Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 27: Chương 27: Tinh hạch(1)




Editor • Xue Ding

Người trong siêu thị đều nơm nớp lo sợ, cơn buồn ngủ cũng bay mất.

Có người muốn thét chói tai, lại bị người bên cạnh một phen bưng kín miệng mũi, Phương Tử Di đã ôm súng trường nhanh chóng bò lên một kệ để hàng cao nhất.

Quách Triệt cùng Trịnh Gia căn cứ vào vị trí địa hình đem Lâm Hâm cùng những người thường che ở phía sau, bọn họ dù sao cũng là dị năng giả, cường giả bảo vệ kẻ nhỏ yếu đây là một loại thiên tính.

Con chó hoang này đã đạt tới đỉnh cấp 1!

Cố Ngọc nắm lấy Sao băng kiếm trong tay run lên nhè nhẹ, đó không phải là do sợ hãi, mà là hưng phấn.

Tuy rằng từ J đại một đường chém giết ra ngoài, nhưng cô cơ bản không có thời gian thu thập tinh hạch, mà những tinh hạch mới tới cấp 1 sơ cấp ở trong mắt cô cũng không quá trân quý, nhưng là tinh hạch sắp lên tới cấp 2 thì không giống nhau.

Cô nhất định phải có được viên tinh hạch này!

Ngoài cửa kính, chó hoang tựa hồ cũng đang do dự, sau khi đạt được cấp 1 nó có thể xem như đã mở ra một ít linh trí, nhưng rốt cuộc vẫn là dựa vào bản năng mà làm việc, tuy rằng cũng sẽ cảm giác được trong siêu thị có nguy hiểm tiềm tàng, nhưng huyết nhục dị năng giả đối với nó mà nói là dụ hoặc lớn nhất.

Ăn bọn họ, nó có thể thuận lợi thăng lên cấp 2, trở thành cường giả trong đám đồng loại!

Chó hoang trầm thấp rống một tiếng, thân hình hơi ép xuống làm ra một cái tư thế tiến công.

Cố Ngọc trong mắt quang mang chợt lóe, “Tới!”

Oanh!!!

Sau một tiếng vang lớn, chó hoang đem cửa kính đụng một cái bể nát, cùng lúc đó, bóng dáng nó giống như mũi tên bắn về phía Cố Cẩn bên cạnh Cố Ngọc, nó cũng có thể phân tích được, sức chiến đấu Cố Cẩn so với Cố Ngọc thấp hơn, đều là dị năng giả tất nhiên nó muốn chọn người yếu dễ bắt nạt hơn.

"Ôi mẹ ta ơi!” Cố Cẩn sợ tới mức liên tục lui về phía sau, hắn vốn dĩ chỉ làm phụ trợ công kích từ xa, năng lực thực chiến còn có khiếm khuyết, nơi nào có thể cùng động vật hung mãnh như vậy chính diện đánh giáp lá cà, Lôi điện lưu động trong tay bởi vì hoảng loạn mà phóng ra lộn xộn.

Chó hoang ở trên kệ để hàng nhanh chóng né tránh, thân hình khổng lồ thế nhưng lại dị thường linh hoạt, sau khi né tránh từng trận điện lưu liền há mồm to như bồn máu, mắt thấy sắp sửa cắn xuống đầu Cố Cẩn.

“Nằm xuống!” Chó hoang không chọn Cố Ngọc làm đối tượng tiến công cũng khiến cô có chút ngoài ý muốn, nhưng cô phản ứng cũng không chậm, đột nhiên nhảy về phía trước, eo thon hơi hạ, hai đầu gối quỳ xuống đất trượt đi qua, đồng thời hắc kiếm trong tay hướng lên trên chém một nhát.

Keng!!!

Là âm thanh kim loại va chạm.

Cố Cẩn ngây ngẩn cả người, con chó hoang kia tựa hồ cũng ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng cắn trong miệng phải là huyết nhục thơm ngọt ngon miệng, như thế nào trong miệng cắn lại là cái đồ chơi ngạnh bang bang?

“Lăn một bên đi!” Cố Ngọc một tay đẩy Cố Cẩn ra, tay phải quay cuồng, Sao băng kiếm từ trong miệng rộng chó hoang rút ra, thuận tiện làm rơi xuống mấy cái răng của nó, chó hoang một miệng máu tươi chảy đầm đìa.

Nhưng bị thương không chỉ không làm chó hoang sợ hãi, ngược lại kích phát hung tính của nó, nó đem đầu chuyển qua, liền hướng chỗ Cố Ngọc nhào tới.

“Tới đây!” Cố Ngọc huy kiếm tiến lên tiếp đón công kích, không gian đánh nhau nhỏ hẹp đối với cô rất bất lợi, lại sợ ngộ thương đến những người thường, Cố Ngọc một bên đánh một bên dẫn chó hoang chạy ra khỏi siêu thị.

“Cố tỷ không được như vậy a, em còn chưa có nổ súng đâu!” Phương Tử Di nhụt chí mà đem súng trường thả xuống dưới, cô vừa rồi đã nhắm trúng chó hoang, cô cảm thấy nếu mình nổ súng khẳng định có thể bắn trúng, nhưng không gian siêu thị không quá nhỏ, cũng có khả năng ngộ thương cao, cho nên cô chậm chạp không hạ quyết tâm nổ súng.

“…… Hâm Nhi, mẹ đây sợ tới mức chân đều mềm rồi.” Chó hoang đi theo Cố Ngọc chạy ra khỏi siêu thị, mọi người vẫn luôn không dám thở mạnh lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Mẹ, người ngồi đây chút đi.” Lâm Hâm đỡ Lâm mẹ ngồi xuống, lại cùng những người còn lại sôi nổi hướng ra cửa siêu thị nhìn xem.

Ở trên mặt đất trống chỗ trạm xăng dầu, một người một cẩu đang khẩn trương giằng co.

Chó hoang tức giận, nhe răng trợn mắt, thấp giọng rít gào, một đôi mắt xanh mượt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Cố Ngọc không có dừng lại lâu, cô không thể tiêu hao thể lực quá nhiều, ai biết phụ cận còn có nguy hiểm tiềm tàng gì hay không, cần phải tốc chiến tốc thắng, dưới chân Cố Ngọc vừa giẫm, hắc kiếm trong tay liền hướng chó hoang đâm tới.

Trịnh Gia khẩn trương nhìn chăm chú vào tình huống đánh nhau cách đó không xa, một lát lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, một lát lại lo lắng không thôi, tuy rằng hắn đang ở trạng thái phòng bị, nhưng vẫn nhịn không được muốn tùy thời ra tay trợ giúp Cố Ngọc một phen.

“Trịnh Gia, cậu nhanh đi giúp chị tớ a, tớ sợ mình chân tay vụng về không giúp được lại thêm phiền.” Cố Cẩn một phen chụp vào vai Trịnh Gia, vừa rồi hắn thật sự bị dọa sợ, nguy hiểm ở ngay trước mắt, sinh tử liền ở trong nháy mắt, hắn tựa hồ còn có thể ngửi được mùi vị tanh hôi đến từ miệng chó hoang phun trên cổ hắn.

Nếu không phải nhờ Cố Ngọc, có lẽ vừa rồi hắn đã bị cẩu ăn, ngẫm lại liền cảm thấy sợ.

Cố Cẩn cũng tự trách, có lẽ là hắn thật sự quá tự đại, cho rằng trở thành dị năng giả là có thể kê cao gối mà ngủ, lại không cẩn thận suy nghĩ, thế gian này còn có rất nhiều người so với hắn còn mạnh hơn nhiều, không chỉ là người, mà còn có thú biến dị.

“Cô ấy không cần chúng ta hỗ trợ, chỉ cần nhìn là được.” Giờ khắc này Trịnh Gia thậm chí cảm thấy so với Cố Cẩn hắn còn hiểu Cố Ngọc hơn, hắn có thể ở bên cạnh phụ trợ cô, nhưng loại trình độ đánh nhau này tựa hồ không cần hắn ra tay cũng được, một mình Cố Ngọc là có thể thu phục.

Quả nhiên, chỉ thêm vài hiệp chó hoang đã bị hắc kiếm Cố Ngọc đâm ra vài cái lỗ huyết, nó biết rõ không địch lại cũng bắt đầu muốn chạy trốn, Cố Ngọc tất nhiên không định buông tha nó, đuổi theo gắt gao.

Cố Ngọc cố ý chạy ra khỏi tầm mắt mọi người, lúc này mới đẩy nhanh tốc độ hơn, nhảy lên cao đem hắc kiếm cắm vào đầu chó hoang.

Chó hoang không cam lòng mà giãy giụa hai cái, đôi mắt màu xanh lục tựa hồ còn tràn đầy phẫn hận trừng về hướng Cố Ngọc, kết quả không cam lòng chết thẳng cẳng.

“Sức chiến đấu cũng không tệ lắm, nếu mày lại ăn thêm hai dị năng giả, đột phá cấo 2 hẳn không thành vấn đề.” Hắc kiếm của Cố Ngọc ở trong óc chó hoang mân mê một trận, một lát sau vui sướng lấy ra một quả óc huyết nhục hỗn tạp, đại khái tinh hạch cũng chỉ to như quả long nhãn đi.

Cố Ngọc cầm ở trong tay nhìn nhìn, lại ghét bỏ ở trên lông chó hoang cọ cọ vết máu, trong bóng đêm thứ này tản mát ra ánh sáng lấp lánh.

Lại một viên tinh hạch đến tay!

Cố Ngọc vừa lòng đem tinh hạch bỏ vào trong lòng ngực, lại nghĩ thi thể chó hoang có thể đưa tới kẻ săn mồi khác, nên cô đem nó kéo ra xa một chút ném đi. Lúc đi trở về, liền gặp phải Trịnh Gia đang ở bên ngoài chờ đón cô.

“Cô đi đâu vậy, vì sao lâu như vậy mà không trở về?” Trịnh Gia đi nhanh về phía cô, trong mắt là sợ hãi cùng lo lắng không chút nào che giấu.

Vừa rồi Cố Ngọc đuổi theo chó hoang chạy ra khỏi trạm xăng dầu, đã vượt qua phạm vi tầm mắt của bọn họ, hắn tuy rằng tin tưởng năng lực Cố Ngọc, nhưng khó tránh khỏi tâm tư lo lắng.

“Đem thi thể nó ném xa chút, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.” Cố Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Gia, không có cảm thấy có gì không đúng cả.

“Cô…… lần sau đừng cách xa tôi quá.” Trịnh Gia có chút nhụt chí cúi đầu, Tinh thần lực của hắn phạm vi cảm giác không thể quá xa, cho nên sau khi hắn mất đi tung tích Cố Ngọc một chút liền thấy sợ hãi.

Xét đến cùng vẫn là do hắn không đủ cường đại, không thể bảo hộ chu toàn cho mọi người, không thể bảo hộ cô.

“Đồ ngốc, tôi có thể bảo vệ tốt chính mình.” Cố Ngọc kéo kéo khóe môi, nghĩ nghĩ đột nhiên duỗi tay đến trên vai Trịnh Gia vỗ vỗ, tuy rằng dọc theo đường đi hắn đều biểu hiện thành thục ổn trọng, nhưng bất quá cũng chỉ là chàng thiếu niên so với Cố Cẩn còn nhỏ hơn.

“Tôi biết, tôi chỉ là cảm thấy bản thân thực vô dụng.” Trịnh Gia vẫn rầu rĩ cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.