Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 29: Chương 29: Thú biến dị đột kích




Edit: Bích

Beta: Dật

____

Buổi tối, Hàn Kiều Kiều kích động ngủ không yên, Hàn Dực ngồi bên cạnh giường vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô vào giấc.

Hàn Kiều Kiều lăn qua lộn lại, tưởng tượng đến bọn họ cũng coi như một tổ đội nhỏ liền hưng phấn không thôi. Có lương thực có vũ khí có người, cảm giác thật sự quá tốt, về sau nhất định sẽ càng tốt ha ha ha.

Hàn Dực bất đắc dĩ: “Muộn rồi còn không ngủ?”

Hàn Kiều Kiều nghiêng người, nép sát vào ngực Hàn Dực: “Anh, ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, em còn rất nhiều tiền tiêu vặt chưa xài xong, dù sao về sau đều không xài được nữa!”

Cô bẻ đầu ngón tay nói: “Còn nữa, em còn muốn đi ăn đồ ngọt, về sau không được ăn nữa. Ai! Không bằng chúng ta mua nhiều một chút đi, anh không phải đã từng nói trong không gian thời gian trôi với tốc độ rất chậm sao? Có nghĩa là nếu mua đồ ăn tích trữ chẳng phải không cần lo đến hạn sử dụng sao? Em muốn mua vịt nướng! Còn có còn chuối, cam… Các loại trái cây đều phải lấy thật nhiều, các loại thức ăn nhanh, cơm hộp cũng phải mua, về sau ở bên ngoài làm nhiệm vụ, thời điểm không tiện nấu nướng có thể lấy ra ăn.

Hàn Kiều Kiều cái miệng nhỏ lải nhải, Hàn Dực nhìn đôi môi căng mọng lúc đóng lúc mở, kìm lòng không được, cúi người hôn môi cô. Nhẹ nhàng cắn liếm lại tham lam khiêu khích đầu lưỡi của cô, cố ý hung tợn cảnh cáo: “Bảo bối nếu không ngủ được hay là cùng anh làm chuyện xấu nhé!”

Hàn Kiều Kiều đỏ mặt, chui vào trong lòng ngực hắn rầm rì làm nũng: “Em ngủ là được chứ gì……”

“Ngoan, ngủ ngon, sáng mai anh đưa em đi dạo phố.”

Hàn Kiều Kiều rốt cuộc nhắm mắt lại, vốn dĩ cho rằng sẽ tiếp tục hưng phấn trong chốc lát, không nghĩ tới dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm, Hàn Kiều Kiều loáng thoáng nghe thấy động tĩnh mơ mơ màng màng ngồi dậy, lại phát hiện anh đứng bên cửa sổ, không biết đang xem cái gì, ngày thường anh đều sẽ đợi cô ngủ say rồi trở về phòng.

“Anh, sao còn chưa ngủ?” Thanh âm mang theo nửa tỉnh nửa mê lười biếng hỏi.

Hàn Dực xoay người đi tới, xoa đầu cô: “Ngủ đi anh cũng phải đi ngủ.”

“Hình như em nghe được tiếng động.”

“Không có gì, là hàng xóm chuyển nhà, ngủ đi.”

Khu biệt thự chỗ này xây dựa vào núi, buổi tối vô cùng yên tĩnh nhà hàng xóm gần nhất cũng cách ít nhất 200m cho dù có tiếng động cũng không thể nào truyền tới. Chỉ là là Hàn Kiều Kiều quá mệt nhọc, không suy nghĩ nhiều nghe anh nói vậy yên tâm nằm xuống nặng nề ngủ.

Hàn Dực đem bức màn kéo lại, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Ngôn Tiếu cùng Tiêu Giản vừa mang theo vũ khí trở về, hai người biểu tình đều có chút trầm trọng.

“Bên kia tình huống thế nào?”

Tiêu Giản lắc đầu: “Không có người sống. Chúng tôi đã bật công tắc lưới điện.”

Hàn Dực lại nhìn về phía Ngôn Tiếu.

Ngôn Tiếu sắc mặt có chút trắng bệch, bất quá trạng thái tinh thần còn tính không tồi, hắn cười khổ nói: “Tôi không có việc gì, vừa rồi thử dùng dị năng nhất thời cơ thể có chút suy nhược.”

“Lần sau chú ý.” Hàn Dực nói, lại nhìn thoáng qua dưới lầu: “Trường Uyên đâu?”

“Lục ca đi trong viện kiểm tra lưới bảo hộ, vừa rồi có con mèo còn ở trên đó.”

“Ngày mai mọi người ra ngoài chú ý an toàn mấy con thú biến dị này rất có thể sẽ đi về phía nội thành.”

“Đã rõ!”

Ngày hôm sau, Hàn Kiều Kiều vui mừng rời khỏi giường, nghĩ đến hôm nay cùng anh đi dạo phố tâm trạng vô cùng tốt mở tủ chọn lựa quần áo. Nhớ tới lần trước lễ phục bị anh ấy xé nát…… Haizz, hơn nữa lỡ như trên đường xảy ra tình huống gì mặc váy cũng không tiện. Hàn Kiều Kiều buông váy trong tay xuống, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.

Chuẩn bị xong cố ý chạy qua phòng Hàn Dực, mang theo vài phần lấy lòng nói: “Em mặc thế này có đẹp không?”

Cô ở trước mặt anh xoay một vòng, sau đó đi tới gần Hàn Dực trên mặt viết rõ: “Em thật đẹp mau khen em đi!”

Hàn Dực ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn một nụ hôn thật lâu, hắn nói: “Nụ hôn chào buổi sáng.”

Nụ hôn chào buổi sáng làm cho Hàn Kiều Kiều vô cùng cao hứng đi xuống lầu. Trên bàn cơm có sữa bò cùng bánh mì, mấy nam nhân vừa ăn xong. Ngôn Tiếu cùng Lục Trường Uyên đều không ở đó, Tiêu Giản một mình một người ngồi ở trên sô pha xem tin tức.

Một lát sau, Hàn Dực cũng đi xuống lầu. Hắn mặc áo thun đen phối cùng chiếc quần túi hộp và đôi giày ủng sẫm màu, thân hình anh tuấn cao lớn, vừa có khí chất tiêu sái ưu nhã lại mang theo khí thế hào sảng của một bậc anh hùng.

Hàn Kiều Kiều một đôi mắt nháy mắt sáng lên: “Anh thật đẹp trai chết người!”

Không nghĩ tới Tiêu Giản lúc này lại nghi hoặc đi tới nhìn, Hàn Kiều Kiều lúc này mới phát hiện, Tiêu Giản ăn mặc giống anh cô như đúc. Chỉ là cô trước nay không quá để ý phong cách ăn mặc của nam giới.

Hàn Kiều Kiều hơi xấu hổ.

…………

Ra cửa, cô ngửi được một mùi vị quen thuộc. Trong không khí ngoại trừ mùi máu tanh, còn có mùi vị cháy khét.

Hàn Kiều Kiều thoáng nhìn lên hàng rào lưới điện còn vương lại vết máu, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Dực: “Anh, đêm qua thú biến dị tới?”

“Ừ thú cưng nhà hàng xóm chạy ra ngoài, có mấy con mèo sức lực lớn, leo lên cắn lưới bảo hộ.” Lưới bảo hộ lúc ấy còn không có mở điện, những con thú biến dị đều trở nên to lớn, may mắn bị lưới bảo hộ cản lại bằng không thực sự có khả năng chui vào được.

Khu biệt thự này đều là người giàu có, có không ít đều nuôi thú cưng, hàng xóm của bọn họ trong nhà có vài con chó lớn, hơn nữa toàn bộ đều là những con bị cấm nuôi trong nội thành.

Hàn Kiều Kiều ảo não, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân lại có thể ngủ say đến mức không biết gì.

Hàn Dực từ gara lái một chiếc xe ra, Kiều Kiều ngồi vào ghế phụ Hàn Dực thuận thế quay qua hôn môi cô.

“Ngoan, gài chắc đai an toàn.”

“Vâng!” Gần đây anh càng ngày càng thích hôn môi mình, cơ hồ luôn luôn cảm thấy thân mật thế nào cũng không đủ.

Hàn Kiều Kiều e lệ nghĩ, đồng thời làm bộ trấn định chuyển đề tài.

“Ách…… Mấy người hàng xóm không sao chứ?”

“Tiêu Giản đã qua xem, toàn bộ chết hết.” Hàn Dực dừng một chút, còn nói thêm: “Thú cưng trong nhà hai con mèo sáu con chó toàn bộ đều là thú biến dị. Có mấy con chạy thoát chạy về hướng nhà chúng ta bên này, bị Tiêu Giản cùng Ngôn Tiếu bắn chết.”

Hàn Kiều Kiều nghe vậy, theo bản năng sờ sờ súng lục dắt ngang eo, xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn làm cô trong lòng thập phần kiên định.

“Sợ sao?” Hàn Dực hỏi cô.

Hàn Kiều Kiều lắc lắc đầu.

Cô sao có thể sợ, cô chẳng những đã giết qua, còn từng ăn qua. Loài thú này, mặc dù nanh vuốt sắc thân thể to lớn, nhưng không thể đáng sợ bằng con người.

Trên đường gần như không có một bóng người, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, chỉ còn một hai trung tâm thương mại lớn cùng một ít đại lý còn mở cửa.

Bọn họ trên đường thấy được cảnh đội đang tuần tra, những người cảnh sát toàn bộ ăn mặc trang phục bảo hộ, trong tay cầm vũ khí, bước chân chỉnh tề tuần tra xung quanh mấy tuyến đường lớn trong thành phố. Cũng chính vì như vậy, trong thành thị trị an vẫn luôn còn tính ổn định, không có xuất hiện hỗn loạn quá lớn.

Hàn Kiều Kiều cùng Hàn Dực đi vào trung tâm mua sắm, cô thì thầm vào tai Hàn Dực nhỏ giọng nói: “Anh à, em muốn đi mua nội y.”

Hàn Dực cười nhìn cô: “Anh chẳng phải đã mua cho em rất nhiều sao?”

Hàn Kiều Kiều có chút không phục trừng hắn: “Về sau còn lớn nữa!” Cô cảm thấy hẳn mỗi số đo đều nên mua một ít.

Hàn Dực ngẩn người, rồi sau đó sủng nịch cười rộ lên: “Anh quên mất, Tiểu Kiều Kiều còn đang trong tuổi dậy thì!”

Hàn Kiều Kiều duỗi tay che miệng anh lại: “Ai nha chán ghét! Ngượng chết mất! Anh đừng nói nữa!”

Hai người cười đùa đi đến quầy chuyên bán nội y, quả thực mỗi cái kích cỡ đều mua một ít, Hàn Kiều Kiều bị Hàn Dực trêu ghẹo nhiều da mặt cũng dày lên, đánh bạo chọn cho Hàn Dực rất nhiều quần lót. Lúc sau, bọn họ cơ hồ đem trung tâm thương mại mỗi một tầng đều quét sạch một lần, hai người đều rất vui vẻ, cũng không cảm thấy mệt, cuối cùng lại đi nhà hàng ăn cơm, Hàn Kiều Kiều cầm lấy thực đơn chỉ chỉ lia lịa.

“Cái này, cái này, còn có cái này, trừ bỏ mấy món này, cái khác mỗi món đều hai phần.”

Phục vụ trợn mắt há hốc mồm.

Hàn Dực nhìn mấy món thức ăn Kiều Kiều loại ra, đều là nội tạng linh tinh. Xem ra bảo bối đã biết rõ sở thích của anh, tuy rằng không có đặc biệt thích ăn đồ ăn, nhưng là lại có mấy món tuyệt đối không động vào, tỷ như nội tạng.

Hàn Dực khóe miệng ý cười càng sâu, cảm thấy mạt thế tiến đến đến thật tốt……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.