Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit: Bích
Beta: Dật
____
Bây giờ Hàn Kiều Kiều mới nhớ tới việc này mở điện thoại di động ra kết nối mạng.
Một lần nữa đăng nhập vào diễn đàn, lập tức vang lên âm báo tin nhắn, Hàn Kiều Kiều không để ý đến nó, đi xem lại bài đăng của mình trước, phát hiện bài đăng đã lên top hơn nữa phía dưới status cư nhiên đã có hơn bốn mươi trang comment.
Nhìn đến những bình luận toàn là lời cầu cứu nhiều đến mức không đếm được, Hàn Kiều Kiều có chút sửng sốt.
Cô không phải thánh mẫu, nhưng cũng không phải loại người vô tâm không tim không phổi, có lẽ ở kiếp trước cô không tin người, không tiếp cận người, thậm chí không đi cứu người nhưng lúc ấy đều là đối phương có khả năng làm hại hoặc gây nguy hiểm cho cô, bất đắc dĩ cô mới phải làm ngơ với họ, mà hiện tại những người cầu cứu cô trên mạng bọn họ khả năng đều đang đứng ở bên bờ vực nguy hiểm, bọn họ có lẽ đang vô cùng sợ hãi, có khi chỉ cần một câu hướng dẫn của cô là có thể được cứu trợ. Lúc này, việc cô có thể làm, cũng chỉ là rút ra chút thời gian trả lời bọn họ. Chỉ sợ những người này rất có thể đã chết…
Hàn Kiều Kiều trong lòng có chút hoảng, cô chưa bao giờ được người khác yêu cầu giúp đỡ, giờ khắc này lại bỗng nhiên bị nhiều người ký thác hy vọng như vậy, Hàn Kiều Kiều thật sự có chút luống cuống.
“Anh ơi!” Những lúc gặp khó khăn, cô theo bản năng sẽ gọi anh.
Hàn Dực cầm lấy di động của cô nhìn nhìn, sau đó đưa cho Lục Trường Uyên.
Lục Trường Uyên mở laptop, đăng nhập vào diễn đàn, hắn nhìn Hàn Kiều Kiều vẫy vẫy tay, nói: “Dùng cái này nhanh hơn.”
“Nhưng mà…” Hàn Kiều Kiều không quên, hôm nay bọn họ đã lên kế hoạch đi phá huỷ sào huyệt của dị chủng.
Lục Trường Uyên lại nở nụ cười: “Thật ra hôm nay em không cần đi em cùng Ngôn Tiếu đều ở nhà.”
“Hả?” Ngôn Tiếu kêu lên một tiếng nói: “Tại sao không cho tôi đi?”
Tiêu Giản liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Dị năng của anh không giúp được gì lắm, kĩ năng bắn súng cũng không tốt.”
Ngôn Tiếu mở to hai mắt nhìn, chỉ Bạch Khải Thụy: “Còn hắn thì sao? Hắn dị năng còn không bằng tôi!”
Bạch Khải Thụy mặt hơi hơi đỏ lên, nhỏ giọng cãi lại: “Tuy rằng tôi với anh quan hệ không tệ, nhưng anh cũng không thể nói vậy…”
Lục Trường Uyên đẩy đẩy mắt kính, nói: “Chúng ta yêu cầu Carrey ẩn thân đi phóng địa lôi, cho anh đi, ha ha, tôi chỉ sợ anh đột nhiên phóng ra tia lửa đốt tất cả mọi người.”
Ngôn Tiếu: “……”
Lục Trường Uyên không lại để ý đến hắn, quay đầu tiếp tục nói với Hàn Kiều Kiều: “Internet có thể sẽ mất kết nối bất cứ lúc nào, tôi đề nghị em không cần trả lời từng người một, như vậy hiệu quả không cao, em ghim một cái comment thông báo đi như vậy sẽ nhanh hơn.”
Hàn Kiều Kiều cũng biết hiện tại thời gian cấp bách. Cô không nhiều lời, ôm lấy laptop trên bàn ngồi xuống, dành ra chỗ trống để mọi người thảo luận kế hoạch.
ID của cô trên diễn đàn là Ariel1231, thời gian cấp bách cô cũng không nghĩ ra cái tiêu đề nào thích hợp, trực tiếp viết xuống: Tại tuyến chi viện! Người cần trợ giúp mau chóng gửi lên! Tôi là người lần trước phát thiếp Ariel1231.
Lầu một nàng chỉ viết bốn chữ “Tại tuyến trả lời” sau đó cô đi xem hết lượt comment phía dưới bài viết, có người nói cô diễn trò, có người hỏi cô có phải là biết nội tình không, những nội dung kiểu này Hàn Kiều Kiều trực tiếp nhảy qua không xem, cô chỉ tập trung xem những cái nêu ra vấn đề quan trọng cần giúp đỡ.
Cô quá sốt ruột, không kịp sửa sang lại bài viết cho hoàn chỉnh chỉ có thể nghĩ đến đâu viết đến đấy.
Trong nhà có sủng vật biến dị tuyệt đối không được hoảng loạn, đem sủng vật khóa dưới ánh mặt trời, nếu là ban đêm, cần mở hết đèn chiếu sáng trong nhà, sau đó tìm kiếm vũ khí sắc bén trực tiếp giết chết, tuyệt đối không cần do dự, bởi vì tiếng kêu của nó sẽ gọi thêm những con thú biến dị khác.
Nếu đột nhiên phát sốt, làm ơn tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi thật tốt. Cho dù dị năng bị đánh thức, trước hết khoan hãy sử dụng, trước tiên nhất định phải tiến hành luyện tập thích hợp.
Không được sử dụng nước máy vì nguồn nước đã bị ô nhiễm.
—— Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được ra ngoài vào ban đêm! Ban ngày cũng không được đến những nơi âm u, ví dụ như gara ngầm, cống thoát nước.
…………
Hàn Kiều Kiều ngón tay không ngừng gõ bàn phím, mỗi một đoạn văn tự gửi đi, cô đều sẽ gắt gao nhìn chằm chằm dấu hiệu biểu thị có kết nối internet, rất sợ kết nối bỗng nhiên gián đoạn.
Hàn Dực quyết định xuất phát lúc 11 giờ lúc nắng mặt trời gay gắt nhất. Đi phía trước, Lục Trường Uyên giao cho Ngôn Tiếu ở lại nhiệm vụ, yêu cầu canh giữ tuần tra ngoài sân, để ngăn ngừa có tình huống đột xuất xảy ra.
Mà trong lúc này, Hàn Kiều Kiều vẫn chăm chỉ cứu người như cứu hoả liên tục trả lời lại những tin nhắn cầu cứu.
Đại bộ phận vấn đề đều là tương đồng, sau khi Hàn Kiều Kiều xem qua một lần bắt đầu xem tới những vấn đề khác. Có người bởi vì người nhà biến thành dị chủng, vì giữ mạng mà đem mình khóa ở buồng vệ sinh, có người muốn chạy trốn ra khỏi ngoại thành lại bị chặn ở trên đường tiến lùi không được, có người không có đủ đồ ăn, có người bị thương cần chữa trị…
Hàn Kiều Kiều kết hợp kinh nghiệm của mình ở kiếp trước, mỗi người đều trả lời lại. Có lẽ những câu trả lời căn bản đều không được sử dụng đến, có lẽ đối phương căn bản không nhận được hồi đáp, nhưng cho dù chỉ có một chút hy vọng, cô vẫn cảm thấy nên làm chút gì đó.
m báo tin nhắn vẫn luôn không ngừng vang, Hàn Kiều Kiều đổi mới một lần, bỗng nhiên phát hiện có một bình luận vừa mới viết ở trí đầu tiên!
Nhanh như vậy?
Nhấn vào, Hàn Kiều Kiều lập tức phát hiện bài viết của mình được người biên tập lại. Có được quyền hạn biên tập chỉ có thể là nhân viên quản lý.
Không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy, nội dung mình tuyên bố đã bị sửa sang lại ngay ngắn trật tự, dựa theo bất đồng tình huống tiến hành rồi sắp xếp, lỗi chính tả cũng bị chỉnh lại, còn có một ít kiến nghị mặt sau đánh dấu ngoặc, người quản lý kết hợp những nội dung cố viết ghi ra đúng trọng tâm mình kiến nghị. Tỷ như nước dùng để uống, người quản lý liền nhắc nhở mọi người trong tiểu khu nước để uống có máy bán hàng tự động có thể giúp đỡ nhất thời, không có máy bán hàng tự động dùng có thể nếm thử sử dụng nước trong thùng nước ở trên mái nhà.
Hàn Kiều Kiều kéo đến cuối bài, mặt trên nhiều một cái tin tức: Bài viết biên tập từ người quản lý Gavin.
Gavin?
Hàn Kiều Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần tưởng tượng đến, hiện tại dưới loại tình huống này, còn có người sẽ thong thả ung dung ngồi ở nơi có internet sửa sang lại bài ở diễn đàn…… Cô nhẹ nhàng xuống hơn chút, cuối cùng không khẩn trương giống như vừa rồi. Đồng thời, nàng cũng rất bội phục người này. Có thể đem những lời mình nói trong thời gian ngắn sửa lại gọn gàng nội tâm cô rất là phức tạp. Cảm thấy hắn làm rất đúng, trong lòng lại không hiểu sao có cảm giác vớ vẩn. Cảm thấy bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi còn làm được thế này?!
Thôi, chỉ cần có thể giúp đỡ là được.
Click mở tin nhắn diễn đàn, lại có không ít cố vấn cùng xin giúp đỡ, Hàn Kiều Kiều tiếp tục hồi phục những người này.
Bỗng nhiên một tin tức bắn ra ——
“Cảm ơn.”
Người gửi đi là Gavin.
Hàn Kiều Kiều sửng sốt. Cảm ơn cô đăng bài sao? Kỳ thật cô đắng những nội dung đó chỉ là một ít kiến thức cơ sở cầu sinh, cùng với kỹ xảo đối phó với nguy cơ. Về dị chủng, cô cũng chỉ là lộ ra tin tức dị chủng thích ở đêm tối lui tới.
Một lát sau, Gavin lại lần nữa gửi tới tin tức ——
“Cảm ơn, ngươi đã cứu mạng ta.”
Hàn Kiều Kiều phản xạ có điều kiện đánh chữ “Không khách khí” cô lập tức xóa đi, cảm thấy câu trả lời này tại thời kỳ này có vẻ rất ngu.…… Do dự trong chốc lát, cô gửi một câu “Nỗ lực sống sót” gửi đi xong Hàn Kiều Kiều tắt đi tin nhắn, tiếp tục xem tin nhắn khác.
Gavin không còn gửi tin tức, mà là cùng Hàn Kiều Kiều ăn ý cùng nhau hồi phục những tin xin giúp đỡ. Bài của bọn họ bắt đầu ở các diễn đàn lớn bị người điên cuồng đăng lại, trong đó cũng hỗn loạn không ít người nghi ngờ, cho rằng bọn họ nói dối, cách làm chính xác hẳn là ngốc tại trong nhà, chờ đợi chính phủ cứu viện.
…………
Nơi xa liên tục truyền đến từng đợt tiếng nổ mạnh, ngay sau đó nửa ngọn núi đều quanh quẩn các thanh âm gào rống cùng vô số tiếng súng.
Hàn Kiều Kiều bước nhanh chạy ra, Ngôn Tiếu cầm một cái kính viễn vọng đứng trên thang nỗ lực nhìn, hắn nghe được tiếng bước chân Hàn Kiều Kiều, quay đầu lại hướng cô cười ——
“Thành công!”