hay không mà nhảy xuống.

Nhưng kỳ tích đột nhiên phát sinh, tựa hồ có gió từ bên tai thổi qua, sau đó vững vàng tiếp được hắn đang rơi xuống, cũng chỉ dừng một chút như vậy rồi buông ra, ngã trên mặt đất một chút cũng không đau.

Cho nên, hắn còn sống?

Không có thiếu cánh tay hay gãy chân?

Cố Cẩn “Bá” một cái mở bừng mắt, hưng phấn từ trên mặt đất nhảy lên, quay đầu liền đối với Quách Triệt trên lầu 4 phất tay, “Mau nhảy a, ta không có việc gì!”

“Thật sự không có việc gì?” Quách Triệt chớp chớp mắt không thể tin được, nhưng lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều thêm, cửa gỗ yếu ớt cùng tính luôn cả tủ quần áo đang chặn cửa phòng cũng không ngăn được quái vật đang tàn phá, cửa đã bị phá hoàn toàn, người biến dị nhe răng trợn mắt nhào tới.

“Ai nha, má ơi!” Quách Triệt sợ tới mức hồn muốn thoát li thân, nghiêng người một cái từ ban công rớt xuống dưới, người biến dị kia vừa lúc vươn móng vuốt, trong gang tấc chỉ cọ qua góc áo hắn.

Nghìn cân treo sợi tóc!

“Ta cũng muốn nhảy xuống, tiếp ta a!” Nam sinh còn sống trên lầu 7 thấy Cố Cẩn cùng Quách Triệt nhảy xuống đều hoàn hảo không tổn hao gì, đem lo sợ vứt ra sau theo đó nhảy xuống.

Bất quá, hắn không có may mắn như vậy.

“Cẩn thận!” Trịnh Gia mới vừa dùng Phong dị năng tiếp được Quách Triệt bình an rơi xuống đất, quay đầu liền nhìn thấy nam sinh lầu 7 nhảy xuống, bất quá càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, người biến dị vừa rồi trên lầu 4 không bắt được Quách Triệt liền quay đầu vươn móng vuốt về phía trước.

“Phốc” một tiếng! Là âm thanh lợi trảo đâm thủng thân thể, tựa như phao nước bị kim đâm thủng.

Nam sinh từ lầu 7 nhảy xuống kêu thảm thiết một tiếng, cả người giống con cá bị cây lao nhọn cắm vào liều mạng giãy giụa, mà lợi trảo người biến dị đã đâm thủng bụng hắn, lợi trảo ở trên không trung xé nát bụng, tức khắc máu tươi văng khắp nơi, nội tạng rách nát bắn lên mặt Quách Triệt cùng Cố Cẩn.

Hai người bọn họ đều bị dọa choáng váng.

“Chạy mau, những người biến dị khác đang chạy đến!” Động tĩnh sau lưng ký túc xá quá lớn, cho dù có dãy nhà lầu che đậy, nhưng mùi máu vừa nồng vừa mới rất dễ dàng đã hấp dẫn những người biến dị đang khát vọng huyết nhục ngoài kia.

Cố Ngọc sau khi chém giết hai người biến dị liền chạy tới kéo Cố Cẩn chạy.

Trịnh Gia cũng lấy lại tinh thần, bắt lấy Quách Triệt lôi đi, cũng không trách được hắn không có đủ tố chất tâm lí lấy lại tinh thần nhanh như vậy được, chuyện nhìn người chết tươi như vậy càng không nói ở ngay trước mặt hắn máu chảy đầm đìa trên mặt đất.

Đồng học kia là học đệ nhỏ hơn bọn họ một năm, tuổi có lẽ so với hắn sẽ lớn hơn một chút, ngày thường tuy rằng không hay nói chuyện, nhưng khi lầu trên lầu dưới gặp mặt còn sẽ gật đầu cười. Hiện tại cứ như vậy một sinh mệnh tươi sống chớp mắt liền bị người biến dị xé rách thành mấy khối, tựa như rối gỗ rách nát tùy ý cho nó lôi kéo cắn nuốt.

Cứ như đồng học kia không phải là một con người, mà chỉ là đồ ăn.

Biến hoá đáng sợ như vậy, nhân loại vốn dĩ đứng trên chuỗi đồ ăn, nhưng từ hôm nay trở đi cũng trở thành đối tượng bị săn bắt cùng truy đuổi.

“Chị, rốt cuộc sao lại thế này?” Cố Cẩn đi theo Cố Ngọc chạy về hướng cổng trường, hắn cảm thấy tim đều muốn nhảy ra khỏi ngực, những chuyện hôm nay trở đi đều vượt qua những gì hắn nhận biết. Đây là virus tang thi biến dị mà trên mạng đã nói đến hay là người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu?

“Một hai câu giải thích không rõ ràng lắm, phá vòng vây rồi lại nói.” Có lẽ là kiến thức qua Cố Ngọc lợi hại, những người khác trong vườn trường gần đó chạy lại chỗ bọn họ tụ họp, tương ứng như vậy tự nhiên cũng sẽ hấp dẫn tầm mắt của người biến dị.

Một đám người chạy loạn giống như bánh mì tươi ngon mới mẻ biết di dộng, dụ hoặc những người biến dị gia tăng về phía này như tre già măng mọc.

Đáng chết!

Cố Ngọc cắn chặt răng, năng lực thực chiến của cô tuy rằng không tồi, nhưng cũng không thể bảo hộ được hết nhiều người như vậy, cảm giác nguy cơ đột nhiên áp sát làm cô có chút nôn nóng, cánh tay đang không ngừng huy động Sao băng kiếm đã có chút tê dại, tay vừa buông xuống đã không ngừng rung rẩy, vẫn là thân thể này quá yếu, cô có thể cảm giác được mình đã sắp rơi vào tình trạng kiệt sức do tiêu hao quá nhiều sức lực.

“Cố Ngọc, ngươi không sao chứ?” Trịnh Gia lo lắng liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, bọn họ vừa đánh vừa lui, có lẽ là bị Cố Ngọc làm cho có dũng khí, đám người kia xúm lại đây cơ hồ đều cầm trong tay vũ khí, hoặc là chân bàn tùy ý bẻ xuống, hoặc là gậy sắt hoặc là gậy gỗ gì đó, ngay cả sào phơi đồ cũng có người cầm trong tay.

Nhưng người biến dị thông minh lại lợi hại, xa xa không phải nhân loại bình thường có thể chống lại.

Trịnh Gia cũng nhìn thấy trong đám người tựa hồ có người ở hướng người biến dị ném hỏa cầu, kia hẳn là dị năng giả thức tỉnh Hỏa hệ dị năng, còn có người bắn mũi tên nước, chỉ là công kích đều rất lộn xộn, đánh vào trên người biến dị cũng chỉ như gãi ngứa, căn bản không thể tạo thành thương tổn gì cho chúng nó.

Cứ như vậy, đám người bị đuổi theo càng lúc thối lui về hướng cổng trường.

“Ta còn tốt, chúng ta mau lên xe, không có biện pháp mang nhiều người như vậy.” Cố Ngọc ngưng thần liếc mắt chung quanh, những người này cũng coi như làm lá chắn cho bọn họ, nhân tính ích kỷ, trước mắt cô chỉ muốn giữ được mạng cô cùng Cố Cẩn.

Cố Ngọc nhìn lướt qua Trịnh Gia, sắc mặt hắn kiên nghị, một đôi mắt đen phảng phất như có thể hoá thành lực lượng làm cho lòng người yên tâm khi nhìn vào. Rõ ràng chỉ vừa mới nắm giữ dị năng không lâu, hắn thế nhưng sau vài lần sử dụng lại có thể thuần thục thu phóng tự nhiên, cô không thể không thừa nhận người này thật được ông trời ưu ái.

“Ta biết, ta sẽ bảo hộ các ngươi.” Trịnh Gia gật gật đầu, trong mắt nhìn về phía Cố Ngọc có một cổ lửa cực nóng.

Cố Ngọc quét mắt nhìn hắn một cái, có chút lảng tránh chuyển tầm mắt.

Vào lúc Trịnh Gia nói ra lời này, cô nhìn thấy viền kim sắc vây quanh thân hắn tựa hồ lại nồng đậm hơn một chút, cô có suy đoán lớn mật rằng, có lẽ tầng kim sắc này là đại biểu cho sự tín nhiệm cùng thân cận đối với cô?

“Trịnh Gia học trưởng!” Trong đám người đột nhiên chen tới một thiếu nữ thắt hai bím tóc, bên cạnh cô ta còn có một nam sinh mang mắt kính, thiếu nữ đẩy Cố Ngọc ra, mắt lấp lánh nhìn về phía Trịnh Gia, trong mắt phát ra vui sướng, “Quả nhiên là ngươi, học trưởng, ta vừa rồi nhìn thấy ngươi thật lợi hại, phát ra lưỡi dao gió liền đem những quái vật kia đều chém bị thương a!”

Cô gái nhỏ này tuổi tác hẳn cũng lớn hơn Trịnh Gia một chút đi, nhưng niên khoá so với hắn chắc sẽ thấp hơn, lúc kêu một tiếng học trưởng dài ngắn, thanh âm vừa mềm mại lại vừa dễ nghe, Cố Ngọc không khỏi nhìn cô ta nhiều thêm một chút, có lẽ cô cũng đã từng như thế này, mềm yếu dễ khi dễ, tựa như một cái kẹo bông gòn?

“Đúng rồi, Trịnh Gia, công kích phải tập trung ở cổ cùng đôi mắt chúng nó, bằng không sẽ không thể tạo vết thương trí mạng cho chúng nó được.” Cố Ngọc nghe cô gái nhỏ kia nói liền sựt nhớ nhắc nhở Trịnh Gia một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.