Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 26: Chương 26: Cứu Giúp




CHƯƠNG 27: CỨU GIÚP

Hách Như Thủy là người đầu tiên phát hiện trong xe nhiều thêm một đứa bé. đứa bé kia được Dạ thiếu tướng ‘cẩn thận’ ôm vào lòng, thấy không rõ mặt mũi. Nhưng ở thời kỳ này, một đứa bé có thể tự sinh tồn được sao?

Chỉ có cẩn thận như Hách Như Thủy mới cảm thấy không thích hợp, bất quá nhìn Mộc Bác và Thương Triệt cũng không phản ứng, hắn cũng xem như mình không phát hiện ra cái gì.

Riêng Dạ Húc đang ôm tiểu thây ma đang ‘ngủ’, thân thể căng thẳng, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy thái dương toát mồ hôi hột. Trời ạ! Hắn ôm chính là thây ma a, đã vậy còn là thây ma cấp 3!

Mặc dù tiểu Dịch luôn cam đoan tiểu thây ma rất nghe lời, tuyệt không làm bậy, nhưng Dạ Húc vẫn lo lắng a. Rõ ràng bạn thân có kinh nghiệm nuôi thây ma hơn hắn mà, sao tiểu Dịch không đưa thứ này cho y a?

Nhìn bạn thân nhà mình sắc mặt xanh mét, Mộc Bác nhịn không được cong khóe môi. Không biết tại sao tiểu Dịch lại luôn thích trêu chọc Dạ Húc.(Dung:hờ,anh Bác ghen với cả thây ma mà lại vẫn tỉnh rụi với Húc ca,có gì mờ ám ko vậy ta *nghiền ngẫm* ¬_¬)

A Húc cũng thật là, căng thẳng rồi đến vấn đề thưởng thức bình thường cũng quên. Xe lớn như vậy, tiểu thây ma lại bị thôi miên, đặt nó xuống chỗ ngồi cũng được, đâu nhất định phải ôm?

Nhưng ai bảo nhìn A Húc mất mặt chính là lạc thú duy nhất của tiểu Dịch chứ? Làm một anh trai tốt không thể tước đoạt lạc thú của em trai.(Dung:khụt khịt mũi,giờ thì ta đã bjk Húc ca số khổ cỡ nào rồi =..=!) monganhlau.wordpress.com

Vì thế Mộc thiếu tướng, nếu Dạ Húc biết tiếng lòng của ngài lúc này nhất định sẽ khóc a.

Xe chạy đến trạm xăng dầu, A Uy ngừng xe, trong trạm xăng dầu lác đác có mấy thây ma, nghe tiếng động liền khè khè đánh tới. A Uy là dị năng hệ thổ, lập tức chôn sống mấy thây ma.

Thuần thục xuống xe châm dầu, tại mạt thế, xăng dầu cũng rất quý.

Thương Triệt nhìn ô tô bị vứt bỏ trong trạm xăng dầu, đôi mắt chuyển a chuyển, hôm nay cậu không muốn về sớm đâu. Vươn tay kéo áo Mộc Bác, anh trai từng nói qua, đến cửa hàng tổng hợp có thể tìm được quần áo xuân hạ, là một Thương thiếu yêu sạch sẽ, cậu thật sự không muốn không có quần áo mặc.

Hiểu được hàm nghĩa trong mắt Thương Triệt, Mộc Bác đánh tiếng với Dạ Húc, Dạ Húc đương nhiên không muốn một mình mang một quả bom về căn cứ, lập tức sống chết đòi đi theo. Thương Triệt tuy tồn tâm tư trêu đùa Dạ Húc, nhưng tốt xấu cũng không muốn hắn thật sự gặp chuyện không may. Tình huống Mông Á quá mức đặc biệt, mang theo bên người an toàn hơn chút, cho nên có phần không cam lòng để Dạ Húc lại làm bóng đèn.

Tổ năm người đương nhiên không dị nghị, hôm nay thu hoạch đã đủ nhiều, bọn họ kính dâng xe quân dụng cho ba người, bọn họ ngồi xe khác về căn cứ, nhưng Mộc Bác từ chối.

Nếu lỡ gặp thây ma cao cấp, xe quân dụng ít ra chạy nhanh hơn. Bên này bọn họ có tiểu Dịch, hắn và Dạ Húc lại là dị năng giả cấp 3, thấy thế nào thì hệ số an toàn cũng cao hơn.

Đổi sang lamborghini, Dạ Húc chủ động làm tài xế, thấy Thương Triệt ghét bỏ đặt tiểu thây ma sang bên cạnh. Dạ Húc “….” Trời ạ! Đầu hắn có bao nhiêu chập mạch mới một đường ôm tiểu thây ma?

Trước mạt thế lamborghini rất được ưa chuộng, sau mạt thế, loại xe này liền bị chê. Dạ Húc có một điểm tốt, chuyện gì cũng vậy, đến nhanh mà quên cũng nhanh. Trước đó còn bất mãn, bây giờ tư duy cư nhiên có thể nhảy nhót đến vấn đề xe cộ.

Một đường đi tới, còn gặp được rất nhiều xe, Dạ Húc cuối cùng dừng trước một cửa hàng tổng hợp.

Khác với siêu thị quỷ dị lúc nãy, cửa hàng này rất bình thường, ít nhất quanh quẩn mấy thây ma, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, bốn phía có vài vết máu màu đen đã khô.

Đi vào cửa hàng còn có mấy người khác, sau khi quét mắt nhìn Mộc Bác và Dạ Húc, một người đàn ông vóc dáng cao lớn nói: “Bên ai nấy lấy.”

Dạ Húc gật đầu, đây là ước định lính đánh thuê.

Đoàn đội thực lực yếu gặp thực lực mạnh, nhất định sẽ bị đuổi đi, nếu không phục thậm chí còn có thể nguy hiểm tánh mạng. Tại mạt thế, đạo đức đều là lời nói suông.

Nhưng ngược lại, nếu hai đội ngũ thực lực ngang nhau chạm mặt, có thể ước định với nhau, không can thiệp đối phương, loại hành động ngầm này, Dạ Húc rất thích.

Rất nhiều thứ trong cửa hàng đã bị dọn sạch, trong kho lầu một không có lương thực, thậm chí mì ăn liền cũng không có, người đàn ông vóc dáng cao lớn chửi tục một câu cho hả giận liền dẫn đội viên càn quét đồ vật xung quanh, mặc kệ có ích hay không, đoạt trước nói sau.

Ba người Thương Triệt đi hướng khác lên lầu, lầu hai cơ bản đều là quần áo mùa đông. Thỉnh thoảng phiêu tới mấy thây ma, đều bị Mộc Bác và Dạ Húc dùng dị năng đánh gục. Thương Triệt thu một ít quần áo mùa đông sạch sẽ vào không gian, nâng mắt nhìn Mộc Bác – Quần áo khác ở đâu?

“Đừng gấp, chúng ta từ từ tìm.” Mộc Bác đành phải nói như vậy, hắn phỏng đoán cửa hàng có kho hàng, nhưng ở đâu thì còn phải đi tìm mới biết?

Mộc Bác và Dạ Húc dẫn Thương Triệt đi tìm kho hàng, thuận tiện thu đồ vật cần thiết. Vì che dấu dị năng không gian của Thương Triệt, Dạ Húc thậm chí còn mang theo một cái túi siêu lớn, bên trong nhồi đầy đồ vật.

Thương Triệt “…”

“Tiểu Dịch, A Húc làm như vậy là vì muốn tốt cho em.” Biết em trai nhà mình phương diện này rất đơn thuần, Mộc Bác liền mở miệng giải thích.

Thương Triệt gật đầu, tinh cầu này có rất nhiều thứ khác với Tinh Tế, bất quá cậu sẽ cố gắng sớm thích ứng.(Dung:hawaii!)

Trong lúc tìm kiếm, tiểu thây ma được Dạ Húc dắt đột nhiên mở mắt, Dạ Húc thần kinh mẫn cảm nhanh chóng nhảy ra. “Á.”

Cùng lúc đó, tiểu thây ma vươn móng vuốt đánh úp về phía Dạ Húc.

Bất quá, sóng năng lượng màu vàng lập tức tạo thành chữ thập trói hai tay tiểu thây ma lại.

Dạ Húc sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gào to. “Tiểu Dịch, cậu không đáng tin!” Móng vuốt thiếu chút nữa chào hỏi thân thể hắn.

Thương Triệt nguýt hắn một cái ‘Đừng náo loạn, móng vuốt còn chưa chạm tới người anh.’

Dạ Húc sắc mặt tái nhợt. “Vậy tôi đây không phải sợ sao?” Phản xạ có điều kiện gì gì đó, cũng không thể thiếu hắn, đúng không?

Thương Triệt cũng không đả kích Dạ Húc, chỉ túm lấy tiểu thây ma đến cạnh mình, tiểu thây ma kêu khè khè, tỏ vẻ bất mãn với hành động trói chặt của Thương Triệt.

Thương Triệt mặc kệ tiểu thây ma nhảy nhót, dù sao nó cũng trốn không thoát khống chế của cậu.

Cảm thấy chơi thật vui, Thương Triệt dùng tinh thần lực hóa thành sợi chỉ màu vàng, buộc trên cổ tiểu thây ma, tiểu thây ma nhảy lên, Thương Triệt liền kéo sợi chỉ xuống, tiểu thây ma bất động, Thương Triệt lại giống như vỗ bóng cao su vỗ đầu tiểu thây ma mấy cái, tiểu thây ma bắt đầu bất mãn nhảy lên. (ôi ~ tiểu Mông Á đáng thương ~ )

Mộc Bác “…”

Dạ Húc “…”

Trời ạ! Loại hứng thú trêu chọc thây ma ác liệt này là như thế nào a?

‘Ha ha ~ ‘ Thương Triệt cười cong cong đôi mắt. monganhlau.wordpress.com

Ngay lúc Thương Triệt đùa giỡn tiểu thây ma, bên kia truyền đến một trận tiếng súng, Mộc Bác nhíu mày. “Tiếng súng sẽ thu hút thây ma đến đây.”

Dạ Húc cũng có chút bất đắc dĩ. “Một đám ngu ngốc.”

Đang nói, đám người kia cũng chạy về hướng này, vừa chạy vừa nổ súng.

Lúc này ba người mới thấy rõ, đuổi theo đám người kia chính là một thây ma cấp 3. Khó trách bọn họ cũng không quản nguy cơ hấp dẫn thây ma đến đây.

Người đàn ông cầm súng máy động tác nhanh nhất, một số đội viên chạy phía sau đã trở thành thức ăn trong miệng thây ma, còn có một cô gái ăn mặc bốc lửa lúc này mặt trắng bệch, vết thương trên cánh tay rõ ràng là bị cào.

Dạ Húc và Mộc Bác thấy tình huống như vậy liền ra tay tương trợ, có hai người giúp đỡ, người đàn ông vóc dáng cao lớn nhẹ nhàng thở ra, không sử dụng súng máy nữa, hắn là dị năng giả hệ thể lực, liền sử dụng tất cả dị năng ngăn cản tốc độ thây ma.

Thấy anh trai nhà mình và Dạ Húc còn có thể ứng phó, Thương Triệt quyết định không ra tay. Dù sao hai người cần kinh nghiệm thực chiến.

Cô gái ăn mặc bốc lửa cười khổ nhìn cánh tay bắt đầu chảy máu đen, sắc mặt cũng từ từ biến xanh, biết mình sẽ biến thành thây ma, ánh mắt ngoan độc nhìn thây ma cấp 3 kia. Nếu cô không qua được vậy cùng thây ma đồng quy vu tận đi.

Cô là dị năng giả hệ hỏa, nghĩ như vậy, lập tức tập hợp tất cả năng lượng còn lại trên bàn tay, muốn phát ra một kích cuối cùng.

Một đạo ánh sáng nhu hòa ngăn cản hành động của cô, ngạc nhiên quay đầu lại, cư nhiên là một thanh niên gầy yếu xinh đẹp.

Thương Triệt nhìn dấu hiệu trên quần áo cô, viết ‘Cô là lính đánh thuê thành phố B?’

Cô gái sửng sốt, lập tức gật đầu.

Thương Triệt không nói gì, tập trung tinh thần lực trên cánh tay bị thương của cô. Tinh thần lực giống như thực thể quấn quanh vết thương, chỉ chốc lát sau, vết thương màu xám trắng chảy ra máu đỏ sẫm.

Trong mắt cô gái hiện lên kinh ngạc, này…lẽ nào… Nhớ tới truyền thuyết về Thương Triệt trong căn cứ, buộc miệng thốt ra. “Ngài là Thương thiếu?” Cô chưa từng gặp Mộc Bác và Dạ Húc, nhưng toàn thành phố B dị năng giả có năng lực đối đầu thây ma cấp 3 hẳn chỉ có Mộc Bác và Dạ Húc. Hơn nữa Thương thiếu trong truyền thuyết thích mang mặt nạ, vả lại trời sinh không thể nói chuyện, nhưng có năng lực viết chữ trên không trung.

Nhận định như thế, cô không khó đoán ra thân phận Thương Triệt.

Thương Triệt không để ý đến cô, bên kia Mộc Bác dị năng màu tím và Dạ Húc dị năng mà đỏ thẩm phối hợp tiêu diệt thây ma, Dạ Húc thuần thục móc tinh hạch trong đầu thây ma. Là một khối tinh hạch màu vàng.

Thây ma biến dị hệ thổ.

Cho đến nay, Thương Triệt bọn họ đã đối phó thây ma cấp 3 hệ băng, hỏa, niệm lực và bây giờ là thổ. Hiện tại thây ma cấp 3 càng ngày càng nhiều.

Dạ Húc đưa tinh hạch tản ra ánh sáng vàng cho người đàn ông cao lớn, trong mắt người nọ hiện lên kinh ngạc, lập tức từ chối. “Nếu không có các vị hỗ trợ chúng ta còn sống hay không đã là một vấn đề. Huống chi các vị đã cứu đội viên của tôi, tôi rất cảm kích. Về phần tinh hạch, đó là các vị đạt được, nên thuộc về các vị.”

Hắn cũng đoán được thân phận ba người, nhưng trời sinh kiêu ngạo khiến hắn nói không nên lời nịnh nọt. Trước mạt thế, hắn là một người lính, sau mạt thế lại kích phát dị năng, vì thế hắn săn giết không ít thây ma, cũng thành lập tổ. Có lẽ tổ của hắn so ra kém tổ năm người trong căn cứ, nhưng đó là đội hữu của hắn, cùng trải qua sinh tử, đáng để giao phía sau lưng. Bây giờ nhìn thấy đội hữu bị thương thoát khỏi cái chết, hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Cô gái kia cũng hiểu đội trưởng mình, vội nói. “Hai vị thiếu tướng cứ nhận lấy đi.” Bây giờ tổ chỉ còn lại cô và đội trưởng, trong lòng cô vô cùng khổ sở.

“Nếu sớm gặp được Thương thiếu, bọn họ đã…” Cô nói không nên lời, dù sao cũng là đội hữu ở chung lâu như vậy.

“Tiểu Triệt là hệ niệm lực, ngoài ra còn có thể trừ phạm vi nhỏ bệnh độc, may mắn là cô chỉ cào một chút, nếu không, cho dù tiểu Triệt cũng không có cách nào cứu.”

Mộc Bác thản nhiên giải thích năng lực Thương Triệt, nếu tin tức tiểu Dịch có thể giải trừ bệnh độc truyền ra ngoài, tại thời kỳ mạt thế này, tiểu Dịch sẽ trở thành một món hàng béo bở, như vậy vấn đề an toàn tiểu Dịch càng thêm khiến người ta lo lắng.

Cô hiểu ý Mộc Bác, nhanh chóng nói. “Mặc kệ như thế nào, tôi rất biết ơn Thương thiếu, tôi tên Lục Na, dị năng giả trung giai cấp 2 hệ hỏa, đây là đội trưởng của tôi, tên Tiêu Vũ, dị năng giả cao giai cấp 2 hệ thể lực, cám ơn các vị đã giúp đỡ.”

Ba người Mộc Bác tỏ vẻ không cần cám ơn, sau đó Dạ Húc bỏ tinh hạch vào túi to, Lục Na há to miệng, giống như hạ quyết tâm, từ trong túi lấy ra một khối tinh hạch gần như trong suốt. “Đây là tinh hạch không gian, chúng tôi săn bắn được, thây ma hệ không gian rất khó gặp, Dạ thiếu tướng, cái này cho ngài, dùng nó cất trữ tinh hạch cũng an toàn hơn.”

Tinh hạch không gian chẳng những có thể trữ đồ, còn có thể ngăn cách hương vị, tinh hạch thây ma cấp 3 rất có lực hấp dẫn với những thây ma khác. Cho dù suy nghĩ từ phương diện nào, Lục Na cũng thấy bỏ tinh hạch vào không gian an toàn hơn.

Đương nhiên, thứ mình thật vất vả mới có được cứ như vậy cho đi trong lòng có bao nhiêu luyến tiếc, nhưng so với tính mạng, cô vẫn có lời.

Lục Na tính tình tương đối rộng rãi, nên rất nhanh liền nghĩ thoáng.

Hành động Lục Na cũng làm cho Thương Triệt có chút ngoài ý muốn, người này tính tình không tệ.

Thấy em trai ít khi để ý tới người khác cư nhiên tán thưởng cô gái này, Mộc thiếu tướng nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu khó hiểu, loại cảm giác uy hiếp em trai sắp bị con gái câu đi này là thế nào? (mùi chua thoang thoảng đâu đây)

“Tiểu Triệt, chúng ta tiếp tục đi tìm đồ vật đi.” Không muốn em trai nhà mình tiếp xúc với cô gái này, em trai còn nhỏ, hiện tại lại là thây ma, hẳn là sẽ không có ý với con gái đi? (anh quên anh là anh em song sinh với người ta à?)

Mộc Bác không xác định nghĩ, tiểu Dịch trước kia không có cảm giác về phương diện này, nhưng tiểu Dịch hiện tại lại khác tiểu Dịch trước kia. monganhlau.wordpress.com

Mộc Bác cảm thấy, bây giờ hắn có thể cảm nhận được lo lắng người làm cha. Đáng thương tâm can một người cha hiền của hắn.

Thương Triệt gật đầu, cậu vẫn còn nhớ mãi không quên kho hàng của cửa hàng a.

Mộc Bác rốt cục nở nụ cười, trong lòng tiểu Dịch, vẫn là anh trai quan trọng hơn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.