Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Hàn Kiều Kiều viết đến đây thì dừng lại, tâm tình không khỏi trở nên trầm trọng hơn.
Cô viết tiếp: Sự kiện chín đêm bảy ngày, trái đất bị thiên thạch đánh vào lần thứ hai, cấp độ nguy hiểm rất cao, lần này thiên thạch đánh sâu vào trung tâm phía Bắc, lan rộng đến nỗi gần như bao trùm toàn bộ Bắc bán cầu, một nửa quốc gia trên thế giới hoàn toàn biến mất.
Đúng vậy. Không ai nghĩ rằng thiên thạch sẽ rơi xuống lần hai.
Một ngày sau khi thiên thể va chạm gây nên các hiện tượng thiên tai, thường xuyên có động đất, sóng thần, khí hậu đột biến... Hoàn cảnh của Trái Đất hiện đang rất hỗn loạn, nhân loại lâm vào tình trạng thiệt hại vô số. Đây là tai nạn toàn cầu, toàn bộ thế giới bị bao phủ bởi hỗn loạn, nhân loại tuyệt vọng, xã hội hỗn loạn, sản nghiệp gián đoạn, thương nghiệp tiêu điều. Giáo đường cùng chùa miếu là nơi tụ tập nhiều người dân nhất, bọn họ cầu nguyện, hy vọng có thể đạt được sự chúc phúc.
Nhân loại có thể rất ngu muội và yếu ớt nhưng lại sống rất dai.
Tai nạn ở trước mặt, nhân loại càng đoàn kết và kiên cường. Rất nhanh, truyền thông bắt đầu hừng hực khí thế đưa tin hoạt động cứu hộ, đối mặt với tai nạn, quân dân đoàn kết một lòng, vô số nhân viên y tế cùng truyền thông tiến vào khu tai nạn, xã hội tổ chức rất nhiều hoạt động công ích, rất nhiều công chúng kêu gọi mọi người yêu thương đồng bào, hỗ trợ lẫn nhau. Lúc này, toàn nhân loại đều đoàn kết thành một tập thể, ở tình hình nguy nan này, ngay cả ranh giới cũng được dỡ bỏ. Trong lòng mỗi người đều nóng như lửa đốt, cứu thêm một người, đốm lửa này lại càng lớn thêm một phần
Lúc đó, Hàn Kiều Kiều cũng bị không khí này lay động, nhiệt huyết sôi trào lấy toàn bộ tiền tiết kiệm của mình mua thuốc, mua lương thực quyên cho mười mấy tổ chức cứu viện.
Nhưng mà, sự tình vẫn không chuyển biến tốt lên.
Sau khi tai nạn phát sinh, một loại ôn dịch bắt đầu lây nhiễm, động vật là loài bị nhiễm đầu tiên, tiếp theo là loài người, sau đó thực vật cũng bắt đầu bị nhiễm. Người bị bệnh tứ chi đau nhức, thị lực bị hạ thấp, sợ hãi ánh sáng. Bởi vì bệnh trạng không rõ ràng, hơn nữa không nguy hiểm đến tính mạng, mà nhân viên y tế bởi vì cứu viện đã làm việc quá tải trong thời gian dài, cho nên ôn dịch vẫn không bị khống chế, mọi người không có cách nào tìm hiểu, nghiên cứu cách trị loại bệnh này, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, hết thảy đều đã muộn.
Người nhiễm bệnh đã xảy ra biến đổi. Bọn họ hoàn toàn thay đổi, đánh mất lý trí.
Làn da biến xanh, cao cao gầy gầy, lông tóc như là bị rụng hết, đặc điểm rõ nhất là sau gáy nhô lên, ngoại hình gần giống quái vật trong phim điện ảnh [ Dị Hình (Alien) ] nhưng khác nhau ở chỗ không có đuôi và phía sau lưng khác nhau, bởi vậy mọi người gọi chúng là: Dị chủng
Dị chủng ăn người.
Tuy rằng cũng có số ít con người đạt được dị năng, nhưng mà dị chủng vẫn làm cho con người trở tay không kịp, rất nhiều thành thị từng rất phồn hoa trở thành tử thành.
Hàn Kiều Kiều nghĩ đến đây, không đành lòng thở dài.
Ngô tỷ an tĩnh ngồi ở bên cạnh gọt táo, cô đem táo gọt sạch, cắt thành khối nhỏ, để trong một cái đĩa đẹp, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hàn Kiều Kiều hỏi cô: “Ngô tỷ, hôm nay là mùng mấy rồi?”
Ngô tỷ sửng sốt một chút, ngữ khí có chút lúng túng:
“Mùng ba? Hay là mùng năm nhỉ?”
Cô không chắc chắn lắm, cầm điện thoại đưa cho Hàn Kiều Kiều:
“Tiểu thư, trong điện thoại hẳn là có, điện thoại cô đã sạc đầy pin, nhưng màn hình bị vỡ một chút.
Điện thoại bị hỏng có lẽ do trận đấu súng kia, nhưng mà Hàn Kiều Kiều không thèm để ý, mạt thế làm gì có tín hiệu, điện thoại sẽ trở thành thứ vô dụng.
Hàn Kiều Kiều mở điện thoại, mặc kệ những cuộc gọi nhỡ và thông báo, mở lịch xem ngày.
Hôm nay là mùng năm.
Trong lòng Hàn Kiều Kiều nặng trĩu.
Mùng năm... Đã mùng năm rồi sao... Hai ngày nữa thiên thạch sẽ rơi xuống.
Nhưng mà, cô làm gì có biện pháp? Cho dù là nhà khoa học cũng không thể có biện pháp. Nếu chỉ là một viên thiên thạch, thì có thể sử dụng đạn hạt nhân, thông qua ngoài không gian thay đổi quỹ đạo của thiên thạch, nhưng trận này là mưa thiên thạch, nhân loại chỉ có thể thừa nhận.
Hiện tại cô có thể làm một việc, nhưng thời gian không còn nhiều, thu thập số lượng lớn vật chất, giúp anh trai chiếm trước tất cả tiên cơ, không thể để anh trai chết đi.
Hàn Kiều Kiều nghĩ đến đây, không tự chủ phát ra một tiếng cười nhạo, tự giễu nghĩ, anh trai mạnh mẽ như thế, không thể chết dễ dàng, đều tại cô... Tại vì cô quá ngu xuẩn, đi vào bẫy rập thiết lập sẵn của người ta, liên lụy đến anh trai... Là cô hại chết anh trai...
Lắc đầu, cố gắng quên đi hồi ức không vui, Hàn Kiều Kiều tự cổ vũ bản thân:
Lần này sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Sẽ không giống như đời trước, lần này, cô sẽ không tin tưởng người khác, cũng sẽ không liên lụy đến anh, đời này anh trai sẽ sống thật tốt, sống thật lâu.
Bọn họ không phải là muốn chiếc nhẫn sao?
Thế thì, cô liền lấy đi chiếc nhẫn! Không có chiếc nhẫn, bang kia không thể đấu với anh trai nữa!
Chỉ là... Cô phải giải thích với anh trai thế nào?
Sau tai nạn, rất nhiều vật tư đều trở nên khan hiếm, nguyên nhân chủ yếu là gặp khu vực tai nạn quá nhiều, nhu cầu cấp bách số lượng lớn vật tư, mà quốc nội có rất nhiều nhà xưởng bởi vì nguyên vật liệu gặp tai hoạ mà sản xuất bị gián đoạn, hàng hóa khan hiếm, cung không đủ cầu.
Mặt khác, nhu cầu mua sắm vật tư của mọi người tăng lên, đến nỗi với giá hàng tăng cao nhưng siêu thị, tiệm thuốc, cửa hàng tiện lợi đều bị vét sạch, phố buôn bán phồn hoa ngày xưa giờ đây trở nên ảm đạm tiêu điều.
Bởi vậy, muốn thu thập vật tư, cô cần phải nắm chắc thời gian. Chỉ dựa vào cô tự mình quyết định thì không được. Nhưng mà cô làm thế nào để thuyết phục anh trai thu thập vật tư?
Hàn Kiều Kiều liên tiếp suy nghĩ lý do, đều cảm thấy rất gượng ép, cô trầm tư suy nghĩ, điện thoại bỗng nhiên kêu lên. Cúi đầu xem, màn hình hiện hai chữ “Tuyết Nhi.”
Tuyết Nhi? A......
Hàn Kiều Kiều châm chọc nhướng mày, cô cùng Tô Tuyết trước đây quan hệ rất tốt, biệt danh đều rất buồn nôn. Cảm giác buồn nôn méo miệng, tay cô trực tiếp ấn từ chối.
Hiện tại cô không muốn nghe cô ta lải nhải, cô còn có việc cần làm.
Hàn Kiều Kiều đem mấy tờ giấy vừa viết nhét xuống dưới gối, xoay người xuống giường, đeo dép lê đi ra ngoài.
Ngô tỷ bưng đĩa trái cây lại: “Tiểu thư ăn trái cây rồi đi a.”
Hàn Kiều Kiều thuận tay cầm đĩa trái cây: “Em đem đi cho anh trai cùng ăn.”
Ngô tỷ sắc mặt hơi cương cứng. Quan hệ của tiểu thư với thiếu gia bỗng nhiên tốt lên, cô có chút không quen.
Hàn Kiều Kiều bưng đĩa trái cây, chạy đến phòng bệnh của Hàn Dực. Hàn Dực đã kết thúc công việc, dựa vào giường xem TV, trong TV đúng lúc chiếu đến sự kiện chín đêm bảy ngày.
Tổn thất lần rơi thiên thạch này không đánh nói, so sánh với lần thứ hai thật sự không đáng nhắc đến.
Hàn Kiều Kiều đến bên Hàn Dực, lấy nĩa xiên một miếng dưa, đút cho Hàn Dực ăn.
“Anh trai... Anh có bạn ở nước ngoài không?” Hàn Kiều Kiều cẩn thận hỏi hắn.
Hàn Dực nghe vậy, ý cười trên mặt vơi đi một ít.
“Không có, nhưng mà quan hệ cũng có một ít. Kiều Kiều vẫn muốn học Đại học ở nước ngoài sao?”
Cho nên mới thân cận với hắn như này? Thật ra chỉ muốn rời xa hắn?
Hàn Dực lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm giống như một cái miệng giếng cổ.
Editor: Lan Anh
Beta: Chang