Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 11: Chương 11: Về nhà




Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Bích

Beta: Dật

Tô Tuyết cắn môi hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Kiều Kiều, vô cùng đau đớn.

“Hàn Kiều Kiều, tớ nhìn lầm cậu rồi. Cậu cũng y chang những kẻ đạo đức giả đó bề ngoài ngăn nắp bên trong hủ bại không khác gì những thiên kim tiểu thư khác? Uổng công tớ luôn coi cậu là bạn tốt. Không, cậu so với bọn họ còn đáng sợ hơn, bởi vì cậu thấy chết không cứu! Nối giáo cho giặc”

Nếu là trước đây, Hàn Kiều Kiều nghe thế nhất định sẽ rất đau lòng, chẳng qua hiện tại Hàn Kiều Kiều đã biết trước kết cục của Tô Tuyết, cho nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cô lẳng lặng nhìn Tô Tuyết miệng lúc đóng lúc mở, tựa như đang xem kịch vui.

Hàn Kiều Kiều thật sự quá bình tĩnh, làm Tô Tuyết có chút sởn tóc gáy.

“Tô Tuyết.” Hàn Kiều Kiều chờ cô ta nói xong, mới nhàn nhạt mở miệng: “Lần này tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu có lần sau, luật sư Hàm sẽ làm việc với cô.”

Hàn Kiều Kiều nói xong, liền mở cửa ngồi vào trong xe.

Tô Tuyết bởi vì lời Hàn Kiều Kiều nói mà có chút ngây ra, lúc này cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Giọng nói trầm thấp của Hàn Dực từ trong xe vọng ra:

“Tô tiểu thư có tài ăn nói, chỉ tiếc, em gái tôi gần đây không thích loại người như vậy.”

Ô tô lao đi như bay, để lại Tô tuyết sắc mặt tái nhợt đứng đó hít khói.

Cô ta như thế nào cũng không nghĩ tới, Hàn Dực sẽ ở trong xe. Hàn Kiều Kiều ngày thường đều tránh hắn ta không kịp, hôm nay lại cùng ngồi chung xe với Hàn Dực.

Rốt cuộc cũng mới là cô gái mười mấy tuổi đầu, nghĩ đến những lời đồn đãi về Hàn Dực ở bên ngoài, Tô Tuyết cảm thấy không rét mà run.

“Tô tiểu thư, thực xin lỗi…… Là tôi liên luỵ cô, nếu không phải tôi ở cửa bệnh viện cầu xin cô, chỉ tại tôi số khổ……”

“Hồ đại tỷ, này làm sao lại nói liên lụy? Chị đừng lo lắng, cứ về nhà trước chăm sóc các con, tôi sẽ giúp chị nghĩ cách.”

“Tô tiểu thư cô thật là người tốt hiện giờ người lương thiện như cô quá ít, những kẻ có tiền nào sẽ đem loại người như chúng tôi để vào mắt……”

Trong xe Hàn Kiều Kiều thật yên tĩnh, lông mi hơi hơi rũ xuống, khép hờ mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Hàn Dực đem bàn tay cô đặt trong lòng bàn tay mình thưởng thức, Hàn Kiều Kiều hì hì cười: “Anh hai em ngứa.”

Hàn Dực buông tay cô ra, ôm vòng qua eo: “Tâm tình không tốt?”

Hàn Kiều Kiều thuận theo người Hàn Dực lắc lắc đầu: “Không có, chính là nhớ tới trước kia cảm thấy mình rất ngốc.”

Kiếp trước đương nhiên cũng đã xảy ra chuyện này. Lúc ấy Hàn Kiều Kiều về đến nhà, Tô Tuyết dẫn theo Hồ đại tỷ tới cửa bái phỏng, Hàn Kiều Kiều không chút do dự liền đứng về Phía Tô Tuyết, cô còn nhớ rõ bản thân gọi điện thoại cho Hàn Dực giọng điêu bất thiện bắt Hàn Dực lập tức thả người, Hàn Dực lạnh nhạt nói chuyện này không cần cô bận tâm Hàn Kiều Kiều liền ở trong điện thoại mắng hắn làm giàu bất nhân, đùa giỡn tính mạng……

Kỳ thật cô chỉ cần có chút lý trí, bình tĩnh một chút là có thể cảm thấy âm mưu trong đó. Vụ đấu súng hôm đó anh trai cô tổng cộng mang theo bốn vệ sĩ tại sao chỉ có duy nhất Lưu Kính không thấy bóng dáng? Người gây án là chuyện như thế nào? Tại sao biết trước lịch trình của anh trai? Phải biết rằng, anh trai đưa cô đi trường học là quyết định đột xuất bởi vì cô ở nhà cáu kỉnh không chịu đi.

Khi đó cô đối với anh hai thật sự có quá nhiều thành kiến, cho nên đối với anh luôn tuỳ ý chỉ trích.

Hàn Kiều Kiều trước kia thật ngốc!

Hàn Dực tay ôm eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói:

“A! Trước kia ngốc, kia hiện tại Kiều Kiều có phải trở nên thông minh rồi không?”

Hàn Kiều Kiều nghiêm túc nghĩ ngợi bản thân hiện tại rút cuộc có được xem là thông minh hay không?

Suy nghĩ trong chốc lát, cô cảm thấy chính mình vẫn là rất ngốc.

Mạt thế, làm cô mất đi anh trai về sau ngược lại khiến cô tỉnh ngộ thấy rõ bộ mặt rất nhiều người, cũng thành công tránh thoát không ít bẫy rập cùng mai phục. Nhưng là, không phải bởi vì nhìn ra sơ hở, mà là bởi vì một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tâm phòng bị cùng tính cảnh giác rất cao cho nên đối phương mới không thực hiện được. Theo như cái này thì, nàng hẳn là chỉ có thể tính tiểu tâm cẩn thận, không liên quan đến trí thông minh.

Ai...

Hàn Kiều Kiều ở trong lòng thở dài một hơi, đầu tựa vào vai Hàn Dực, vô cùng tủi thân nói: “Khi còn nhỏ, mẹ nói đọc nhiều sách sẽ thông minh, em liền rất nỗ lực đọc sách, mỗi lần đều thi đứng nhất, thì ra mẹ gạt em!”

Hàn Dực cười rộ lên.

“Dì Bạch không lừa Kiều Kiều, đọc nhiều sách đương nhiên sẽ thông minh.”

Hàn Kiều Kiều mờ mịt nhìn Hàn Dực, qua một hồi lâu, nàng mới phản ứng lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Anh trai anh thật xấu!”

Cho nên may mắn cô đọc sách, bằng không càng ngốc phải không?

“Có thể nghe anh chọc em, Kiều Kiều thật thông minh!” Hàn Dực khóe miệng nhếch lên cười.

“Người xấu! Từ nhỏ liền mặt âm trầm làm em sợ, hiện tại còn chê cười em!”

Hàn Dực thật hưởng thụ bộ dáng Hàn Kiều Kiều hờn dỗi, hắn hôn nhẹ lên mu bàn tay Hàn Kiều Kiều, ánh mắt thâm thuý âm trầm nhìn thẳng cô:

“Anh cũng chỉ xấu đối với một mình em, được không?”

Hàn Kiều Kiều mặt đỏ lên, trái tim thịch thịch thịch nhảy. Anh nói thẳng như vậy, thật sự quá thẹn thùng……

Trước kia cho rằng hắn lạnh như băng, không nghĩ tới, hắn sẽ nói ra những lời buồn nôn như vậy. Hàn Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu, đôi tay ôm chặt cánh tay Hàn Dực. Xe vững vàng chạy về phía trước, hai người dựa lẫn nhau khoảng cách rút ngắn rất nhiều. Hàn Kiều Kiều trở về căn nhà quen thuộc. Nhìn khắp một lượt từ cây cỏ, mái ngói, đến từng viên gạch, vành mắt nhịn không được đỏ lên.

Cô nỗ lực bình phục nội tâm kích động, tự nhắc nhở mình kỳ thật mới chỉ xa nhà mấy ngày thôi Hàn Kiều Kiều từ lúc tám tuổi, liền theo mẹ đến ở nơi này. Lúc ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Dực, Bọn họ quan hệ không tính là tốt. Một thiếu niên mười sáu tuổi chẳng có gì để nói cùng một em bé tám tuổi, huống chi, gia thế cùng thân phận làm cho Hàn Dực sớm trở nên lạnh lùng quái gở, hắn ở trong nhà phần lớn thời gian là trầm mặc. Cứ như thế, cô mỗi lần nhìn thấy hắn khi, đều sẽ xinh xắn kêu một câu: Chào anh trai!

Đoạn thời gian ký ức tươi đẹp nơi chốn tràn ngập cười vui. Cô ngồi ở hoa viên ao nhỏ cho cá ăn, mẹ ngồi bên cạnh thắt cho cô bím tóc thật đáng yêu, ba dạy viết thư pháp cùng cô chơi đánh đu, Ngô tỷ khi đó đã bắt đầu dưỡng thành tật xấu nói nhiều…. Hàn Dực đâu? Nàng nghĩ không ra Hàn Dực đang làm cái gì……

Đúng vậy, anh luôn là một người hờ hững nhìn chăm chú bọn họ bên này. Hàn Kiều Kiều trong lòng nghĩ, lúc ấy,chắc hẳn anh rất cô độc…… Anh có phải chán ghét mình?

Hẳn là không chán ghét……

Hàn Kiều Kiều lặng lẽ nhìn Hàn Dực liếc mắt một cái, nhớ tới hắn trước kia đối với mình tốt như vậy, tức giận hết thảy đều hóa thành ngọt ngào.

Nhất định là rất thích đi…… Nếu không sẽ không đối xử tốt với mình như vậy.

Hàn Kiều Kiều tưởng tượng Hàn Dực từ lâu đã thích mình, vui mừng lại đắc ý, cô đỡ anh vềphòng, hồn nhiên ca hát, dọc theo đường đi không để ý biểu tình kinh ngạc của đám người hầu.

Ngô Tuyết Lan ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau, ngó đến biểu tình kinh ngạc như bị sét đánh của một đám người. Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Hàn Kiều Kiều đỡ Hàn Dực rảo bước tiến vào cửa lớn cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng là nhìn đến những đồ vật bài trí quen thuộc trong kí ức bất giác mất khống chế run nhè nhẹ.

Nơi này, nơi cô đã từng sống!

Hàn Dực cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Anh, em lên thay quần áo trước.”

Cô nói như vậy, nỗ lực áp chế nội tâm mừng như điên, từng bước một đi lên thang lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.