Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 9: Chương 9: Nhiệm Vụ




Tiễn bước Âu Dương Tâm Lôi, Mộc Bác rốt cục có thời gian đi xem Mộc Dịch, cầm tinh hạch, mỉm cười đi vào tầng hầm.

Thương Triệt nghe âm thanh, không tự giác nghĩ đến chuyện xấu hổ trước đó, con mắt chuyển a chuyển.

“Tiểu Dịch.”

Thương Triệt giương mắt, ra hiệu cậu biết hắn đến.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Mộc Bác nhìn cái đĩa không, chứng tỏ tiểu Dịch đã ‘ăn cơm’

‘Rất tốt’ ~ Thương Triệt dùng mắt đáp lại.

“Đói bụng không? Anh đi rửa tinh hạch cho em ăn.” Nói xong, Mộc Bác liền theo thói quen đi rửa tinh hạch cho Mộc Dịch.

Tầm mắt Thương Triệt vẫn luôn dõi theo Mộc Bác, có một anh trai cưng chiều như vậy thật tốt.

“Sao nhìn anh như vậy?” Mộc Bác đặt đĩa tinh hạch trước trước mặt Mộc Dịch, có phải em trai nhà mình thông minh hơn không?

Không có gì chứng minh nhưng Mộc Bác cứ cảm thấy em trai nhà mình thông minh hơn. Tín nhiệm gì gì đó, không thể giải thích.

Bình tĩnh nhìn Mộc Bác, Thương Triệt lấy tay chấm nước viết xuống hai chữ. “Cám ơn.”

Mộc Bác sửng sốt. “Tiểu Dịch.”

Thương Triệt cười cười, vui sướng trong mắt vô cùng rõ ràng. “Mặc dù em không có ký ức trước kia, nhưng cám ơn những gì anh đã làm cho em.” Đây là biện pháp Thương Triệt sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ nghĩ ra. Cậu không muốn lừa dối Mộc Bác, nhưng nếu bây giờ nói cho hắn biết, em trai hắn đã không còn, cậu không xác định Mộc Bác có thể tiếp nhận hay không. Chân tướng chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.

Mộc Bác ngẩn ra. “Tiểu Dịch, tất cả những chuyện này đều là lỗi của anh, nếu lúc trước anh và Tâm Lôi không đính hôn, em cũng sẽ không tức giận bỏ đi không về nhà, nói không chừng…” Mộc Bác không nói được nữa, hắn luôn nghĩ em trai biến thành như vậy là do hắn. Bây giờ chỉ cần nhớ tới thời điểm tìm được em trai tim như bị đao cắt, cảm giác rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. monganhlau.wordpress.com

Thương Triệt không rõ tại sao Mộc Bác tự nhận lỗi về mình, nhưng cậu không muốn thấy người thanh niên nam nhân ở trước mắt khổ sở tự trách.

Lần thứ hai nghiêm túc viết lên bàn. “Không phải lỗi của anh, tất cả đều là ngoài ý muốn.” Cũng may tối hôm qua cậu đi theo Không Không học một ít văn tự đơn giản của tinh cầu này, nếu không thật đúng là trở ngại giao lưu.

Rất kỳ quái, người ở đây nói cậu có thể nghe hiểu, chữ cũng có thể nhận biết, nhưng lại không biết viết. Đây là cái lý luận gì? (Dung: ngươi thấy zombie biết viết chưa a) (bây giờ thấy đó)

Mộc Bác thấy một bên mặt nghiêm nghiêm túc túc của Mộc Dịch, trong mắt nhịn không được hiện lên ý cười. Em trai hắn đang an ủi hắn đây mà!

Tầng hầm rất tối, đèn có vẻ mờ mờ, trong ánh sáng u ám, thanh niên gương mặt thanh tú có vẻ cực kỳ xinh đẹp.

Không có cách nào để cho em trai quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời sao? Mộc Bác nhíu mày.

“Tiểu Dịch muốn ra ngoài không?” Không thông qua tự hỏi liền nói ra, nhưng Mộc Bác không hối hận, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt kinh hỉ của Mộc Dịch.

“Em có thể sao?” Thương Triệt rất vui, rất nhanh viết xuống bàn.

Mộc Bác vốn có chút do dự, nhưng vào giờ khắc này, vô cùng khẳng định gật đầu. “Đương nhiên có thể, tiểu Dịch nghe lời như vậy, anh tin tưởng em.”

Mộc Bác hôm nay có nhiệm vụ, vốn định cho em trai ăn xong thì đi. Không nghĩ tới, chuyện thế nhưng biến thành như hiện tại.

Tìm một cái áo khoác cổ cao cho Mộc Dịch, cũng may bây giờ trời không nóng lắm, mặc như vậy sẽ không khiến người khác cảm thấy quái dị. Lại lấy một cái nón cho Mộc Dịch đội lên, vành nón thật dài che khuất cả gương mặt Mộc Dịch. Mộc Bác có chút áy náy nói. “Tiểu Dịch chịu đựng một chút, đợi sau khi ra căn cứ anh sẽ nghĩ biện pháp tách khỏi bọn họ. Trước mặt anh và A Húc thì không cần che dấu vất vả như vậy.” Nếu bị người khác phát hiện, đối tiểu Dịch mà nói mới là tai họa.

Ngoài giết ra sẽ không có ai đối xử tình cảm với thây ma.

Thương Triệt lắc lắc đầu, cậu sao lại không hiểu khổ tâm của Mộc Bác chứ.

Mặc dù loại áo khoác này khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái.

Không được tự nhiên kéo kéo cổ áo, Thương Triệt nhìn Mộc Bác, tỏ vẻ cậu đã chuẩn bị xong.

Mộc Bác cười cười, nắm tay Mộc Dịch đi ra tầng hầm. (Dung: nắm tay hướng đến tương lai a)

Lần đầu tiên nắm tay em trai như vậy, trong lòng Mộc Bác cảm giác gì cũng đều có. Nhưng lại không có sợ hãi, hắn tin tưởng tiểu Dịch, tín nhiệm tiểu Dịch.

Thương Triệt cúi đầu nhìn nơi hai bàn tay giao nhau, hơi nghiêng đầu, người này thật sự không sợ cậu sao.

Nhìn cửa mở ra, Thương Triệt cảm thấy, người trước mắt này sẽ mang cậu đến một thế giới mới.

Tự mình cảm nhận và dùng tinh thần lực thăm dò gần như cũng thế, không có gì gọi là tráng lệ, nhưng lại lộ ra một loại sinh cơ và hy vọng.

Đúng vậy, nếu ngay cả hy vọng cũng đều không có thì cho dù không có thây ma nhân loại cũng sẽ không tồn tại.

Nhớ tới tin tức Không Không tra xét, người trước mắt này và người cha chưa từng gặp mặt được tất cả quần chúng ủng hộ, Thương Triệt nhịn không được cong cong đôi mắt dưới vành nón. Bọn họ chính là hy vọng của quần chúng đi. monganhlau.wordpress.com

Nhiệm vụ hôm nay của Mộc Bác chính là mang theo tổ dị năng đi tìm thành quả nghiên cứu còn sót lại trong một căn cứ bí mật. Bởi vì nghiên cứu của bọn họ không mấy người biết, khi tai họa bùng nổ, quốc gia liền điều động quân đội đến cứu hộ. Nhưng hôm qua, một chuyên viên có địa vị nói cho Mộc thượng tướng, bọn họ còn có một phần tư liệu nằm trong tay tiến sĩ Khang, mà tiến sĩ Khang rất có khả năng đã biến thành thây ma.

Ý tứ rất rõ ràng, phần tài liệu quan trọng kia hiện đang trong tay một thây ma lang thang căn cứ bí mật.

Tổ dị năng đã chuẩn bị xong, Dạ Húc nhìn thời gian, có thể xuất phát.

Có phần cảm thán nuôi trẻ con thật là phiền toái, trước khi đi còn phải hao tâm tổn trí trấn an một phen.

Dạ Húc đang tự YY đủ loại tiêu khiển thì thấy Mộc Bác đi ra, theo sau hắn là một vị nhân sĩ không rõ. Và khi hai người đến gần…

‘Loảng xoảng’ một tiếng, Dạ Húc cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.

A Bác đem em trai tiểu Dịch ra đây làm gì? Đây là thông khí hay là phóng sinh? (Dung: đều sai nha,đây là hẹn hò)

Phi phi, nói sai rồi, đây là căn cứ có được không a, A Bác sẽ không đùa đi. Đây là muốn cho người khác biết thân phận em trai tiểu Dịch, hay là không muốn cho người ta sống?

Dạ Húc vốn cho rằng trải qua đủ loại kích thích của Mộc Bác, tiểu tâm can của hắn đã có sức đề kháng áp lực rất cao. Nào biết, bạn thân hắn liên tục nảy sinh cái mới để rèn luyện năng lực thừa nhận của hắn.

Phi vài bước đến trước mặt Mộc Bác, Dạ Húc run rẩy khóe miệng nói. “A Bác, cậu điên rồi?” Cứ như vậy dẫn em trai tiểu Dịch ra ngoài? Mặc dù ăn mặc rất kín, nhưng vạn nhất em trai tiểu Dịch nhìn thấy đồng loại rồi hưng phấn thì làm thế nào?

Dạ Húc cảm thấy, hắn sớm hay muộn cũng sẽ bị là bạn tốt bức điên!

“Yên tâm, tiểu Dịch rất ngoan rất hiểu chuyện, sẽ không gây phiền toái cho chúng ta.” Thấy Dạ Húc một bộ không tin, Mộc Bác đành phải nhỏ giọng trấn an. Trên thực tế, từ khi Mộc Bác dắt Thương Triệt ra, người trong căn cứ liền bắt đầu nhỏ giọng nói thầm. Người kia là ai a? Sao lại thân mật với Mộc thiếu tướng như vậy? Ngoài Dạ thiếu tướng bọn họ chưa bao giờ thấy qua người có thể làm cho Mộc thiếu tướng tín nhiệm như vậy.

Quan trọng chính là – ai vậy a? Trong căn cứ vốn không có người này được không a?

Người khác khe khẽ nói nhỏ Dạ Húc đương nhiên nghe được, ném cho bạn thân một ánh mắt ‘cậu thật sự là làm liều’, Dạ Húc cũng chỉ có thể lái xe lại đây. “Lên đi.” Người khác đã có vệ binh sắp xếp.

Trên xe, Thương Triệt thân thể đã không còn buộc chặt, cậu có chút ngạc nhiên chọc chọc phương tiện thay đi bộ của văn minh viễn cổ.

Ừ, mùi nặng chút, bộ dáng khó coi chút, tốc độ chậm chút, những cái khác thì tạm được.

Thương Triệt giám định hoàn tất.

Thấy em trai chỉ một lòng một dạ xem xét chiếc xe, Mộc Bác vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Sau khi biến thành thây ma, em trai không còn ký ức trước kia lại càng thêm hoạt bát.

Thấy bạn thân chỉ một lòng một dạ để ý tới em trai bảo bối, Dạ Húc không thể không lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình. “A Bác, cậu cứ như vậy mang tiểu Dịch ra ngoài, cậu dự định nói với người trong căn cứ thế nào?” Chung quy không có khả năng tự dưng xuất hiện một người sống đi?

Nghe được câu hỏi Dạ Húc, Thương Triệt cũng dừng nghiên cứu chiếc xe quay đầu nhìn Mộc Bác.

Thấy em trai cũng tỏ vẻ tò mò, Mộc Bác nhịn không được nở nụ cười, vươn tay sửa lại áo khoác cho cậu, trấn an nói. “Không thành vấn đề.”

Dạ Húc “…”Xin nhìn thẳng vào sự tồn tại của tôi được không.

Mang Thương Triệt ra ngoài là quyết định trong lúc nhất thời của Mộc Bác, cảm xúc bản thân biến hóa như thế hắn cũng không dự đoán được. Nhưng làm liền làm, hắn tin mình có thể bảo vệ tốt em trai.

“Khi về thì nói đây là dị năng giả cứu được, trước kia chưa kích phát dị năng nên không xuất hiện trước mặt công chúng. Hiện giờ có dị năng, đương nhiên muốn cống hiến cho căn cứ.” Đây là điểm tốt của mạt thế, chỉ cần giải thích hợp lý, sẽ không ai đi lo lắng chuyện người khác. Huống hồ, Mộc Bác chính là đại biểu hy vọng của căn cứ, ai lại đi nghi ngờ hắn mang theo thây ma bên người a!

“Cái này có thể qua, nhưng còn kiểm tra đo lường thì sao? Người vào căn cứ đều phải thông qua kiểm tra đo lường.” Mỗi ngày người muốn vào căn cứ rất nhiều, vì an toàn, muốn vào căn cứ ít nhất phải ở bên ngoài đợi hơn một ngày, trải qua kiểm tra đo lường không bị nhiễm độc mới có thể đi vào. Em trai tiểu Dịch hiện giờ như vậy rất hiển nhiên không qua được kiểm tra đo lường.

Kiểm tra đo lường? Trong mắt Thương Triệt hiện lên dấu chấm hỏi to tướng(đáng yêu wá a). Không Không lúc này liền phát huy tác dụng. ‘Đúng vậy chủ nhân, căn cứ có một loại dụng cụ chuyên phát hiện thây ma, kỳ thật đó chính là một loại dụng cụ cảm ứng bệnh độc. Chủ nhân không cần lo lắng, chỉ cần trong lúc kiểm tra, chủ nhân sử dụng tinh thần lực che phủ toàn bộ bệnh độc là được. Tuy sau khi làm vậy, chủ nhân ngài sẽ suy yếu thật lâu, nhưng đây là biện pháp duy nhất Không Không có thể nghĩ ra.’

Mặc dù tác dụng phụ hơi lớn, nhưng Thương Triệt chấp nhận, vì loại kiểm tra đo lường này cũng chỉ làm một lần. Vừa định viết xuống nói cho Mộc Bác biết, nào ngờ Mộc Bác lại nói. “Tiểu Dịch đừng sợ, anh sẽ không để em đi kiểm tra đo lường.” Sau đó quả quyết nói với Dạ Húc. “Nói với bên ngoài, tiểu Dịch đã được tôi kiểm tra đo lường.” Cho dù dùng tới cường quyền hắn cũng không tiếc.

Dạ Húc nghĩ nghĩ, cũng chỉ có như vậy. Bằng không, chẳng lẽ để em trai tiểu Dịch đi kiểm tra đo lường?

“Dân chúng tương đối dễ giải quyết, bọn họ căn bản sẽ không hoài nghi cậu, nhưng ở chỗ Thẩm Nguyên sẽ phải tốn nhiều tâm tư. Từ trước đến nay hắn luôn bất hòa với cậu, nếu không để tiểu Dịch đi kiểm tra đo lường, chỉ sợ hắn sẽ cắn mãi không tha.”

“Hừ!” Mộc Bác hừ lạnh một tiếng. “Hắn muốn cái gì tôi rất rõ ràng, chờ trở về căn cứ, tôi sẽ đích thân nói chuyện với hắn.”

Thương Triệt một đường im lặng suy nghĩ. Đây là cảm giác được yêu thương che chở vô điều kiện sao? Hình như không xấu…(Dung: đây là trách nhiệm làm chồng đó)

p/s: kể từ hôm nay nàng Dung Phạm sẽ beta cho ta *tung bông tung hoa* mừng nàng nhảy hố vs ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.