CHƯƠNG 69 : …
Sân huấn luyện việt dã hoàn toàn mô phỏng theo hình thức dã ngoại, trên dưới đều là bùn đất gập ghềnh, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài hố to, đường nước, một loạt các tấm gỗ hay cọc gỗ.
Cung Lê Hân qua tấm ván gỗ đã nghe thấy tiếng vài người nói chuyện, lập tức đi về hướng đó, mấy người Tống Hạo Nhiên cũng đi theo xem xét tình huống.
Đi qua mấy tấm ván gỗ, chỉ thấy đối mặt bọn họ, Cố Nam đang đứng một phía xa, quần áo trên người ướt đẫm, còn dính đầy đất nâu bùn lầy, nhìn qua vô cùng chật vật. Hai thiếu niên đang đứng cạnh tấm gỗ, đang tranh chấp gì đó.
Một thanh niên thể trạng hơi cao lớn đang giữ chặt lấy cánh tay của thiếu niên thân hình gầy yếu thấp bé, ngữ khí mang chút lo lắng khuyên nhủ,”Triệu Cảnh, đừng đánh nữa, hắn sắp thở không nổi rồi.”
“Anh biết cái gì gọi là huấn luyện cực độ không? Chỉ cần hắn ta chưa chết, có nghĩa là hắn ta chưa đạt tới cực hạn. Anh giữ chặt hắn, chúng ta tiếp tục! Ngu ngốc, đây là cơ hội tốt để chúng ta luyện tập, cứ đánh đi !” Thiếu niên nhỏ gầy rút cánh tay ra, đưa tay tiếp tục phóng ra thủy cầu về phía Cố Nam.
Cố Nam vất vả hít thở, một thủy cầu nghênh diện bay tới, tiến vào miệng mũi hắn, rồi tới khí quản, hắn xoay người vỗ vỗ ngực tê tâm liệt phế ho khan.
Thấy vẻ mặt 囧 của hắn, thiếu niên tựa như tìm được lạc thú, cười ha ha, lại liên tục ném tới vài thủy cầu nữa, không cho Cố Nam chút cơ hội để thở.
Cố Nam mới đầu còn có thể đứng, nghênh đón thủy cầu liên tiếp bắn tới, không ngừng đánh vào mặt hắn, lại không thở được, có cảm giác nghẹt thở, không thể không lấy tay ôm đầu, không chịu nổi khụy gối xuống mặt đất lầy lội, tùy ý để thiếu niên kia phóng thủy cầu vào ót hắn. Thủy cầu văng xuống đất làm văng bùn đất lên người Cố Nam, chỉ trong vài phút đã biến hắn thành tượng đất, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Từ ót truyền đến từng cơn đau nhói, bên tai không ngừng truyền đến tiếng chửi rủa ‘Phế vật, Squib’ cùng vũ nhục từ thiếu niên, một cơn lửa giận bùng lên hừng hực trong lòng Cố Nam, nhiễm đỏ hai mắt hắn. Hắn muốn đứng dậy phản kháng, nhưng hai chân lại bị một thổ hệ dị năng giả khác kéo lại xuống đất, dùng hết khí lực cũng không rút ra được, tạo thành cục diện chỉ có thể bị động cho người đánh.
Thiếu niên bạo lực đưa lưng về phía một hàng Cung Lê Hân, không hề phát hiện bọn họ đi tới, thẳng cho đến khi Cung Lê Hân đến gần, trong miệng hắn vẫn còn tuôn ra những từ ngữ sỉ nhục, làm cho Cung Lê Hân nhíu mày ngày càng chặt, lửa giận bùng nổ.
“Xin hỏi, các người đây là huấn luyện hay là vũ nhục?” Cung Lê Hân vô thanh vô tức đến gần hai người, lạnh lùng hỏi.
“Cung..Cung thiếu !” Người thanh niên cao lớn nghe thấy tiếng quay mặt nhìn lại, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
“Cung Lê Hân ?” Thiếu niên nhỏ gầy trong lòng kinh hãi, viên thủy cầu ngưng tụ trong lòng bàn tay liền vỡ tan, làm ướt ống quần hắn. Hắn cứng ngắc quay đầu, thấy vẻ mặt khinh thường cùng tức giận trên mặt Tống Hạo Nhiên đứng sau Cung Lê Hân, đồng tử kịch liệt co rút.
Thiếu niên khuôn mặt thon dài, diện mạo thanh tú, rõ ràng chính là Triệu Cảnh được Tống Hạo Nhiên cứu về căn cứ.
“Đây..đây là do Cung tỷ giao phó, nói phải tận lực kích thích đối phương để đối phương đem tất cả tài năng bộc phát ra.” Triệu Cảnh khẩn trương nhìn Tống Hạo Nhiên liếc một cái, thấp giọng giải thích.
Triệu Cảnh chính là tổ viên do chính cô điều động, tuổi còn nhỏ thực lực đã không tầm thường, đầu óc nhanh nhạy, tiềm lực rất lớn. Cung Hương Di tuy rằng bất mãn với hành động quá phận của hắn, nhưng tất nhiên sẽ không làm hắn mất mặt mũi trước mặt các tổ viên khác, vì thế đứng ra nói thay,”Phải, huấn luyện cực hạn chính là như vậy, dù là tinh thần hay thể xác đều phải trải qua khảo nghiệm khắc nghiệt. Chống đỡ được thì mới có thể trở thành dị năng giả, không được thì chỉ có thể làm phế vật cả đời. Triệu Cảnh làm thế cũng là suy nghĩ cho Cố Nam.”
Đau đớn sau ót Cố Nam dần giảm bớt, ù ù trong tai vừa biến mất liền nghe thấy tiếng Cung thiếu đang nói chuyện. Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy xa xa là thân ảnh đứng thẳng như tùng như trúc của thiếu niên, hốc mắt đỏ lên nháy mắt chứa đầy nước mắt, miệng mấp mấy tên của thiếu niên, lại xấu hổ không dám lên tiếng.
Nửa tháng trước hắn còn khao khát được kề vai sát cánh với Cung thiếu, nhưng hiện tại hắn nguyện ý Cung thiếu trước đây chưa từng gặp hắn. Hắn không xứng đứng bên người Cung thiếu.
Bên này, Cung Hương Di vừa giải thích xong, thấy sắc mặt Cung Lê Hân càng thêm khó coi, trong đôi mắt tối đen như bừng lên hai ngọn lửa cuồng nộ, làm người ta không dám nhìn thẳng vào. Cô nuốt nuốt nước miếng, kiên trì trào phúng nói,”Thế nào? Chẳng lẽ em muốn thay cậu ta ra mặt? Một cao giai tam hệ dị năng giả như em lại đi khi dễ hai đê giai, không thấy dọa người sao?”
Triệu Cảnh cùng thanh niên kia nghe vậy, trong lòng sợ hãi không thôi, cúi đầu đứng thẳng bất động ở chỗ cũ. Thấy Cung Lê Hân nửa tháng cũng không đến sân huấn luyện nhìn qua, bọn họ còn tưởng rằng Cung Lê Hân đã quên đi mấy người này. Sớm biết như thế, bọn họ dù kiêu ngạo cũng không dám đụng đến một ngón tay của Cố Nam.
“Tôi sẽ không thay cậu ta ra mặt.” Cung Lê Hân nhướng mày, thản nhiên mở miệng.
Triệu Cảnh và đồng bọn nghe vậy, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Cung Lê Hân khinh miệt liếc hai người một cái, hất cằm nói với Cố Nam,”Cố Nam, đứng lên !”
Cố Nam trong lòng chấn kinh, lập tức lau đi nước mắt, bùn đất lẫn lộn trên mặt, chậm rãi đứng dậy. “Cung thiếu.” Sau khi đứng dậy, hắn xấu hổ trả lời.
“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, ném xuống bội đao bên hông, chậm rãi nói rõ từng câu từng từ,”Không có dị năng không có nghĩa cậu là phế vật. Không phải cậu còn có tay sao? Cầm lấy, chém bọn họ, không chém chết là được, đây cũng là huấn luyện cực hạn.”
Dứt lời, cậu đạp mạnh chân một cái, lớp đất bao lấy mắt cá chân Cố Nam cách hai ba mươi thước lập tức vỡ ra.
Cố Nam tiếp được đao, thấy dưới chân được buông lỏng, lập tức hiểu rõ lấy chân ra, rút đao chém về phía hai người Triệu Cảnh.
Kiếm thuật của Cố Nam rất cao, từng là quán quân trong cuộc thi sinh viên toàn quốc, nếu để hắn đến gần, lại có vũ khí lợi hại trong tay, hai người này hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nhưng e ngại Cung Lê Hân, hai người lại không dám dùng dị năng công kích, chỉ đành xoay người bỏ chạy.
“Chạy cái gì, các người có thể sử dụng dị năng, đường đường chính chính đánh với Cố Nam một trận đi.” Cung Lê Hân vung tay, chưởng phong sắc bén cản lại con đường trước hai người.
Chưởng phong mãnh mẽ xẹt qua, Triệu Cảnh và thanh niên kia như bị người cho hai bạt tai đánh nghiêng đầu, hai má một trận đau đớn. Không dám cãi lại Cung thiếu, bọn họ vội vàng xoay người, kiên trì đón lấy chiêu thức Cố Nam đánh tới.
“Cung Lê Hân, mày đang xúi bọn họ đánh nhau! Mau..mau dừng bọn họ lại!” Cung Hương Di thấy tình huống trở nên không thể kiểm soát, cao giọng thét lên.
“Bọn họ là đang quyết đấu với nhau!” Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng.
“Cứ để bọn họ đánh, có bọn tôi nhìn rồi, sẽ không bị gì đâu.” Tống Hạo Nhiên hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng thưởng thức.
“A~” Lâm Văn Bác bỗng nhiên bật cười, đi đến bên người Cung Lê Hân, kề sát tai cậu trêu chọc,”Anh hôm nay mới biết được tiểu Hân của chúng ta cũng là người cường hãn như thế này a ! Thật đáng yêu !”
Hắn vừa nói, vừa nhìn đôi mắt vì tức giận mà đặc biệt rực rỡ, mâu quang cuồn cuộn như đánh thẳng vào tim hắn, khiến tim hắn đập càng lúc càng hỗn loạn, cả người tê dại.
Vì hắn cúi mặt nên Tống Hạo Nhiên không thấy được tình tự giấu trong mắt hắn. Hắn cũng cười nhẹ hai tiếng phụ họa,”Đúng vậy, lúc trước anh còn tưởng em không còn cách nào khác chứ!”
“Chỉ cần không đụng đến cực hạn của em, tính tình em nhất định rất tốt.” Cung Lê Hân mím môi, ánh mắt như lơ đãng liếc qua Cung Hương Di.
Giữa sân, Cố Nam vung đao ép tới ngày càng gần, Triệu Cảnh luống cuống tay chân phóng ra thủy cầu, đều bị hắn một phát bổ xuống, không thể cản được chút thế công nào của hắn.
“Lý Kiệt, mau dùng đất dìm hắn !” Triệu Cảnh khó thở hổn hển hô.
“Phát động rồi nhưng đều bị tránh đi.” Thanh niên cao lớn tên Lý Kiệt kia nôn nóng trả lời.
“Xuất ra toàn lực, dồn cả vào một chiêu đi !” Triệu Cảnh ném qua một thủy cầu, chật vật cùng Lý Kiệt trốn tránh nói. Hắn không muốn thua, không muốn thua trước mặt Tống Hạo Nhiên, rất mất mặt !
“Được !” Lý Kiệt áp lòng bàn tay xuống đất, xuất ra toàn lực, biến toàn bộ mặt đất rộng hai thước, dài một thước quanh Cố Nam thành bùn đất mềm nhũn. Đừng nhìn đống bùn đất này đơn giản thế nhưng chỉ cần bước vào một bước, mắt cá chân vừa lún vào, lập tức đất xung quanh sẽ cứng lại, không thể di động nửa bước.
Quả nhiên, hai chân Cố Nam vừa bước một bước vào khu đất kia, chân liền hãm sâu xuống, không rút ra được. Mà Lý Kiệt vì dùng quá nhiều dị năng sớm đã xụi lơ trên mặt đất, mắt trợn trừng, hít từng ngụm thở hổn hển như cá sắp chết.
Triệu Cảnh cũng coi như có thiên phú dị bẩm, dị năng trong cơ thể khá lớn, phóng ra mấy chục thủy cầu liên tiếp cũng không thấy mệt mỏi. Thấy Cố Nam bị Lý Kiệt vây khốn, khóe môi hắn nhếch lên, trong mắt lộ ra vài tia ngoan lệ, song chưởng lập tức tạo thành hình chữ thập, sau đó đột nhiên tách ra, một thủy xà miệng há rộng mạnh mẽ bay về phía Cố Nam.
Uy lực thủy xà rất mạnh, như được bắn ra từ súng nước, ngay cả mấy tấm ván gỗ đều bị cắt nhỏ, nếu đánh trúng người, nhất định sẽ xuyên thủng một lỗ trên người. Trong lòng biết Cung thiếu đang đứng một bên quan sát, Cố Nam không hề kiêng kỵ, chỉ tập trung chiến đấu, thấy thủy xà bay tới, hắn liền giơ đao lên hung hăng chém tới.
Thủy xà bị chém thành hai nửa, dòng nước trở lại vô hình vô trạng rơi xuống đất, mà đao phong do Cố Nam chém tới vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bổ về phía Triệu Cảnh, ‘xẹt’ một tiếng chém đứt ống tay áo Triệu Cảnh. Cũng may có thủy xà cản lại nên đao phong bị chệch đi vài phân, nếu không tay hắn mới là cái bị chặt đứt chứ không phải ống tay áo.
Triệu Cảnh liếc nhìn ống tay áo bị phá nát, mắt lộ ra hoảng sợ, đây là phong nhận ! Cố Nam vừa rồi trong lúc chiến đấu đã xúc phát phong hệ dị năng !
Cố Nam hồi phục tinh thần sớm hơn hắn một chút, hai mắt sáng lên, lập tức chém tới liên tục.
Phong nhận bay đến gần Triệu Cảnh, Triệu Cảnh không thể nhìn được đường đi của chúng nên không thể tránh né, chỉ đành xuất ra toàn lực, biến ra một bức tường nước dày che trước mặt mình.
Phong nhận bay vào tường nước, mấy tiếng ‘phốc, phốc’ liên tiếp vang lên, đồng thời tạo ra từng chuỗi bọt nước, dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang lấp lánh như kim cương. Trận chiến này, hiện tại có rất nhiều người vây xem, kiễng chân chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đợi cho phong nhận toàn bộ đều bị tường C quốcản lại, Triệu Cảnh lúc này mới thu lại dị năng, nửa quỳ trên đất thở hổn hển. Lực lượng của hắn đã muốn hao gần hết, không thể tiếp tục đấu nữa. Mà đối diện hắn, Cố Nam cũng khụy gối, cắm đao xuống đất chống đỡ nửa người.
Thấy tình trạng của Cố Nam, trong lòng Triệu Cảnh thoáng thả lỏng, nghĩ hai người đánh hòa nhau.
Lúc này, Cố Nam lại chậm rãi đứng lên, dùng toàn bộ khí lực cuối cùng, hung hăng chém tới một đao. Một đao này không thể nào nhìn thấy đường đi của nó, thanh âm vang rền, tiếng xé gió làm người ta phát run lần nữa lộ ra cường thế của mình.
Triệu Cảnh vô lực né tránh, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, tuyệt vọng chờ đợi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cung Lê Hân bỗng nhiên phất tay, đánh lệch đi phong nhận vô hình. Phong nhận ‘phanh’ một tiếng chém tới tấm ván gỗ phía sau Triệu Cảnh, để lại một hình bán nguyệt thật sâu. Nếu chiêu này thật sự đánh trúng người, máu người nọ chắc chắn sẽ văng ra ba thước.
Triệu Cảnh chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn lại tấm ván gỗ đã nhận thay mình một chiêu vừa rồi, lập tức ngồi bệt xuống đất thở từng ngụm.
Cố Nam cũng đánh tới đỏ mắt mất đi lý trí, chém ra một đao cuối cùng liền hối hận, thấy Cung thiếu đánh lệch đi liền nhẹ nhàng thở ra, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống đất, dùng đao đỡ lấy thân thể, không cho phép chính mình ngã xuống trước mặt Cung thiếu.
“Thân thủ không tồi.” Cung Lê Hân chầm chậm bước đến gần, phá đi bùn đất dưới chân hắn, đồng thời truyền một tia chân khí qua bả vai hắn.
Cố Nam chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình từ lòng bàn tay Cung thiếu mạnh mẽ tràn vào cơ thể mình, cảm giác vô lực vừa rồi tiêu tán không còn một mảnh, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác. Hắn giương mắt, kinh dị nhìn Cung Lê Hân.
“Nhìn cái gì, về sau cậu chính là đồng đội của tôi.” Cung Lê Hân mỉm cười, đưa tay nói,”Đi thôi, đến sân huấn luyện, đi gặp những đồng đội khác của chúng ta.”
“Vâng !” Cố Nam mừng rõ như điên, lớn tiếng đồng ý, thu đao lại, lưu loát đứng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo sau Cung thiếu.
Thấy bộ dáng tinh thần tăng lên gấp trăm lần, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác liếc nhau, ngầm đoán có thể Cung Lê Hân đã động tay động chân gì rồi. Nhưng một màn này rơi vào trong mắt ba người Cung Hương Di không biết nội tình lại làm bọn họ chấn động. Đánh một trận như vậy còn có thể lực dư thừa như thế, chẳng lẽ vừa rồi Cố Nam chưa dùng toàn lực ?!
Cung Hương Di hiện tại vô cùng hối hận tại sao mình không sớm mời chào Cố Nam vào làm tổ viên của mình, mà Triệu Cảnh cùng Lý Kiệt từ đó về sau không dám động tới Cố Nam nữa, thấy hắn liền chạy đường vòng đi xa.
**********************************