Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Đoàn người về đến nhà, trước tiên lên tầng 3 nhìn Tiêu Giản.
Thân nhiệt Tiêu Giản cao lên một ít, phần lớn thời gian đều hôn mê, có tỉnh lại vài lần, nhưng cũng chỉ có thể uống chút nước ấm, ăn không vô bất cứ thứ gì.
Ăn cơm chiều xong, bọn họ tụ tập lại nói về kế hoạch ngày mai, Bạch Khải Thụy vừa nghe thấy có tinh hạch là kích động.
Nhưng mà cứ như vậy thì phải có người ở lại chăm sóc Tiêu Giản.
Hàn Kiều Kiều nghĩ đến ngày mai có khả năng vẫn sẽ gặp được Tần Nam Y, liền xung phong nhận việc ở lại. Cô khống chế cảm xúc không tốt, anh trai lại nhạy bén như thế, cô rất lo nếu gặp Tần Nam Y vài lần nữa sẽ lòi đuôi. Hơn nữa dị năng hệ Hoả của Ngôn Tiếu ngày càng lợi hại, có thể ứng phó tình huống đột phát tốt, Lục Trường Uyên sẽ giao tiếp với người trong quân đội, chỉ có cô là đi hay không đi đều chẳng sao.
Hàn Dực lại có chút không yên tâm.
Hàn Kiều Kiều vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Trong nhà tường đồng vách sắt, bên ngoài lại còn có hàng rào điện, ruồi bọ cũng không lọt vào được, không có gì phải lo."
Hơn nữa hiện tại bộ đội cứu viện tới, mặc kệ là người hay là thú biến dị, phỏng chừng đều là hướng về trong thành. Khu biệt thự rất an toàn.
Hàn Dực thấy cô đúng thật không muốn đi, cho rằng cô mệt mỏi, rốt cuộc đi ra ngoài phải căng dây thần kinh không bằng ở nhà nhàn nhã. Hắn lập tức đồng ý.
Hắn sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Ở nhà ngoan ngoãn, không phải đi ra ngoài, nếu có tình huống gì, liền cùng Tiêu Giản trốn xuống hầm ngầm."
Hàn Kiều Kiều cười cười gật đầu, nắm lấy góc áo hắn, ôn nhu nói: "Anh nhớ về sớm nhé."
Hàn Dực thấp giọng đáp lại cô.
Ngôn Tiếu thấy Hàn Kiều Kiều làm ra bộ dáng kiều kiều nhu nhu, liền nhịn không được mà rùng mình, hắn vẫn chưa quên cảnh tượng Hàn Kiều Kiều cưỡi trên lưng dị chủng tắm máu. Mỗi lần đối mặt với Hàn Dực lại giống như con cừu non, Ngôn Tiếu liền nhịn không được chửi thầm. Cô mà là cừu con? Rõ ràng là mèo hoang, răng nanh nhọn hoắt.
Ngôn Tiếu lập tức vén tay áo Lục Trường Uyên, Lục Trường Uyên chụp lấy tay hắn, nói: "Làm cái gì đấy?"
Ngôn Tiếu chà xát cánh tay của mình, trêu ghẹo nói: "Tôi nhìn xem có phải anh cũng nổi da gà giống tôi không."
Hàn Kiều Kiều đỏ mặt hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Tiếu.
Buổi tối, Hàn Kiều Kiều ngủ không được ngon. Không biết có phải là do Tần Nam Y với Tô Tuyết gợi lên chuyện cũ kiếp trước, trong lúc ngủ mơ, những mảnh ký ức đó cứ loé lên phá hoại tâm trí cô.
Cô mơ thấy bản thân bị trói tay chân, cô hét lên với Tô Tuyết: "Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Tô Tuyết! Cậu làm nhiều việc sai trái như vậy tôi đều không truy cứu! Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy? Lương tâm của cậu bị chó tha rồi à?"
Tô Tuyết lạnh lùng nhìn cô: "Trừ bỏ gương mặt này, thì cậu chẳng có cái gì cả. Nếu không phải tôi giới thiệu cậu với đội đặc huấn, một con người không có dị năng như cậu đến sống sót còn chật vật, có tư cách gì nói tôi? Hàn Kiều Kiều, trừ việc cậu có một người anh trai tốt, thì cậu có cái gì? Nói đến cùng, cậu vĩnh viễn đều phải dựa vào đàn ông mà sống!"
Hàn Kiều Kiều không biết là vì tức giận, hay là vì bi thương, nước mắt cô chảy đầy hai má: "Thế thì sao? Liên quan đến cậu đâu? Tôi dựa vào ai thì liên quan gì đến cậu? Cậu chỉ ghi hận mình bị phó đội trưởng đuổi ra thôi, Tô Tuyết, tôi nói cho cậu biết, đấy là do cậu tự chuốc lấy! Tôi xem trọng giao tình trước kia của chúng ta mới thu lưu cậu, cậu lại đối xử với tôi như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!"
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng, trả lời: "Cho dù có báo ứng, cậu cũng không được chứng kiến. Lão tiên sinh sẽ đến rất nhanh." Cô ta đánh giá Hàn Kiều Kiều từ trên xuống dưới một phen, châm chọc nói: "Vận khí của cậu coi như khá tốt, lúc đầu người ta nghe nói cậu khuyết mất một cánh tay cũng không muốn, nhưng tôi lại nói cho bọn họ biết cậu là Bạch Hổ, sau đó bọn họ luôn thúc giục tôi gói cậu lại chuyển đi đó!"
"Tô Tuyết! Mày phải chết không tử tế!!!"
...
Một lát sau, cảnh tượng lại biến đổi. Cô thấy Tần Nam Y cầm ống tiêm đi tới, cô liều mạng giãy giụa, nhưng lại không xê dịch dù chỉ một chút, trong ống tiêm trong suốt chứa đựng một chất lỏng màu hồng nhạt, thoạt nhìn đẹp đẽ, lại làm người ta sợ hãi.
"Chị... Nam Y? Chị Nam Y chị muốn làm gì! Chị làm cái gì với em đấy?!!"
Tần Nam Y kiểu như không nghe thấy cô nói gì, mặt lạnh tanh đâm kim tiêm vào cánh tay cô, ngữ khí có chút dồn dập nói với hai gã binh lính bên người: "Virus này khi nào mới có hiệu lực? Hàn Dực có thể trở về bất cứ lúc nào, hắn có thể cảm nhận được vị trí của em gái hắn, chúng ta quyết không thể thất thủ..."
Cô rất muốn hỏi Tần Nam Y, vì sao cô ta biết Hàn Dực có thể cảm nhận được cô?
Phải biết rằng dị năng hệ tinh thần không thể cảm nhận được duy nhất một cá thể! Dị năng giả hệ tinh thần chỉ có thể tìm tòi trong phạm vi địa lý, kiến trúc kết cấu cùng với vật thể có sự sống! Chúng nó sẽ chiếu ở đại não, sẽ biểu hiện hình dáng đại khái, nhưng không thể biểu hiện được diện mạo cụ thể.
Ngay cả anh trai cô cũng giống nhau. Chẳng qua trừ cô ra, chỉ là trừ cô ra... giống như tâm hữu linh tê vậy (*), chỉ cần cô gặp nguy hiểm, anh trai liền xuất hiện...
Chuyện này, cô chỉ nói với Tô Tuyết thôi...
Đêm tối thâm trầm, trong trời đêm mây giăng cuồn cuộn. Bóng đè làm Hàn Kiều Kiều nhíu mày trở mình. Cô cảm thấy bên cạnh có hơi ấm, vừa vặn để cô chui vào, liền tiến sâu vào lòng ngực Hàn Dực.
Biểu tình Hàn Dực bị bóng tối che mờ, hắn thấy cô mơ mơ màng màng chui vào lòng ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Quần áo làm em khó chịu à? Cởi đi." Hàn Kiều Kiều ngủ rất sâu, không lên tiếng, Hàn Dực sờ đến lưng cô, ngón tay tinh tế ma sát, bàn tay cởi xuống áo trong của cô, cảm giác mềm mại lại dễ chịu. Hàn Kiều Kiều mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Cô phát ra hương vị tươi mát từ dầu gội, trên người có một loại hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của thiếu nữ. Hơi thở của Hàn Dực nhanh hơn. Thấy cô ngủ đến say, trong lòng hắn do dự xem có nên tiếp tục hay không, người trong ngực thơm thơm mềm mềm cộng thêm thân dưới sưng to làm hắn khó mà chìm vào giấc ngủ.
Hàn Dực cử động, phủ ở dưới thân cô, tiến hành công việc trong khó khăn lại có vui vẻ. Em ấy vẫn là quá nhỏ, phải làm đủ giai đoạn chuẩn bị trước mới có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy nàng cảnh trong mơ lại bắt đầu biến hóa... Nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm nhận được nơi tư mật phất qua từng tiếng thở dốc, thân thể không khỏi căng thẳng, hình như có một cỗ nhiệt ý bừng lên, thân thể bây giờ ý loạn tình mê bị căng ra...
Trong không gian tối tăm, dần dần nổi lên tiếng hít thở dồn dập mất đi tiết tấu.
"Anh... anh ơi..."
Đôi mắt cô hé mở, trong miệng là những tiếng rên rỉ đê mê lòng người.
Trong bóng đêm, cô si ngốc nhìn Hàn Dực, trong mắt là một mảnh mê mang, mang theo sự mê luyến đến tận xương tủy.
Trong lòng Hàn Dực đột nhiên thắt lại. Liên tưởng đến những cảnh tượng trong mộng kia, hắn gần như mất khống chế đâm sâu vào, hai người giao hoà không kẽ hở, nơi sâu thẳm mềm mại trong cô làm hắn khó có thể cưỡng lại. Ở trong thân thể cô sóng cuộn biển gầm, hắn thô suyễn hỏi cô: "Bảo bối, anh là ai?"
"Anh trai... Anh là anh trai..." Hàn Kiều Kiều run rẩy nói, thanh âm giống như mèo con khóc thút thít.
"Kiều Kiều, anh yêu em..." Hắn hút lấy môi cô, ôn nhu bộc lộ hết tình yêu, dưới thân lại không lưu tình chút nào, tàn nhẫn đâm chọc hết lần này đến lần khác, bọn họ cùng nhau lên đỉnh, tiếng rên rỉ thống khoái cùng với thân thể run rẩy xuất hiện cùng lúc, cả người cô vùi vào trong lòng ngực hắn, lúc sau, mọi chuyện đều đã ổn...
Edit: Lan Anh
Beta: Chang