CHƯƠNG 37 : …
Khi một hàng Hạ Cẩn ngủ ngoài trời trong rừng thì trực thăng của Lâm Văn Bác cũng đã bay đến đại doanh, nhanh chóng bay qua phía trên đại doanh. Bởi vì sắc trời hôn ám, không nhìn rõ lắm tình hình trên mặt đất, bọn họ không dám bay gần xuống, cũng không dám tùy tiện chiếu sáng do sợ đưa tang thi tới, làm người ở dưới lâm vào nguy hiểm, nên chỉ đành phải mở thiết bị cảm ứng nhiệt(*) để tiến hành xem xét.
( (*) : đây là loại thiết bị mà khi quét qua một vùng, nếu trên màn hình của máy có hiện lên những đốm đỏ, thì cho thấy ở đây có người, còn nếu ko có thì ko có người, mng có thể thấy trong các bộ phim hành động của Mỹ ấy :v tại hình hơi khó kiếm nên ta ko minh họa được )
“Văn Bác, ở dưới không có người sống !” Một bộ đội đặc chủng ở ghế phó lái nhìn chằm chằm xuống xem xét, nghi ngờ nói.
“Không có người ?” Tim Lâm Văn Bác thoáng co rút, chưa từ bỏ vẫn cố nhìn màn hình chăm chú, hy vọng có thể thấy những đốm hồng lấm tấm mà hắn mong muốn. Phi cơ lại bay thêm vài vòng trên không nhưng vẫn không thể thu hoạch được gì.
“Bọn họ chắc hẳn thấy trong đại doanh không có người nên đã rời đi rồi.” Người điều khiển trực thăng phân tích,”Cậu có muốn chúng tôi bay một vòng quanh đây tìm bọn họ không ?”
“Không được, tiếng ồn của trực thăng sẽ thu hút tang thi lại, nếu bọn họ ở dưới, chúng ta nhất thời không cứu viện kịp thì sẽ rất nguy hiểm. Trừ phi biết được chính xác vị trí, còn không thì chúng ta chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.” Lâm Văn Bác bình tĩnh phân tích.
Càng không tìm thấy người, hắn lại càng tự nói mình không được kích động. Hắn có dự cảm, hắn cách tiểu Hân càng ngày càng gần.
Mọi người trầm mặc, tự mình suy nghĩ biện pháp khả thi. Lâm Văn Bác nhu nhu thái dương, trong đầu bỗng lóe lên một tia linh quang. Hắn nhanh chóng cầm bộ đàm quân dụng lên, gọi cho bộ phận kỹ thuật khu huấn luyện tân binh, yêu cầu bọn họ tìm vị trí cụ thể chiếc Hummer H6 của Cung gia. Chiếc xe đó đã được cải tiến, trong xe có thiết bị định vị vệ tinh, hắn lẽ ra nên sớm nhớ đến mới phải.
Tuy rằng quá trình chờ hồi âm chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ, nhưng với Lâm Văn Bác thì lại vô cùng lâu. Phảng phất như đã qua một thế kỷ, tay cầm microphone của hắn đã run nhè nhẹ, đến khi thấm một tầng mồ hôi lạnh thì rốt cuộc cũng truyền tới tiếng trả lời.
“Vĩ độ là 31o1’56.07’’ độ Bắc, kinh độ 121o13’31.89’’ độ Đông, trước mắt vẫn không có dấu hiệu di chuyển sao? Được, đã biết.” Lâm Văn Bác một bên lặp lại tọa độ địa lý, một bên ra hiệu chiến hữu bên người tìm kiếm vị trí trên bản đồ.
“Thấy rồi, ở vùng rừng núi cách Thanh Thủy trấn phía trước khoảng 20km, theo quốc lộ 306. Xem ra bọn họ muốn đi theo hướng về căn cứ của chúng ta.” Một bộ đội đặc chủng chỉ vào một địa điểm trên bản đồ nói.
“Không đâu, tiểu Hân không biết căn cứ chúng ta ở đâu, tôi nghĩ bọn họ muốn chạy đến đường cao tốc. Thừa dịp bọn họ chưa chạy tới đó, chúng ta nhanh đuổi theo.” Lâm Văn Bác vỗ vai người điều khiển thúc giục.
“Rõ.” Phi công lập tức đổi phương hướng, bay tới Thanh Thủy trấn, cảm thán,”Không hổ là con trai Cung thủ trưởng, chẳng những an toàn ra khỏi thành phố, còn đi được xa như vậy, thật không biết cậu ta làm thế nào a! Nghe nói cậu ta năm nay cũng chỉ mới 16 đi ?”
“Đúng thế ! Hài tử này quả thật rất lợi hại, mười mấy người bọn ta cũng không phải đối thủ của cậu ta. Cậu ta thoát không được chúng ta mới kinh ngạc a !” Bộ đội đặc chủng làm phi công phó lập tức tiếp lời, một nửa là thật tâm bội phục Cung Lê Hân, một nửa cũng là vì tâm trạng Lâm Văn Bác. Tuy trên mặt hắn không biểu hiện gì, nhưng không khí khẩn trương bao quanh hắn mọi người đều cảm nhận được.
Quả nhiên, nghe hai người đối thoại xong, đôi mày nhíu chặt của Lâm Văn Bác cũng thoáng thả lỏng, trái tim king hoảng khi nãy cũng bình phục một ít, chỉ còn đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu một mảnh hắc ám, nhìn thẳng đến chỗ Cung Lê Hân hiện tại.
— — — — — — — — — —
Trong một mảnh rừng hoang nương theo con đường quốc lộ 306, đoàn người thật vất vả chạy trốn được đến đây đã ăn cơm xong, tất cả đều vây quanh một đống lửa nhỏ thành một vòng.
Cung Lê Hân hút ống hút, cái miệng nhỏ, đôi môi đỏ mọng nhấm nháp sữa. Trước mắt thức ăn vẫn còn đủ, cậu không cần lấy Tích Cốc đan ra.
Hạ Cẩn ngồi cạnh cậu, thay cậu chỉnh lại tấm thảm đã tuột đến eo, sau đó nhìn mọi người xung quanh, từ từ mở miệng,” Đêm này vẫn làm theo quy định cũ, thay phiên trực đêm. Hai người một tổ, mỗi tổ canh 2 tiếng. Có ý kiến gì không ?”
“Không !” Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Em muốn chung tổ với Hạ đại ca !” Không đợi Hạ Cẩn mở miệng, Cung Lê Hân đã buông ống hút, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu. Ở cùng nhau mấy ngày, cậu càng ngày càng thích Hạ đại ca trầm ổn đáng tin cậy cùng ôn nhu săn sóc của hắn, cảm tình của cậu với hắn cũng nhiều hơn những người khác trong đội.
“Đương nhiên.” Hạ Cẩn khoác vai tiểu hài tử, trong đôi mắt tối đen lướt qua một tia sung sướng.
“Ai~ em muốn cùng tổ với Cung thiếu a !” Lục Vân đối diện hắn nhấc tay kháng nghị.
Hạ Cẩn băng lãnh liếc một cái, liền lập tức im lặng, phẫn nộ buông tay. Ngô Minh vỗ vai Lục Vân, an ủi,”Lục thiếu, tôi với cậu một tổ.” Lục Vân ghét bỏ bĩu môi nhưng cũng không phản đối. (aiya~ thật sự cảm thấy 2 người này rất hợp nha, chuẩn thê nô nữ vương luôn nà :’< )
Bốn người cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, Cố Nam và Mã Tuấn một tổ, Đại Lưu và Vương Thao một tổ, bắt đầu từ 12 giờ, mỗi tổ canh 2 tiếng. Vì nhiều người nên phân công nhiệm vụ cũng rất nhẹ nhàng, mỗi người đều có thể ngủ đủ giấc.
“Kỳ thật, em cũng có thể hỗ trợ gác đêm, em từ nhỏ có cùng gia gia học qua chút quyền cước công phu.” Ôm đệ đệ đã sớm ngủ, Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng mở miệng.
“Không cần, đã đủ người. Nếu không đủ, đừng nói cô, ngay cả em cô cũng phải gác đêm !” Hạ Cẩn liếc một cái, hảo cảm với cô tăng lên không ít, rút bốn thanh chủy thủ trong bao bên cạnh ra, đưa đến trước mặt cô hai thanh,”Cầm, em cô cũng cầm một cái đi, để mà phòng thân.”
“A, cám ơn !” Tôn Điềm Điềm thiên ân vạn tạ* tiếp nhận. ( * : cám ơn ân huệ ngàn vạn lần )
Mặt khác Hạ Cẩn đưa hai thanh còn lại cho Linh Âm ngồi bên sườn Cung Lê Hân và Linh Ngữ ngồi cạnh Lục Vân. Hai người đều có chút do dự, nhưng vẫn thuận theo cầm lấy, cầm lỏng trong tay, như cầm hai đóa hoa.
Hạ Cẩn thấy thế liền chán ghét nhíu mày.
Linh Âm không để ý đến chủy thủ trong tay dịch đến một bên, nhìn Cung Lê Hân đang hút ống hút chuyên tâm uống sữa, ngọt ngào mở miệng,”Cung thiếu, cậu còn sữa không ? Có thể cho tôi một hộp không ? Tôi cũng có thói quen buổi tối phải uống sữa, không uống không ngủ được.”
Nghe thanh âm giả vờ, bộ dáng làm bộ làm tịch của cô, vết sẹo bên trán trái Hạ Cẩn giật giật, trong mắt bao phủ một tầng lệ khí.
“Không được !” Cung Lê Hân đầu cũng không nâng, rõ ràng cự tuyệt.
“Vì cái gì ?” Âm thanh Linh Âm đột nhiên cất cao, có chút không tin vào tai chính mình. Quen được người phủng*, nuông chiều, cô nhất thời không thể chấp nhận được thái độ của Cung Lê Hân. Cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị đối phương cự tuyệt. (phủng = sủng ) Lệ khí trong mắt Hạ Cẩn lập tức biến mất, sủng nịch xoa đầu tiểu hài tử. đối với biểu hiện của cậu vô cùng hài lòng.
“Đây là của Hạ đại ca, cô muốn uống thì phải có sự đồng ý của anh ấy.” Cung Lê Hân cứng nhắc nói lại. Hạ Cẩn cho cậu, cậu liền lấy, Hạ Cẩn không cho, cậu sẽ không mặt dày đi đòi.
Nhưng cậu nửa điểm cũng không phát hiện, trứng gà vừa rồi và sữa hiện tại đều là do Hạ Cẩn cố ý chuẩn bị cho cậu.
Linh Âm cứng ngắc nhìn lại Hạ Cẩn, nhưng thấy đôi mắt tối đen của Hạ Cẩn nhìn mình, trong con ngươi là một tia hung ác thô bạo không hề che dấu, vết sẹo bên thái dương được biểu tình lạnh lẽo của hắn phụ trợ càng thêm dữ tợn, phảng phất như sắp bùng nổ, bay đến cắn cô một ngụm.
Linh Âm sợ hãi cúi đầu, không dám mở miệng nữa. Linh Ngữ ngồi một bên thấy thế, nhịn không được cười nhạo một tiếng. Cô đã sớm nhìn ra, Hạ Cẩn ngoại trừ Cung thiếu thì với bất cứ ai đều không hề lộ ra biểu tình hòa nhã, ngay cả cố chủ Lục Vân của hắn cũng thế. Về phần Cung thiếu, đó thuần túy là một hài tử chưa được thông suốt, ở trước mặt cậu ta phóng mị nhãn tương đương như diễn cho người mù xem vậy. Nghĩ muốn kề cận hai người bọn họ, không bằng câu tên Lục Vân háo sắc dễ bị kích thích còn thực tế hơn, lão tử của Lục Vân Lục Chấn Hiên cũng là một nhân vật đặc biệt.
Nghĩ như vậy, Linh Ngữ vụng trộm kéo vạt áo Lục Vân, đỏ mặt nhỏ giọng nói,”Lục thiếu, tôi muốn đi WC, cậu có thể đi với tôi không ?”
Thấy bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ ma sát cánh tay chính mình, đôi mắt minh lượng, ẩn tình nhìn mình, động tác tứ chi lộ ra nét ái muội rõ ràng. Tuổi nhỏ nhưng đã trải qua nhiều cuộc hoan, Lục Vân lập tức vui vẻ, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Linh Âm thấy thế thầm cắn răng, lặng im trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Cung Lê Hân, ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình nhích đến gần cậu, bàn tay trắng nõn đặt lên đùi cậu, vừa định mở miệng lại bị thanh âm lạnh lẽo của Hạ Cẩn đánh gãy,”Muốn đi WC thì tự mình đi, hay muốn tôi cho cô nghẹn luôn.”
Thời điểm nói những lời này, Hạ Cẩn đã sầm mặt đặt lưỡi dao lên mu bàn tay có ý đồ xấu của Linh Âm, chỉ cần nhẹ nhàng vẽ loạn vài đường, chắc chắn sẽ đáng gãy gân tay cô. (nếu là Nhiên ca thì s nhở →.→ giết ngay tức khắc ?! =v=) Cung Lê Hân vẫn tiếp tục hút, hai má phồng lên, ánh mắt ngây thơ liếc nhìn hai người một cái. Hạ Cẩn cúi đầu nhìn cậu, sắc lạnh trên mặt thoáng dịu xuống, ôn nhu thay cậu lau đi chút sữa bên khóe môi.
Linh Âm chỉ cảm thấy lưỡi dao lãnh lẽo vô cùng, khiến lông tơ trên người dựng cả lên, cả người cứng ngắc. Sau một lúc lâu, cô mới tìm lại được âm thanh của mình, run rẩy nói ‘Tôi không đi’, ánh mắt cầu xin nhìn Hạ Cẩn.
Song đồng tối đen không chút độ ấm liếc cô một cái, chậm rãi thu hồi dao găm. Linh Âm lập tức dùng tay còn lại che dấu dao ấn trên mu bàn tay, trong lòng có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn. Với hai người này, có đánh chết cô cũng không dám tơ tưởng nữa.
“Linh Âm tiểu thư, hay để tôi đưa cô đi nhé ?” Mã Tuấn cẩn thận mở miệng, sặc mặt ửng đỏ, trong mắt tràn đầy mong chờ.
“Không cần đâu, cám ơn.” Linh Âm cứng ngắc cười cười cự tuyệt.
Mã Tuấn xấu hổ im miệng, ngượng ngùng. Trong nhất thời, ngoại trừ tiếng lách tách rất nhỏ của lửa trại ra, trong rừng yên tĩnh đến nỗi chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Qua vài phút, chiếc Hummer đậu bên đường đột nhiên chấn động, cùng lúc đó vang lên tiếng nhục thể va chạm hòa với tiếng nữ nhân uyển chuẩn rên rỉ. Tất cả mọi người đều cứng đờ, đương nhiên ngoại trừ Cung Lê Hân có nhĩ lực hơn người. Ở địa cung, cậu đã thấy rất nhiều cảnh tượng *** mĩ các loại, sớm đã nhìn quen.
“Chị, sao xe động đậy như thế vậy ?” Tôn Kiệt vừa mới tỉnh lại không bao lâu chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa, hiểu kỳ hỏi.
Tôn Điềm Điềm mặt đỏ tai hồng, che lại miệng bé, thuận tiện che luôn hai tai bé lại. Âm thanh trong xe càng lúc càng lớn, trong lúc đó còn kèm theo tiếng nam nhân gầm nhẹ lúc đến đỉnh, thật sự là vô cùng không thích hợp cho trẻ nhỏ.
Gương mặt vốn ngăm đen của Vương Thao trước ánh lửa trại đã đỏ đến phát tím, ở đũng quần cũng lặng lẽ ‘dựng lều trại’. Hắn vội vàng xoay người, co chân che biến hóa sinh lý của mình. Cố Nam và Mã Tuấn cũng lần lượt gấp chân lại, khuôn mặt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng vành tai đã đỏ đến sung huyết.
Đi theo người Lục thiếu đã lâu, cũng đã quen với cảnh tượng này, Ngô Minh tất nhiên thấy nhưng không thể trách, như lão tăng ngồi yên chỗ mình nhìn lửa trại. Cung Lê Hân cuối cùng cũng uống hết sữa, khi ném hộp sữa vào đống lửa thì lơ đãng nhìn thoáng qua chiếc xe đang rung bên kia.
Sắc mặt Hạ Cẩn sớm đã biến đen, hung hăng nghiến răng. Nếu không phải sợ mở xe ra sẽ khiến tiểu hài tử nhìn thứ không nên nhìn, thì hắn hận không thể lôi Lục Vân ra đánh cho một trận. Quả nhiên là vì có người bảo hộ, mỗi ngày đều rất thoải mái, mới khiến cậu ta sau lưng còn có tâm tư tìm nữ nhân.
“Không có gì tốt cả, đừng nhìn.” Hạ Cẩn một bên trầm giọng nói, một bên ôm cậu vào lòng, áp hai má cậu vào ngực mình, chặn tầm mắt, thuận tiện che đi hai tai cậu. Tiểu hài tử còn chưa trưởng thành, tiếp xúc sớm với những thứ này không tốt. Ngày mai dù nói gì cũng phải quăng hai nữ nhân không an phận này lại ! Hắn nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.
“Ngô, Hạ đại ca, buông em ra, em nghe có tiếng phi cơ trực thăng bay đến đây.” Cung Lê Hân vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Cẩn nói.
Phi cơ trực thăng ? Hạ Cẩn nghe vậy lập tức buông tay, nghiêng tai lắng nghe. Trên mặt mọi người cũng lộ ra thần sắc kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực.
Sau một lúc lâu, mọi người đều uể oải thu hồi tầm mắt. Ngoại trừ tiếng lửa cháy cùng tiếng gió cực nhỏ thì bọn họ chẳng nghe thấy gì cả.
“Còn 30 phút nữa máy bay mới đến.” Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng.
Biểu tình uể oải của mọi người lập tức trở nên vui mừng, nhĩ lực Cung thiếu tất nhiên bọn họ tin tưởng không hề nghi ngờ. Cố Nam và Mã Tuấn vội vàng thêm củi vào đống lửa để nó cháy lớn hơn, Ngô Minh đứng dậy chạy đến chiếc Hummer không ngừng chấn động, kêu Lục thiếu nhanh chóng ngừng lại, miễn cho khi máy bay đến lại không kịp mặt quần.
===============================
Chương sau tiểu Hân gặp lại Bác ca nà XD
*************************************