Tô Tử Tinh điều tiết cảm xúc, rất nhanh đã có thể đối diện với hiện thực.
Sau khi bị một con tang thi dọa không dám nhúc nhích, cậu cảm thấy vô cùng mất mặt.
Dù sao thì mình cũng là một người trưởng thành, bị tang thi dọa thành như vậy, nói ra sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất.
Tô Tử Tinh không ngừng tự khích lệ bản thân, hơn nữa cậu cũng bắt ép mình phải tỉnh táo, đưa ra một quyết định gian nan, “Anh, để em ra ngoài một lát, em muốn tự mình giết tang thi, anh nói đúng, đã tận thế rồi, em cần phải mạnh mẽ hơn.”
Giống như một thợ săn lần đầu tham gia cuộc thám hiểm, có gắng tỏ ra bình tĩnh, đứng đắn nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Bùi Tu Minh cười nhéo nhéo khuôn mặt cậu, “Đi thôi.”
Vừa nói xong đã không lưu tình đẩy cậu ra ngoài cửa.
Tô Tử Tinh còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, cậu xách đao mờ mịt đứng trong gió.
Nhưng tang thi không để cậu thất thần quá lâu, một tang thi với khuôn mặt già nua tựa hồ đã ngửi thấy mùi của cậu, quay đầu lại “xem”, trên mặt tang thi đều là máu pha cùng nước dãi, nghiêng nghiêng ngả ngả lao tới, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.
Tang thi vừa rồi còn chạy rất chậm đã đột nhiên đẩy nhanh tốc độc, căn bản không phải tốc độ một người già có thể đạt được.
Tô Tử Tinh sợ hãi nheo mắt lại, vội vàng nắm chặt thanh đao trong tay, khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu theo bản quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt quan tâm của anh trai, trong phút chốc giống như được rót thêm dũng khí.
Tang thi đáng sợ hung hăng vọt tới, Tô Tử Tinh hít vào thật sâu, dùng sức vung đao lên.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất, trước mắt chỉ còn một tang thi không đầu vô thức đi mấy bước rồi ngã phịch xuống đất, không nhúc nhích.
Tô Tử Tinh nhìn chằm chằm con tang thi đầu tiên mình giết, vui như điên nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hai loại cảm xúc pha vào với nhau. Cậu cảm thấy cánh tay mình vô cùng nhức mỏi, nhưng cảm giác vui mừng cùng sợ hãi tràn ngập đầu óc cậu khiến cậu choáng váng đứng yên tại chỗ.
Thân thể mới vừa thả lỏng một đã nghe thấy tiếng bước chân chạy dôn dập tới từ phía sau, mấy con tang thi gầm gừ chạy tới.
Cậu sửng sốt, quay đầu lại nhìn, da đầu đều tê dại.
Một lần đến tận bốn con.
“Anh, anh, cho em vào.”
Bùi Tu Minh đứng ở cửa sổ ôn nhu nói, “Tiểu Tinh có thể giết chết bọn chúng.”
“Nhưng mà thật sự quá nhiều!” Nhìn anh trai bình tĩnh như vậy, Tô Tử Tinh vừa sợ vừa cảm thấy tủi thân, “Anh, anh muốn để em cho tang thi ăn sao?”
Bùi Tu Minh trên thương trường nói một thì sẽ không có hai, sát phạt quyết đoán, cấp dưới đều cảm thấy thương trường có sụp đổ thì hắn cũng không đổi sắc, nhưng chỉ cần liên quan tới Tô Tử Tinh thì hắn thật sự bất lực.
Tô Tử Tinh theo bản năng nín thở, thấy nửa đầu bị cắn nát, be bét kia, cậu nhìn không được cảm thấy buồn nôn.
Cậu lặng lẽ kéo rèm lại, lui về phía sau một bước, nhìn anh trai mình, cặp mắt giống như đang nói mau giúp em?
Bùi Tu Minh cưng chiều nhéo mũi cậu, “Tiểu Tinh, em xem này.”
Bùi Tu Minh từ bồn hoa bên cạnh lấy bốn cái lá, lá cây đều rất mềm yếu, không có chút lực sát thương nào.
Tô Tử Tinh khó hiểu nhìn, anh ấy định làm gì vậy?
Giây tiếp theo, cậu đã thấy mấy cái lá chậm rãi bay lên từ bàn tay anh trai, thẳng tắp xếp hàng.
“Đây là dị năng của anh, đường đạn, anh có thể dùng mọi thứ trên thế giới như một viên đạn.” Vừa dứt lời, phiến lá màu xanh dùng tốc độ chóng mặt bay nhanh ra ngoài, không còn nhìn thấy nữa.
Tô Tử Tinh quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy trên cổ bốn con tang thi đều xuất hiện vết cắt giống nhau, đầu chung chậm rãi rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng máu me này, Tô Tử Tinh vô thức hít vào một ngụm khí, giật mình nhìn anh trai cậu.
“Anh, vậy mà anh lại có dị năng? Đây không phải là phi hoa trích diệp sao? Đây là công phu võ lâm, anh thật sự rất ngầu, em có thể có dị năng được không?” Tô Tử Tinh hưng phấn nói, hai mắt tỏa sáng, quấn lấy Bùi Tu Minh hỏi liên tục.
Bùi Tu Minh vậy mà lại vô cùng kiên nhẫn, được hỏi gì cũng trả lời cặn kẽ.
Nhưng dị năng của Bùi Tu Minh là mang từ kiếp trước tới, hiện tại được tính là những dị năng giả đầu tiên của nhân loại, nếu là dị năng hỏa thì bây giờ cũng chỉ có thể đốt lên một ngọn lửa nhỏ.
Tô Tử Tinh còn tưởng rằng tất cả dị năng đều ngầu như vậy, cậu ngồi trên ghế sô pha loay hoay một hồi, chờ mong bản thận cũng kích phát dị năng nhưng mà không có thu hoạch gì cả. Cuối cùng cậu chỉ có thể ngán ngẩm từ bỏ.
Cậu không cam lòng rầm rì nói, “Anh, vì sao em lại không có dị năng?”
Bùi Tu Minh bóc một quả nhãn tròn vo, nhét thẳng vào miệng cậu, rồi lại vô cùng tự nhiên tiếp được được hạt nhãn cậu nhổ ra, “Đừng nóng vội, hôm nay chưa có thì ngày mai có lẽ sẽ có.”
Tô Tử Tinh chờ mong nói, “Dị năng của em có thể là gì nhỉ?”
Bùi Tu Minh lập tức trả lời, “Cứ để chuyện dị năng sang một bên, tiểu Tinh trước tiên phải luyện giết tang thi trước đã.”
“Vâng ạ.”
Bùi Tu Minh lại đút cho cậu một quả nhãn, lấy khăn giất thong thả lau khô tay rồi mới móc đồ từ túi ra, “Cái này cho em.”
Tô Tử Tinh nhìn thấy thì sững người.
Đây không phải là súng sao?
Anh trai lấy ở đâu? Sao có thể thể tùy tiện lấy ra như vậy?
Cậu thật sự không hiểu làm sao, nhưng vẫn không nhịn được tò mò thò tay ra sờ.
“Đơn là loại súng đơn giản nhất, để buổi chiều anh dạy em cách dùng.”
“Được!” Tô Tử Tinh yêu thích không buông tay, ngay cả việc anh trai lấy nó ở đâu cũng quên hỏi.
Súng chưa có đạn nên Bùi Tu Minh cũng kệ cậu cầm chơi.
Tô Tử Tinh vô cùng vui vẻ, quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, một lúc thì hỏi cách bắn, một lúc thì hỏi làm cách nào cho đạn vào, một lúc lại hỏi những kiến thức về súng.
Ban đầu Bùi Tu Minh còn ngồi bên cạnh cậu, một lát sau hắn đã ngồi ra phía sau, vây lấy cậu, cằm đặt trên vai cậu, tay cầm tay chỉ dạy.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên khuôn mặt cậu.
Dạy học như vậy, Bùi Tu Minh cảm thấy vô cùng hài lòng.
Có lẽ là vởi vì giết tang thi rất mất sức nên Tô Tử Tinh cảm thấy đói rất nhanh.
Nhưng lại có vấn đề xảy ra......
Trong nhà mất điện, không thể nấu cơm được.
Hơn nữa, bọn họ không có thói quen tích nhiều đồ ăn, chẳng lẽ bọn họ phải đi siêu thị một chuyến?
Nhưng trong siêu thị có rất nhiều tang thi, vô cùng nguy hiểm.
Tô Tử Tinh vuốt bụng, lo lắng nói ra vấn đề này.
“Không cần sợ, trước kia anh đã nghe được một vài tin tức, nên có chuẩn bị vật tư, máy phát điện và đồ ăn đều có cả.” Bùi Tu Minh nhẹ nhàng nói.
Tô Tử Tinh vui vẻ nói, “Anh, anh sao lại có thể giỏi như vậy chứ?”
“Ai bảo là anh có một đứa em trai đáng yêu như vậy chứ.” Bùi Tu Minh ôn nhu khen cậu.
Tô Tử Tinh vô cùng hạnh phúc ôm cậu, “Anh, em muốn giúp anh, chúng ta cùng nhau nấu cơm.”
“Được.”
Tô Tử Tinh cắt củ cải thành từng khối vuông, khoai tây sau khi gọt vỏ chỉ còn lại một nửa, khi cắt ớt thì hạt ớt bay tứ tung, mặt bàn bừa bộn vô cùng, nếu không phải Tô Tử Tinh cắt trúng tay thì Bùi Tu Minh đã mặc kệ tiếp tục cậu phá hoại.
Sau một lúc làm bếp khó nhọc, bọn họ cũng có thể thưởng thức một bữa cơm phong phú, khoai tây sợi xào, củ cải xào thịt bò, khoai mỡ, gà chua ngọt...
Có lẽ là do quá đói nên Tô Tử Tinh ăn liền hai bát cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Tử Tinh xốc rèm lên nhìn ra ngoài thì phát hiện có người trang phụ kín mít, cánh tay, cổ, eo đều độn rất dày, nói chung là không nhìn thấy một khe hở, trên tay người đó còn cầm một con dao sắc bén.
Tô Tử Tinh cảm thấy người này rất lợi hại, gan to.
Một con tang thi mò tới, người đó nhanh nhẹn trốn sang một bên, trở tay chặt đầu nó, có thể nhìn ra đó là một người biết võ.
Tô Tử Tinh bị người đó đả kích, quyết tâm rèn luyện, cậu cũng muốn luyện được bản lĩnh như vậy.
Sau khi nghỉ một lúc thì cậu chủ động đi luyện tập.
Vừa bắt đầu, ý chí của cậu sục sôi, nhưng thân thể thật sự rất mệt, rèn luyện dần dần phụ thuộc vào dụng cụ, cậu có chút bất lực...
Bùi Tu Minh còn ở bên cạnh cùng cậu huấn luyện, Tô Tử Tinh thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, vật mà anh trai còn có thể nhẹ nhàng chạy bên cạnh, quần áo bao chặt cơ thể nhưng vẫn không che được đường cong của cơ bắp.
Tô Tử Tinh hâm mộ nuốt nước bọt, cắn răng tiếp tục vung đao.
Kết quả huấn luyện rất nhanh đã lộ rõ, tuy hai cánh tay đau nhức nhưng sau khi được anh trai mát xa cả đêm thì ngày hôm sau đã có lực trở lại.
Khi mà Tô Tử Tinh giết tang thi, cậu cảm thấy mình vung đao càng ngày càng thành thạo, súng bắn cũng chính xác hơn!
Buổi sáng ngày thứ ba, Tô Tử Tinh cùng anh trai chuẩn bị nấu cơm.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Biết gõ cửa thì chắc chắn không phải là tang thi rồi.
“Tiểu Tinh, mau mở cửa, anh là Đường Hạo.”
Nghe thấy tiếng của đàn anh, Tô Tử Tinh vừa mừng vừa sợ chạt từ bếp ra, lập tức mở cửa.
Phải biết rằng, ba ngày liền ở nhà cậu cảm thấy rất chán, hơn nữa không thể nghe ngóng thông tin bên bên ngoài, cậu rất lo cho bạn học của mình.
Không ngờ được học trưởng lại tới đây!
Sau khi mở cửa, có ba người vội vàng chen vào, Tô Tử Tinh đều quen biết họ.
Đàn anh Đường Hạo vào đầu tiên, sau đó là hai bạn học nữ cùng lớp với cậu, Lục Hỉ Nhi và An Tình.
Tô Tử Tinh cùng Lục Hỉ Nhi quan hệ không tệ lắm, còn An Tình thì chỉ là quen biết.
Nhưng trong thời điểm này, có thể nhìn thấy người quen thật sự vô cùng kích động.
Tô Tử Tinh vui vẻ nói, “Mọi người tới đây bằng cách nào?”
“Bọn anh cố ý tới tìm em, nhìn thấy em bình an anh thật sự rất vui.” Khuôn mặt Đường Hạo dần thả lỏng, lộ ra tươi cười, mở hai tay giống như muốn ôm cậu.
Tô Tử Tinh thầm nghĩ, đây đại khái là cái ôm của những người bạn lâu rồi mới gặp lại, nếu cậu từ chối thì có chút xấu hổ.
Cậu thoải mái định rang tay ra nhưng chưa kịp làm gì thì bị người xách cổ, giống như nhổ củ cải kéo sang một bên.
Bùi Tu Minh không vui nói, “Tiểu Tinh, mau đi gọt hoa quả đãi khách.”
“Được, đúng rồi để em giới thiệu một chút, đây là anh trai em, Bùi Tu Minh, anh ấy vô cùng ôn nhu, vô cùng giỏi.” Tô Tử Tinh tự hào giới thiệu xong mới ngoan ngoãn chạy vào bếp.
Ánh mắt ba người còn lại đều rơi trên người Bùi Tu Minh, họ đều có chút kinh ngạc, dù từng nghe tiểu Tinh nói anh trai mình giỏi bao nhiêu, đẹp trai thế nào thì bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Đặc biệt là hai nữ sinh, Lục Hỉ Nhi và An Tình đột nhiên vô cùng xấu hổ và khẩn trương.
Đường Hạo lễ phép vươn tay, “Xin chào, em là đàn anh của Đường Hạo.”
Bùi Tu Minh nhướng mày, khóe miệng cong lên, đáy mắt lại vô cùng lạnh lẽo, “Cậu là Đường Hạo?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo xấu hổ thu tay.
Sắc mặt Bùi Tu Minh ảm đạm, thân hình hắn cao lớn, từ trên cao nhìn xuống khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bách.
Đường Hạo bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, có chút khẩn trương, hắn dần hiểu ra anh trai của tiểu Tinh không hoan nghênh mình tới.
Hết chương 6.
04/06/2021.