Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 13: Chương 13: Mạt thế buông xuống




Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Dật

Beta: IW

-

Mạt thế tới.

Sau khi động đất xảy ra, không đến một giờ, tin tức về thiên thạch va chạm địa cầu đã đầy rẫy che trời lấp đất trên internet. Theo sau là các đài tin tức lớn tiến hành khẩn cấp đưa tin về hiện tượng này.

Toàn thế giới lâm tình cảnh bi ai.

Hàn Kiều Kiều cố tình không lên mạng, cũng tận lực không đi xem TV, cô biết hiện tại không có thời gian dừng lại trách trời thương dân, bởi vì việc càng thảm thiết còn ở phía sau.

Cô dựa theo bảng kế hoạch của chính mình yên lặng tiến hành huấn luyện.

Buổi sáng chạy bộ, buổi chiều học cơ sở về vật lộn, gần tối liền đi theo vú Trương học nấu ăn, ngẫu nhiên cũng sẽ rút ra một hoặc hai giờ luyện tập xạ kích.

Kỳ thực trình độ xạ kích của cô rất tốt, nhưng vì tránh cho anh trai sinh ra nghi ngờ, cô đành phải thường thường làm bộ làm tịch luyện tập một chút. Nếu không một người từ trước đến nay không chạm qua súng vì sao sẽ bỗng nhiên trở nên bách phát bách trúng?

Cô cũng không thể nói với anh rằng chính mình là ở trong mộng học được...

Hàn Dực gần đây cũng bận rộn, cả ngày trừ bỏ ăn cơm, thời gian còn lại tất cả dành trong thư phòng.

Hàn Kiều Kiều buổi tối sẽ ở thư phòng với hắn, nhìn hắn xử lý công tác, kỳ thật chủ yếu là vì giám sát hắn nghỉ ngơi đúng giờ. Nếu không cô thật hoài nghi hắn có lẽ sẽ muốn thức trắng đêm không ngủ.

Thật là một người cuồng công việc.

Bất quá, anh trai khi làm việc, bộ dáng thật là đẹp trai cô nhìn ngây cả người.

Hàn Kiều Kiều nâng quai hàm, si ngốc ngắm anh.

“Có mệt hay không?” Hàn Dực buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Hàn Kiều Kiều lắc đầu: “Em làm gì có việc gì mệt, anh mới là mệt, muốn bận rộn vì công việc, muốn thu thập vật tư, còn muốn an bài việc cải tạo lại biệt thự, thủ hạ người đi lưu...”

Hàn Kiều Kiều bẻ ngón tay trắng nõn đếm, tổng kết: Anh trai vất vả.

Hàn Dực hoạt động bả vai một chút, có chút lạ lẫm nói:

“Ừm...... Là có mệt mỏi một chút.”

“Anh, em giúp anh mát xa một chút nha!”

Hàn Kiều Kiều nũng nịu tiến đến trước mặt hắn, vươn tay giúp hắn mát xa huyệt thái dương cùng mấy cái huyệt vị ở phần đầu.

Hàn Dực nhắm mắt lại hưởng thụ em gái phục vụ, khóe miệng câu lấy cười: “Kiều Kiều rất lợi hại.”

“Tất nhiên, là trước kia mẹ dạy em.”

Thì ra là thế. Hàn Dực nhớ tới, hình như mẹ kế cũng từng mát xa như vậy cho cha hắn.

Hàn Kiều Kiều một bên ấn, một bên hỏi hắn: “Anh, anh còn muốn vội như vậy bao lâu nữa?”

“Đã gần xong rồi, không còn lâu nữa, cuối cùng một lô hàng hóa vừa mới kiểm nghiệm nhập kho, còn lại là việc chuyển ra khổ kho hàng.”

Bọn họ yêu cầu vật tư, bất luận là chủng loại hay là số lượng đều là rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn tụ tập lượng vật tư lớn như vậy khẳng định không cách nào chỉ dùng người một nhà đi hoàn thành.

Nơi này yêu cầu tầng tầng phân công, lại tầng tầng thu về, dùng thời gian ngắn nhất đạt được hiệu quả và lợi ích lớn nhất.

Cũng là bởi vì cần quá nhiều người nên địa điểm kho hàng cũng không thể giấu đi, cho nên sau khi xong việc còn cần người mà mình tuyệt đối tin tưởng di dời vật tư.

Hàn Dực đã nghĩ đến những địa điểm thích hợp rồi, nơi đó hắn có kho hàng tư nhân ẩn giấu vô cùng kỹ.

“Súng ống đạn dược cũng đã nhập kho.” Hàn Dực bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, mở to mắt hướng cô cười.

“Anh trai giỏi quá!” Hàn Kiều Kiều đầu óc nóng lên, kích động ở trên môi hắn hôn một cái!

- - Hai người đồng thời sửng sốt.

Hàn Kiều Kiều quay mặt đi, mặt đỏ rần, không thể tin được chính mình cư nhiên làm ra hành vi to gan như vậy...

Hàn Dực đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên vui mừng thật lớn.

Đôi mắt hắn tối tăm gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Kiều Kiều, cả người đều căng chặt lên.

Hàn Kiều Kiều chịu đựng không nổi, xoay người muốn chạy trốn, không ngờ bàn tay to của Hàn Dực đã chế trụ eo cô, đem cô ôm đến trên bàn làm việc.

“Anh...”

Cô có chút ảo não gọi hắn, thanh âm Kiều Kiều nhu nhu, trêu chọc Hàn Dực đến trong lòng ngứa lên.

“Kiều Kiều, lại hôn anh một chút.” Hàn Dực thấp giọng dụ dỗ, ánh mắt mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Vành tai Hàn Kiều Kiều cũng hồng hết lên.

Cô tất nhiên là nguyện ý.

Chính là bị anh trai ánh nhìn sáng quắc như vậy cô liền xấu hổ đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên......

“Vậy anh nhắm mắt lại được không...” Cô nhỏ giọng nói.

Lông mi khẽ run, môi anh đào phấn nộn, Hàn Dực tới gần cô, hô hấp hỗn loạn.

Cô sao lại không nhìn ra tới hắn muốn làm cái gì, không nói chuyện nữa, thuận theo chậm rãi nhắm hai mắt lại......

- - Hàn Dực cúi người hôn môi cô.

Mới đầu, định chạm chạm thử, thấy Hàn Kiều Kiều vẫn cứ dịu ngoan nhắm hai mắt, liền ngậm lấy cánh môi liếm mút.

Cánh môi thiếu nữ lành lạnh mềm mại, phấn nộn trơn bóng, thơm mềm ngon miệng.

Tư vị này quá tốt đẹp, hắn như là ăn thế nào cũng không đủ, không khỏi đem Hàn Kiều Kiều ôm đến càng chặt, đầu lưỡi thâm nhập ẩm ướt khoang miệng, mút vào cái lưỡi nhỏ xinh của cô.

Hàn Kiều Kiều cảm thấy hô hấp khó khăn, máu cả người đều trở nên nóng hơn vài phần, một loại cảm giác tê dại xa lạ giống như dòng điện chạy qua cả cơ thể cô.

“Ưm...”

Cô kiềm nén không được phát ra thanh âm khó nhịn.

Hàn Dực như là bị thanh âm này kích thích đến, bỗng nhiên chế trụ cái gáy của cô, như mưa rền gió dữ mút vào thơm ngọt trong miệng cô, môi lưỡi hung hăng dây dưa liên tục.

Chờ đến Hàn Dực rốt cuộc buông coo ra, Hàn Kiều Kiều không khỏi mở to miệng hô hấp.

Cô hơi thở gấp gáp che lại hai má nóng bỏng của mình, nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên cô hôn môi.

Thì ra hôn môi lại thoải mái như vậy...... Là việc sung sướng như vậy.

Hàn Kiều Kiều cảm thấy chỗ ngực như bị cái gì lấp đến tràn đầy, cả người dường như đến là say.

Cô dựa vào trong lồng ngực Hàn Dực, để lỗ tai dán lên nơi trái tim Hàn Dực hạnh phúc cực kỳ.

“Anh, tim anh đập thật là nhanh nha.”

Hàn Dực nhìn môi cô bị chính mình mút đến ướt át ửng hồng, chỗ sâu trong đáy lòng có cái gì ngo ngoe rục rịch, giống như thỏa mãn lại giống như còn không đủ...

Còn muốn càng nhiều.

“Kiều Kiều, anh trai thật cao hứng.”

“Em cũng thật cao hứng.” Thật lâu sau, Hàn Kiều Kiều ở trong lòng ngực hắn trả lời như vậy.

“Kiều Kiều, em còn không có hôn anh trai.”

Hàn Kiều Kiều có chút cứng họng nhìn hắn, vừa rồi không tính là hôn rồi sao?

Hàn Dực phảng phất nhìn ra suy nghĩ của cô, thấp giọng cười nói: “Vừa rồi là anh trai hôn Kiều Kiều.”

Hàn Kiều Kiều đỏ mặt lẩm bẩm: “Em cũng có đáp lại nha...”

Tuy rằng kỹ xảo trúc trắc.

Phản kháng hay chống chế hiển nhiên là không có hiệu quả.

Cuối cùng, cô mang theo tâm tình kinh hoàng hôn lên môi chàng trai cô yêu nhất.

Bọn họ giống như một đôi tình nhân vừa mới rơi vào bể tình, mê luyến trò chơi vừa đơn giản vừa ngọt ngào đến cực điểm này, ôm nhau chặt chẽ, ở bên nhau làm môi răng dây dưa không dứt.

Bên ngoài kia, thế giới đau khổ hoảng loạn cùng bọn họ không có quan hệ.

...

Sau khi biệt thự cải biến hoàn thành, Hàn Dực cho người hầu trong nhà cùng bảo tiêu kì nghỉ dài hạn ba tháng, mỗi người đều đã được trả ba tháng tiền lương.

Hắn nói cho mọi người, hiện tại thời cuộc thực loạn, tình hình thiên tai cùng bệnh dịch cũng có xu hướng lan tràn, hy vọng mọi người có thể cầm số tiền này mau chóng mua sắm thức ăn nước uống chiếu cố tốt người nhà.

Hàn Kiều Kiều vốn dĩ cho rằng Ngô tỷ sẽ ở lại, không nghĩ tới Ngô tỷ trầm mặc một hồi, sau đó cũng rời đi.

Sau này anh trai nói cho cô biết, Ngô tỷ có một cô con gái ở ngoại tỉnh, Hàn Kiều Kiều mới hiểu ra.

Thời khắc cuối cùng đương nhiên muốn canh giữ ở bên người thân mình yêu quý, như vậy sẽ không còn tiếc nuối.

Chờ đến khi biệt thự chỉ còn lại anh em hai người, Hàn Dực gọi một cuộc điện thoại.

Cùng ngày, ban đêm, hai chiếc xe vận tải lớn chạy vào khu biệt thự, ngừng ở bên ngoài tường viện nhà bọn họ.

Hàn Kiều Kiều kéo cánh tay Hàn Dực, nhiệt huyết mênh mông nhìn hai chiếc xe vận tải lớn trước mắt kích động đối với Hàn Dực miệng nói từng chữ: “Tất, cả, đều, là, của, em, hết--”

Hàn Dực xoa tóc cô: “Đồ ngốc.”

Cái này một phần mười đều không đến.

Trên xe một trước một sau nhảy xuống hai chàng trai trẻ mang mũ lưỡi trai, trong đó một người vừa xuống xe liền tháo mũ xuống, lộ ra cái trán trơn bóng cùng với một cái bím tóc đen dài.

Hàn Kiều Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, hơn nửa ngày mới nhận ra tới, cư nhiên là Ngôn Tiếu.

Kiếp trước khi cô nhìn thấy Ngôn Tiếu, hắn không có trát bím tóc mà......

Hàn Dực chỉ vào hai người kia cùng cô giới thiệu: “Ngôn Tiếu, Tiêu Giản, nửa tháng sau bọn họ sẽ dọn vào ở cùng chúng ta, đến lúc đó em còn sẽ nhìn thấy Lục Trường Uyên.”

Hàn Kiều Kiều như suy tư gì gật gật đầu.

Kiếp trước bên người anh trai cũng không có người tên Tiêu Giản này, đời này đã trở nên không giống kiếp trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.