Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Chương 17: Chương 17




Chương 17

Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky 6df9fb84a469bef42b83016133e0084a3d94e2f32adfc-kBLJTi_fw658

Mộ Lê Dật thấy An Như xông lên muốn đem chiếc ghế qua bổ đầu Mộ Dung liền sợ tới mức vội vàng ôm lấy eo cô, hô lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ bình tĩnh một chút! Cứ như vậy sẽ đập chết ông ta đó!”

An Như bị phẫn nộ làm cho mụ đầu lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần, nhìn chiếc ghế trong tay rồi từ từ buông xuống.

Dù mạt thế đến, nhưng những người này vẫn còn chưa tận mắt chứng kiến sự tàn khốc mạt thế mang lại, trong tâm đối với pháp luật vẫn còn kính sợ, loại chuyện giết người này vẫn là không dám tự tay làm.

An Như đã buông ghế xuống, thế nhưng Mộ Dung, người bị cô cào cho mặt nở hoa, còn thiếu điều bị cô đập cho vỡ đầu lại không bằng lòng nhượng bộ để tránh phiền phức, mặt nhăn thành một nhúm hướng An Như đi đến, một tay túm lấy tóc cô mắng: “Tiện nhân!”

Mộ Lê Dật muốn kéo hai người ra, nhưng lại không dám dùng lực, bởi vì tóc An Như còn nằm trong tay Mộ Dung.

“Ba ba, ba đừng làm thế với mẹ, mẹ không phải cố ý đâu…”

Mộ Dung vừa nghe hai mắt đã đỏ lên hung tợn, kéo lê An Như trên mặt đất.

Mộ Lê Thần nhìn một trận khôi hài này, bỗng nhiên tai vừa động, mày cau nhẹ, lạnh lùng quát lên: “Được, để xem các người kéo qua kéo lại thành cái bộ dạng gì? Thay vì ở đây đánh nhau, không bằng nghĩ cách làm thế nào sống sót nổi đi!”

Mộ Lê Thần cười lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài, Mộ gia gia lúc này đã ăn no, hắn phải đuổi đám người phía trước cách mấy trăm mét kia đi, dĩ nhiên là đem tàn cục bên ngoài thu dọn sạch sẽ.

Nghe Mộ lê Thần nói, Mộ Dung đánh cái rùng mình, tay phải đang nắm tóc An Như không tự chủ thả lỏng.

An Như vội vàng thừa dịp này thoát khỏi Mộ Dung, đem Mộ Lê Dật bảo vệ trốn vào một bên, sợ Mộ Dung lại nổi điên.

Thấy Mộ Lê Thần vừa mới đối phó với Mộ Dung ngoan kình, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cho nên lời hắn nói không ai dám không nghe.

Hắn nói không rõ ràng nhưng lại làm đám người này không nháo nữa , Mộ Dung cho dù tức đến muốn bóp chết An Như cũng không dám động thủ, chỉ ôm lấy vai trái lui về trên sofa thở hổn hển.

Lúc thân thể đau đớn hoàn toàn không áp trụ được tâm lý sợ hãi.

Thời điểm Mộ Lê Thần giẫm lên hắn, Mộ Dung thật sự cho rằng hôm nay chính là ngày tử của hắn, hắn đối với Mộ Lê Thần chỉ còn lại sợ hãi, oán hận gì đó đều vô lực.

Ngay cả lúc phẫn nộ với An Như mà ra tay cũng là vì muốn phóng thích nỗi sợ hãi đối với cái chết trong lòng.

Mộ Dung chắc chắn, vừa rồi Mộ Lê Thần thật sự muốn giết hắn.

An Dương vẫn thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, hắn xem Mộ Dung cùng An Như làm trò hề mà thấy ghê tởm.

Từ lời nói của Mộ Thanh Loan và phản ứng của An Như cùng Mộ Lê Dật, hắn hoàn toàn có thể đoán ra lúc nãy đã phát sinh cái gì.

Đơn giản là ba dị năng giả kia thấy bọn họ có cửa phòng trộm kiên cố, muốn vào trong. Mà Mộ Dung đưa ra điều kiện cho bọn họ tiến vào là phải giết chết Mộ gia gia.

Vì thế Mộ Dung liền gọi An Như và Mộ Lê Dật mở cánh cửa kia, để ba dị năng giả bên ngoài công kích Mộ gia gia.

Lo lắng Mộ gia gia đã biến thành tang thi sẽ phát điên đả thương người, An Như cùng Mộ Lê Dật tự nhiên là làm theo, dù sao đợi một hồi Mộ Lê Thần đi ra đem lỗi đặt trên người ba dị năng giả kia là được.

Cho dù Mộ Lê Thần biết bọn họ mở cửa, nhưng cũng không phải bọn họ động thủ… Cho nên bọn họ coi như là không sợ hãi.

Có điều bọn họ không nghĩ tới, Mộ Thanh Loan lại đi cáo trạng với Mộ Lê Thần.

Mà bọn họ càng không nghĩ tới là, Mộ Lê Thần không có nửa điểm thân tình đối với Mộ Dung, nói xuống tay liền xuống tay tàn nhẫn.

Với thương tổn kia, Mộ Dung chắc sẽ bỏ luôn vai người cha mẫu mực, An Dương lạnh lùng khinh bỉ.

Đối với con gái thân sinh của mình ngay lúc khẩn cấp mà quay đầu không chút do dự vứt bỏ, đối với người cha thân sinh không tiếc do dự trừ diệt, đối với thê tử của mình cũng đều không chút do dự bán đứng………..

Mộ Dung như vậy, khó trách lúc trước Mộ gia gia bỏ qua hắn, đem sự nghiệp của Mộ gia đặt vào tay A Thần , khó trách A Thần đối với hắn không có chút lưu tình!

An Dương thản nhiên liếc mắt nhìn bộ mặt đầy máu của Mộ Dung cùng bộ dạng An Như hỗn độn, tóc tai rối mù, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Thời điểm An Dương đi ra, vừa lúc nhìn thấy Mộ Lê Thần đứng sát tường, Mộ gia gia ngồi xổm trước mặt hắn.

Mộ Lê Thần cuối xuống cứ như vậy chăm chú nghiêm túc dùng một tấm khăn lau thịt vụn và máu trên miệng Mộ gia gia, cho dù cảnh tượng có huyết tinh đến chói mắt, nhưng lại mang một cảm giác ấm áp khiến người không muốn quấy rầy.

An Dương đứng ở cạnh cửa, mang ánh mắt tham lam tựa trên khung cửa lẳng lặng nhìn Mộ Lê Thần.

Bao lâu?

Hắn đã bao lâu cứ im lặng như vậy mà nhìn A Thần?

Sợ hãi phần tình cảm từng mang đến gánh nặng cho bản thân, bình thường vẫn là thật cẩn thận áp chế xuống. Ngay cả tới gần A Thần hắn cũng không dám, bởi vì sợ không kiềm nén được dục vọng trong lòng mình mà nói rõ tâm ý với A Thần, lúc đó đến cả anh em cũng không thể làm nữa.

Cảm giác Mộ Lê Thần cực kỳ nhạy bén, đương nhiên nhận ra ánh mắt của An Dương, bởi vì hắn biết người đó là An Dương cho nên không lập tức quay lại cảnh giác.

Thẳng đến khi Mộ Lê Thần lau sạch sẽ vết máu trên người Mộ gia gia mới chậm rãi thẳng lưng.

Hắn nhìn về phía An Dương, hỏi: “Bên trong đã an phận hết chưa?”

An Dương gật gật đầu.

Mộ Lê Thần trầm mặc, nhất thời không khí giữa hai người thập phần ngưng trệ.

Không phải xấu hổ mà cũng không phải ái muội….

Đột nhiên, Mộ Lê Thần xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía hành lang bên ngoài.

An Dương thu lại tâm trạng, lo lắng hỏi: “A Thần, làm sao vậy?”

Mộ Lê Thần hơi nghiêng đầu, nhíu máy: “Có người đến đây, rất nhiều người.” Có vẻ như là người của quân đội……

Tiếng bước chân chỉnh tề kia, chỉ có quân nhân trải qua huấn luyện mới có.

An Dương cau mày: “Bọn họ hướng đến chỗ này?”

Mộ Lê Thần gật đầu, nói: “Còn năm sáu phút, bọn họ sẽ tới.”

An Dương nhìn về phía Mộ gia gia đã ăn no ngồi an phận cùng mặt đất đầy một mảnh huyết tinh: “Gia gia phải làm sao đây?”

Nếu như đám quân nhân kia biết Mộ Lê Thần dưỡng tang thi, còn dùng người sống làm thức ăn, khẳng định sẽ gặp phiền toái lớn.

Mộ Lê Thần cũng nhìn về phía Mộ gia gia, trầm ngâm suy nghĩ.

Thật là không dễ giải quyết, nếu Mộ gia gia bị phát hiện, hắn không sợ, cùng lắm thì bại lộ thân phận từ đây làm bạn với tang thi luôn.

Nhưng An Dương thì sao?

Hắn có thể mặc kệ đám người Mộ gia, nhưng hắn không thể bỏ lại An Dương.

Dù sao…. Mộ Lê Thần lại nhớ đến kiếp trước An Dương thống khổ vặn vẹo cả người là một bộ dạng đầy máu…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.