CHƯƠNG 43 : …
Tống Hạo Nhiên một chiêu đã nổ tung đầu đứa mặc áo khoác trắng, óc trắng trắng hồng hồng cùng huyết nhục hòa vào nhau, trông vô cùng đáng sợ.
Dưới ánh sáng từ máy bay chiếu xuống, trong đống hỗn độn kia tựa hồ có một tia ánh áng lấp lóe, trong lòng Tống Hạo Nhiên khẽ động.
Tinh hạch năng lượng ? Tang thi sơ cấp sau khi tiến hóa lên cấp 1, trong đầu sẽ kết xuất ra một viên tinh hạch năng lượng trong suốt hình lục giác. Loại tinh hạch này phù hợp cho bất cứ dị năng giả nào, được dùng để gia tăng thực lực. Tiến hóa đến cấp 2, tang thi cũng sẽ có dị năng, tinh hạch cũng phân thành các màu khác nhau theo dị năng, cấp bậc càng cao, màu sẽ càng đậm. Đến lúc đó, dị năng giả chỉ có thể hấp thu tinh hạch đồng hệ với mình để tăng sức mạnh.
Trong đầu hiện lên một đoạn miêu tả của Cung Hương Di về tinh hạch tang thi, mâu sắc Tống Hạo Nhiên lóe lên, rút chủy thủ bên hông, đẩy một đống óc đã biến thành bãi ra, trong đó quả nhiên có một tinh hạch lục giác, so với kim cương lại càng thêm lấp lánh. Nếu như không phải tận mắt thấy, Tống Hạo Nhiên tuyệt đối không thể tưởng tượng được, tang thi bề ngoài xấu xí như thế nhưng bên trong sẽ sinh ra một bảo thạch thuần khiết mĩ lệ như thế !
“Không ổn ! Tống đại ca cẩn thận !” Ngay một khắc khi Tống Hạo Nhiên xoay người, sắc mặt Cung Lê Hân bỗng nhiên căng thẳng, dùng nội lực hô với phía dưới, đồng thời bước khỏi cabin, nhảy xuống chỗ Tống Hạo Nhiên.
“Lê Hân [Tiểu Hân] !” Khóe mắt Lâm Văn Bác và Hạ Cẩn như muốn nứt ra, cùng lúc đưa tay muốn giữ cậu lại nhưng đều chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhảy xuống. Từ đây cách mặt đất còn bốn năm mươi thước, cao hơn mười tầng lầu, sau khi nhảy xuống thì Cung Lê Hân sẽ như thế nào ? Hai người đều không dám tưởng tượng.
Mặt khác, phi công cùng hai bộ đội trên máy bay cũng sợ đến ngây người. Cung Lê Hân đây là muốn là gì ? Dù lo lăng cho Tống thiếu tướng cũng không cần phải nhảy xuống tự sát nha ! Đây là cứu người hay tự tử a ?
Mọi người dưới đất đã nghe rõ ràng tiếng cảnh báo trước đó, cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trực thăng, vừa lúc thấy một màn thiếu niên thả người nhảy xuống, nháy mắt đứng chết trân.
“Lê Hân !” Tống Hạo Nhiên đã không còn để ý đến tinh hạch nữa, mắt đỏ ngầu nhìn hướng Cung Lê Hân nhảy xuống chạy tới. Nhưng khi vừa chạy được hai bước, mọi người càng thêm kinh dị nhìn sự tình phát sinh trước mắt, thiếu niên không hề thẳng một đường hạ xuống, mà giống như tuyệt thế cao thủ trong phim võ hiệp, tà tà bay về phía Tống Hạo Nhiên, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, ưu nhã lưu động không nói nên lời.
Cằm mọi người đều rớt xuống mấy tấc, ánh mắt một thời gian cũng không thu lại. Lâm Văn Bác cùng Hạ Cẩn đứng dậy nhìn xuống lúc này mới từ từ ngồi xuống, không hẹn mà cùng đưa tay đè ngực trái thở ra. Một giây kia, tim bọn họ thiếu chút nữa lọt ra khỏi cổ họng.
Thiếu niên hành động bình tĩnh nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, không đến một giây đã hạ xuống bên người Tống Hạo Nhiên, kéo hắn về phía mình, đồng thời đá một cước vào không trung.
Một tiếng ‘phịch’ trầm đục vang lên, một bóng đen bị cậu hung hăng đá ra, bay ngược những mấy trượng, nện mạnh lên dây thép lưới phòng hộ.
Mọi người tập trung nhìn lại, đó đúng là một tang thi em bé 3 tuổi, quần áo trên người đã nát vụn, lộ ra da thịt trần trụi, tứ chi nho nhỏ cực không xứng với cơ thịt phát triển, không chỉ riêng ngón tay mà ngay cả ngón chân cũng dài ra móng tay sắc bén màu đen, đang nắm lấy thanh sắt trên lưới phòng hộ, lơ lửng giữa không trung.
Bởi thân thể còn nhỏ, nó đã sớm qua được giai đoạn tê cứng, tiến hóa thành tang thi cấp 1, tốc độ cực kỳ nhanh, xuyên qua bóng đêm như con thoi, tới lui vô tung, ngay cả tàn ảnh cũng khó bắt giữ. Nếu không phải thị lực Cung Lê Hân hơn người, vừa rồi nó cũng đã thành công.
Chẳng trách có mấy tang thi tiến hóa đều tấn công về phía Tống Hạo Nhiên. Tựa như dị năng giả có thể lấy tinh hạch của tang thi vậy, tang thi ăn dị năng giả cũng đồng dạng có thể gia tăng thực lực. Cho nên trong mắt chúng nó, Tống Hạo Nhiên chính là một bữa tiệc mỹ vị, lực dụ hoặc không nhỏ.
“Là…là tiểu quỷ đó !” Thẩy rõ hình dạng bóng đen, hai ông cháu cùng La Đại Hải lập tức thất kinh la to lên, chân đứng dần nhũn ra. Bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp lúc tiểu quỷ kia ăn thịt người, cũng khắc sâu trong lòng, trở thành ác mộng cả đời không quên được.
Mấy người còn lại đã nghe qua ông lão miêu tả tiểu quỷ đáng sợ thế nào, sau lại nhìn thấy tốc độ quỷ dị của nó, cũng không khỏi có chút bối rối. Tống Hạo Nhiên dẫn đầu giơ súng lên nhắm vào tiểu quỷ mà bắn. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, đồng loạt bắn trả.
Đạn lũ lượt bay đến chỗ tiểu quỷ. Nó buông móng tay đang nắm lấy thanh sắt, nhanh chóng nhảy xuống đất. Đạn bắn đinh đinh đang đang vào lưới phòng hộ, bắn ra vô số hỏa tinh[đốm lửa nhỏ].
Không để mọi người kịp quay súng, nó khụy chân sau xuống, đột nhiên nhảy lên, như đạn bắn thẳng đến chỗ Cung Lê Hân.
“Cẩn thận đừng để nó bám lên người !” La Đại Hải cao giọng cảnh cáo. Đây chính là động tác ăn thịt người thành thục của tiểu quỷ. Nó bám lên người ai thì lập tức cắn vào da thịt, tiến vào thân thể người đó, đem từng tấc một từ ngoài vào trong ăn sạch, động tác còn nhanh hơn điện. (eo, kinh wa