Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit+Beta: Dật
Dật: Chương này có thịt vụn ó:33 Sau khi đọc xong mọi người nhớ vote và cmt ủng hộ chúng tớ nhen.
____
“Ừ, ta sợ đâm vào không đúng vị trí. Ở đó não liên tiếp trung khu thần kinh, nếu không có hoàn toàn cắt đứt, hoặc chỉ là chui vào cơ bắp, dị chủng vẫn là sẽ có năng lực hành động.”
Lục Trường Uyên nghe xong, suy tư gật gật đầu: “Cho nên, chỉ có ở vị trí chính xác mới có thể cạy sọ não ra?”
“Đúng, là cái dạng này……” Kỳ thật cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Động tác này cô ở kiếp trước làm vô số lần, ngay từ đầu có lẽ là vì xác định vị trí chính xác, sau đó dần dần biến thành thói quen.
Hàn Kiều Kiều trong lòng có chút thấp thỏm, cô muốn giải thích, chỉ là không biết từ đâu mà nói. Cô từ ban đầu cũng không phải người ăn nói trơn tru, sợ hãi nói nhiều sai nhiều, cuối cùng đành phải ngậm miệng không nói.
Cũng may, cái gì Hàn Dực cũng không hỏi……
Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu lặng lẽ nhìn nhìn anh, biểu tình lạnh nhạt, thoạt nhìn tựa hồ cũng không khác bình thường lắm.
Hàn Dực dắt tay Hàn Kiều Kiều đi xuống lầu: “Xuống lầu cùng Carrey tập hợp. Phía dưới còn có mấy con không chết hẳn.
Hội quán sân gôn đã lâm vào bên trong biển lửa, lửa cháy càng lúc càng lớn, dần dần lan ra bốn phía.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết và rên rỉ trong tràng lửa lớn dần dần hạ xuống, chỉ có mấy người chạy ra cũng bị đám người Tiêu Giản một viên đạn giải quyết một cái. Dị chủng chạy ra vừa lúc là con cường tráng nhất trong sào huyệt, Hàn Dực từ xác chết đào ra hai viên tinh hạch.
Cái sào huyệt dị chủng này tổng cộng có ba cái tinh hạch. Còn có một viên ở trong cơ thể Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đã bị mai táng ở trong biển lửa, viên tinh hạch đó tất nhiên là lấy không được.
Bất quá mục đích lần này của bọn họ chủ yếu là vì thanh trừ sào huyệt, tinh hạch chỉ là thu hoạch có cũng được không có cũng không sao, thiếu một viên nhiều một viên cũng không quan trọng. Huống chi, về sau tinh hạch sẽ càng ngày càng nhiều.
Trở lại biệt thự thần kinh căng chặt được thả lỏng, nghĩ vậy nguy cơ ở phụ cận đã giải trừ, mọi người trong lòng đều nhẹ nhàng không ít. Mà Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thụy mỗi người được đến một viên tinh hạch càng cao hứng hoa tay múa chân.
Hàn Kiều Kiều vừa đến nhà liền vọt vào phòng tắm trong phòng tắm rửa, cô cứ cảm thấy trên quần áo, trên tóc mình tất cả đều là hương vị ghê tởm tanh hôi. Cũng không biết có phải xuất phát từ tâm lý đền bù hay không mà khi nghĩ đến về sau chỉ sợ không có điều kiện tắm rửa tốt như vậy cô muốn ở trong phòng tắm lề mề thật lâu.
Chờ đến tắm rửa xong ra ngoài phát hiện Hàn Dực đang ngồi ở trên giường cô bộ dạng cúi đầu trầm tư, không biết hắn vào đây đã bao lâu.
“Anh ơi.”
Hàn Kiều Kiều đi qua đi, Hàn Dực thấy cô lại đây, thuận thế cầm hai tay cô.
Tay trắng trẻo mềm mại, lòng bàn tay mềm mềm, nhu nhược không có xương, không có sơn móng tay, móng tay trắng hồng bóng nhẵn. Mỗi một chỗ cô đều đáng yêu. Nhưng mà cũng là một đôi tay này, hôm nay dính đầy dơ bẩn, giơ tay chém xuống, khi máu vẩy ra khuôn mặt tinh xảo khuôn mặt không thấy kinh hoảng chút nào, ánh mắt bình tĩnh mang theo chết lặng khi nhìn thấu sinh tử……
Hàn Dực trong lòng đau đớn, trên mặt lại không hiện ra, hắn nắm tay cô hỏi: “Kiều Kiều, hôm nay có sợ không?”
Hàn Kiều Kiều ngẩn người, lắc đầu nói: “Không sợ.”
Cô tạm dừng chút nữa, lại nói: “Cùng anh ở bên nhau em không sợ cái gì cả.”
Hàn Dực không nói chuyện nữa, đem cô ôm lên đùi mình ngồi. Bàn tay chậm rãi vuốt ve lưng cô, như là đang an ủi, lại như là đang bình tĩnh lại tâm trạng khó nói.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy Hàn Dực có chút kỳ quái, cô hoang mang nhìn anh, đoán không ra hắn suy nghĩ gì.
“Anh, anh làm sao vậy?” Cô thả lỏng người, dán vai hắn nhẹ nhàng cọ cọ, giống một con mèo nhỏ làm nũng, mở to đôi mắt óng ánh nhìn hắn.
Hàn Dực trên mặt nhìn không ra vui buồn. Hắn nâng tay lên sửa lại tóc ướt cong cong trên trán Hàn Kiều Kiều không nói gì.
“…… Anh ơi, có phải tâm trạng anh không tốt không?”
Hàn Dực môi dán cái trán của cô hôn hôn, thanh âm khàn khàn: “Bảo bối, hôm nay anh rất sợ hãi.”
Sợ hãi?
Hàn Kiều Kiều ngạc nhiên.
Anh ấy tại sao sẽ nói ra lời nói kỳ quái như thế? Cô ngơ ngác nhìn hắn, muốn hỏi hắn rốt cuộc làm sao vậy.
Hàn Dực lại vào lúc này ôm cô chặt hơn.
Hắn muốn em ấy.
Rõ ràng vẫn luôn nói mình phải chờ Kiều Kiều lại lớn hơn chút nữa……
“Kiều Kiều, em còn nhớ rõ giấc mơ kia sao?” Hắn đột nhiên hỏi cô.
Hàn Kiều Kiều mặt hơi hơi đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nhớ rõ.”
“Chúng ta làm xong việc xảy ra trong mộng, được không?” Hắn thanh âm trầm thấp, hơi thở ấm áp phun bên tai cô, như là dụ dỗ.
Hàn Kiều Kiều mặt càng đỏ, cô cúi đầu không dám nhìn ánh mắt nóng rực của Hàn Dực mím môi, nhỏ giọng nói: “Được.”
Hàn Dực cười khẽ cắn vành tai mượt mà của cô: “Bảo bối thật ngoan.”
Hàn Dực cởi đồ Hàn Kiều Kiều, đặt cô nằm xuống, cô như là biết hắn muốn làm cái gì, mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng nhịn không được nhắm lại.
Thân thể của cô rất đẹp, giống một tác phẩm nghệ thuật trắng tinh không tì vết. Giờ phút này, bởi vì ngượng ngùng lộ ra hơi ửng hồng, dưới ánh sáng nhu hòa ở trong nhà chiếu rọi, đúng là như tơ lụa mềm mượt. Hàn Dực hít sâu một hơi, dịu dàng bỏ đi quần lót thứ duy nhất che đậy thân thể cô. Nơi đó thuần khiết chưa bao giờ bị nhiễm bẩn giống như trẻ con, hô hấp Hàn Dực càng nặng nề hơn.
Hắn hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt như đi đường quen tấn công từng nơi trong khoang miệng cô mỗi một chỗ thịt mềm đều bị trằn trọc chà đạp. Một bàn tay từ xương quai xanh mỹ lệ của cô trượt xuống ngọn núi mềm mại đứng thẳng, xoa nhẹ niết chậm, ngón tay vê xoa đỉnh núi hồng phấn đến khi nó hơi hơi cứng lên mới theo đường cong mềm nhẵn tinh tế đi xuống…… Toàn bộ bàn tay hắn toàn bộ bao vây bộ phận tư mật nhất của cô, ngón tay chậm rãi vỗ về chơi đùa chốn đào nguyên mềm xinh.
“A……” Hàn Kiều Kiều khó nhịn phát ra một tiếng than nhẹ, đôi tay vô thức bắt lấy khăn trải giường phía dưới.
Hàn Dực thích phản ứng này của cô cực kỳ, hắn ác liệt cười khẽ: “Bảo bối, thích sao?”
Không đợi Hàn Kiều Kiều trả lời hắn đã cúi người ngậm lấy đỉnh núi trước ngực mềm mại của nàng tùy ý nhấm nháp, ngón tay lúc nhẹ lúc nặng ấn nơi đã hơi ướt át chảy nước. Hàn Kiều Kiều chỉ cảm thấy cả người như bốc cháy, ngọn lửa đó càng đốt càng lớn khiến cô không sức lực tự hỏi.
Hàn Dực lưu luyến hôn ở trên da thịt cô, mút vào hoặc là khẽ cắn, nhìn da thịt trắng mềm trước mắt bị in lên vết tím tím xanh xanh, trong mắt hắn trào ra hung ác cùng dục vọng khó có thể áp chế.
—— Cô là của hắn.
Hắn hơi nâng một chân cô lên, góc độ này làm ngón tay tà ác của hắn càng thêm tùy ý làm bậy. Dòng nước ấm áp chậm rãi chảy ra, đầu ngón tay cố ý xoa bóp viên nhụy châu nhỏ mẫn cảm, hắn khóe miệng cong cong tà khí: “Thích anh trai làm như vậy với em sao?”
Hàn Kiều Kiều cánh môi khẽ run, phát ra tiếng nức nở như mèo con, một câu cũng nói không nên lời.
“Bảo bối, nhìn anh này.”
Hàn Kiều Kiều thuận theo mở hai mắt, ánh mắt mê mang mà tan rã. Từ ngón tay thon dài anh tạo ra cảm giác tê ngứa kì lạ và mềm mại, cảm giác này theo thần kinh chạy theo toàn thân. Trong đầu hỗn loạn lúc ban đầu “bùm” một tiếng thành trống rỗng, tình triều như hồng thủy mãnh thú, không hề nói trước mà đưa cô đến đỉnh……
“Anh……” Hàn Kiều Kiều rốt cuộc nhịn không được kêu nhỏ ra tiếng.
Hàn Dực thấy bộ dáng cô động lòng người rốt cuộc kìm nén không được, tách chân cô ra, mạnh mẽ không cho phản kháng tiến vào thân thể của cô ——
Cô là của hắn. Cho dù là tâm của cô, hay là thân thể của cô đều thuộc về hắn.
Một khi nhắc đến việc này, hung ác trong lòng Hàn Dực lại bùng phát, hắn hung hăng đâm vào thiếu nữ dưới thân. Chẳng sợ trên mặt cô hiện ra vẻ thống khổ, chẳng sợ trong mắt cô trào ra nước mắt, hắn chỉ càng thêm phấn khởi càng thêm hung mãnh chiếm lấy cô! Hắn không cách nào dừng lại, cô là của hắn! Chỉ là của một người là hắn!
“A… hức…… Anh ơi…… Anh ơi……”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảnh xuân tươi đẹp trong phòng hòa lẫn tiếng rên rỉ nhỏ vụn dần dần mơ hồ thành tiếng khóc nức nở. Cô nhớ không rõ anh trai chiếm lấy cô bao nhiêu lần, cuối cùng là ngăn cản không được thế công mạnh mẽ như vậy, ở lúc lên đến trên đỉnh núi mất đi ý thức.
Lúc đó anh phủ ở trên người cô hơi hơi thở dốc, cô mơ hồ nghe thấy hắn nói: “Bảo bối, anh yêu em……”
Anh, em cũng yêu anh…… Rất yêu rất yêu……