CHƯƠNG 80 : …
Cung Lê Hân khép năm ngón tay lại, kiên quyết phải bẻ gãy cổ Triệu Cảnh. Cậu cũng không biết vì sao mình lại phẫn nộ như vậy, chỉ biết người này muốn Tống đại ca không thích cậu nữa, muốn anh rời khỏi cậu, điều này khiến cậu không thể chịu được. Cậu vất vả lắm mới có được người thân cùng bằng hữu, ai cũng không được phép cướp đi!
“Lê Hân, không được giết người trong căn cứ, mau buông tay.” Thấy bạn tốt chỉ biết cười ngây ngô nhìn thiếu niên, cái gì cũng quăng ra sau đầu, Lâm Văn Bác đành phải áp xuống đau đớn thấu tim ở ngực, bước lên ngăn cản.
Cung Lê Hân chần chờ chớp mắt một cái, nhớ đến Cung phụ đã dặn đi dặn lại, nghiêm cấm dị năng giả tàn sát nhau trong căn cứ, lúc này mới chậm rãi buông tha cho cổ họng Triệu Cảnh, trầm giọng mở miệng,”Cậu có thể đi, nếu lần sau còn để tôi bắt gặp cậu tiếp cận Tống đại ca, tôi lập tức sẽ giết cậu! Không thể động thủ trong căn cứ, nhưng lúc làm nhiệm vụ thì tôi có hàng trăm cơ hội, tốt nhất nhớ kỹ cảnh cáo của tôi!”
“Khụ..khụ..tôi..tôi không dám nữa!” Triệu Cảnh mặt tái xanh, vô lực ngồi bệt xuống đất, sau một hồi ho khan kịch liệt liền vội vàng đứng lên, thất tha thất thểu chạy đi.
Hắn không nghĩ đến Cung Lê Hân lại để ý đến Tống Hạo Nhiên như vậy, nhưng rõ ràng trong mắt cậu ta không có chút loại tình yêu nồng cháy này, không lẽ hắn nhìn lầm sao?
Đợi Triệu Cảnh đi xa, âm trầm trong mắt Cung Lê Hân liền biến mất không còn một mảnh, ủy ủy khuất khuất nhìn Tống Hạo Nhiên, thẳng cho đến khi Tống Hạo Nhiên chân tay luống cuống, mừng rỡ trong lòng đã bị đau lòng thay thế.
“Lê Hân, là..là cậu ta nhào tới hôn anh, anh không hề nghĩ đến nên đã không kịp né.” Tống Hạo Nhiên nói năng có chút lộn xộn, như tiểu gia hỏa lần đầu biết yêu, một chút cũng không còn sát phạt cùng quyết đoán thường ngày.
“Tống đại ca, chuyện không giống như cậu ta nói! Em thích anh! Đến mức đi đâu cũng muốn thấy anh, anh đừng không thích em, cũng đừng bỏ em!” Cậu nhào vào lòng Tống Hạo Nhiên, hai má mềm mại quyến luyến cọ cọ ngực Tống Hạo Nhiên, thấp giọng cầu xin.
Cậu rất sợ, cậu không bao giờ muốn giống như kiếp trước, bất lực nhìn người bên cạnh từng chút từng chút bị Tiêu Lâm gạt bỏ, vĩnh viễn rời khỏi cậu.
Ngay khi Cung Lê Hân nhào vào vòng ôm ấp của bạn tốt, nhẹ giọng nói mấy chữ ‘Em thích anh’, Lâm Văn Bác liền thở dài, lặng lẽ rời đi. Nhưng đi được hai bước, hắn lại dừng lại, vô lực ngã tựa vào tường, lẳng lặng nghe động tĩnh trong phòng. Biết rõ nếu nghe đoạn đối thoại của hai người họ sẽ khiến tâm hắn triệt để bị xé rách, nhưng hắn vẫn không muốn rời đi, thầm nghĩ phải thanh tỉnh thừa nhận nỗi đau này, bởi chỉ có không ngừng tự ngược, hắn mới có thể từng chút một giết chết phần quái vật xấu xí kia trong lòng.
Trong phòng, tâm tình Tống Hạo Nhiên cũng không hạnh phúc như Lâm Văn Bác nghĩ. Lời phát ra từ miệng thiếu niên là điều mà hắn ngày đêm chờ mong, tha thiết mong ước, nhưng mà, trong mắt thiếu niên chỉ có dục vọng chiếm hữu của hài tử, lại không có tình yêu cuồng nhiệt mà hắn muốn. ‘Thích’ của cậu, cuối cùng vẫn là kém một chút.
Tống Hạo Nhiên nhíu mày, cúi người nắm lấy cằm thiếu niên, thận trọng nói,”Lê Hân, em có biết ‘thích’ mà Triệu Cảnh nói là ‘thích’ loại nào không?”
“Thích thì chính là thích, còn phân loại này loại kia sao?” Cung Lê Hân chớp mắt, mặt mang nét ngây thơ, chần chờ mở miệng,”Chắc là giống với cái “thích” Lâm đại ca đi.”
Ngoài cửa, tim Lâm Văn Bác giật nảy lên, đau đớn thấu tim trong nháy mắt biến mất, đôi mày nhíu chặt cũng chậm rãi dãn ra, một tiếng cười khẽ khó có thể nghe thấy phát ra từ khóe môi nhếch lên của hắn.
Trong phòng, Tống Hạo Nhiên lại mím môi thành một đường, đôi mắt dần nhiễm một tầng hồng quang yêu dị, thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên,”Lê Hân, anh nên làm gì với em đây? Ân? Có phải anh nên sớm một ngụm ăn luôn em để em trở thành người của anh không đây?”
Hắn vừa dứt lời, không thèm để ý đến biểu tình kinh ngạc của Cung Lê Hân, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi phấn nộn của cậu, ra sức hút liếm, trong con ngươi đỏ tươi đầy dục vọng mãnh liệt.
Cung Lê Hân bất ngờ không kịp đề phòng khẽ mở miệng. Tống Hạo Nhiên híp mắt, lập tức công thành chiếm đất, đưa lưỡi quấy loạn trong khoang miệng thơm mát của thiếu niên, khiêu khích, sau đó cuốn lấy lưỡi cậu triền miên, lực đạo mạnh mẽ hận không thể một ngụm nuốt thiếu niên vào bụng.
Cùng lúc đó, tay hắn cũng không nhàn rỗi, một bên vén áo sơmi, vuốt ve hai điểm hồng anh trước ngực cậu, một bên tháo thắt lưng cậu, vói vào mơn trớn chỗ giữa hai đùi.
Hơi thở nóng rực phà lên mặt, lưỡi bị ép buộc giao triền, khí tức thuần dương nồng đậm tràn ngập khoang miệng, lại từ miệng dâng lên não, khiến Cung Lê Hân có chút mê muội. Thân thể thiếu niên ngây ngô không thể chịu được chút trêu đùa, cơ hồ lập tức bị đốt hỏa, đôi mắt trong suốt sáng sủa nhiễm một tầng hơi nước, ba quang lấp lánh, vô cùng động nhân.
Cảm giác hưng phấn này với Cung Lê Hân không hề xa lạ, nhưng lại là lần đầu tiên cậu có cảm giác vui sướng mà không cần bất cứ loại thuốc thôi tình nào, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa. Tuy cậu chán ghét loại võ công dùng mập hợp để tu luyện, nhưng nếu đối tượng biến thành Tống đại ca, thì lại hoàn toàn bất đồng, thân thể tựa như bị chocolate bao lấy(?), mềm nhũn yếu ớt, ngọt lịm.
Cơ thể làm theo bản năng, đưa lưỡi đáp lại, dưới nụ hôn mưa rền gió dữ của Tống Hạo Nhiên cơ hồ không thể đứng thẳng, chỉ đành vô lực dựa sát vào lòng hắn.
Cảm nhận được thiếu niên nghênh đón mình, trong mắt là hình ảnh gương mặt kiều diễm ướt át phiếm hồng của cậu, mâu sắc Tống Hạo Nhiên biến đỏ, hung hăng hút lấy môi dưới, nuốt tiếng rên rỉ của cậu vào bụng, ngược lại như đói khát cắn lấy cái cổ tuyết trắng của thiếu niên, lưu lại dấu vết chỉ thuộc về mình.
Động tác của nam nhân không có chút ôn nhu, làm cổ Cung Lê Hân cảm thấy một trận đau đớn, nhưng trong đau đớn lại xen lẫn chút tê dại khoái cảm, khiến cậu không kìm được ngửa đầu rên rỉ, hai mắt dâng lệ, lông mi run rẩy, làm người khác động tâm đồng thời lại càng muốn bắt lấy giữ cho mình.
Một tia lý trí cuối cùng đứt đoạn, Tống Hạo Nhiên cởi quần lót của mình và thiếu niên, đưa cự vật sớm đã dựng thẳng cứng như thiết lên cái bụng mềm mại cùng giữa đùi cậu, cuồng loạn muốn tìm kiếm chỗ tiêu hồn nào đó.
“Cậu thế là đủ rồi!” Cự vật để giữa hai chân thiếu niên, ngay lúc sắp tiến vào, Lâm Văn Bác đã xanh mặt kéo hắn ra, đem thiếu niên sắc mặt ửng hồng, hai mắt đầy sương kéo lên ôm vào lòng.
“Cậu đang làm gì?” Tống Hạo Nhiên hai mắt bạo hồng, biểu tình dữ tợn, nhang chóng tiến tới gần Lâm Văn Bác muốn đoạt lại ái nhân.
“Tôi nên hỏi cậu muốn làm gì mới đúng! Biết rõ là tình cảm của tiểu Hân đối với cậu không phải tình yêu, cậu lại còn dưới tình huống này muốn chiếm lấy em ấy, vậy thì có khác gì dụ dỗ gian *** chứ? Tống Hạo Nhiên, cậu tỉnh táo lại cho tôi!” Hai mắt Lâm Văn Bác cũng nhiễm lên một tầng lưu quang màu vàng óng ánh, ôm chặt thiếu niên nhỏ nhắn trong lòng, tránh né công kích của Tống Hạo Nhiên.
Lời của hắn tựa như cây búa đánh vào lòng Tống Hạo Nhiên, làm Tống Hạo Nhiên chợt dừng lại hành động cướp đoạt.
Thấy bạn tốt bình tĩnh trở lại, Lâm Văn Bác liền thừa cơ mặc lại quần áo cho thiếu niên vẫn còn mơ hồ, ôm lấy cậu bước tới cửa, trước khi ra khỏi phòng, đầy ý tứ nói,”Tôi hy vọng cậu có thể bình tĩnh cư xử với phân tình cảm này. Lê Hân còn nhỏ, cậu nên cho em ấy có cơ hội lựa chọn, bằng không, đợi một ngày em ấy hiểu chuyện, chắc chắn sẽ hận sự cưỡng ép hôm nay của cậu. Chính cậu tự suy nghĩ lại đi.”
Dứt lời, hắn không quay đầu lại ôm Cung Lê Hân rời đi, chỉ lưu lại Tống Hạo Nhiên biểu tình hốt hoảng thất thố, đứng thẳng bất động ở cửa rất lâu sau đó.
Cung Lê Hân tu luyện Nghịch Mạch Thần Công, vốn cần thỉnh thoảng phải thải bổ Thuần Dương để tu luyện. Nhưng trong lòng cậu biết rõ, loại chuyện cướp người giam bên người làm lô đỉnh này, đời trước đã không được thế nhân dung tha, huống chi là nơi hiện đại khi nhân quyền được nâng cao? Vì thế, mỗi khi cơ thể có nhu cầu, cậu đều liền vận chuyển tâm pháp ngưng thần tĩnh khí, áp chế dục vọng xuống. Cũng may cậu là Thuần âm nghịch mạch chi thể, dù không thải bổ, thì cũng chỉ làm chậm tốc độ tu luyện mà thôi, không nguy hiểm đến mức tẩu hỏa nhập ma. Bây giờ, bị Tống Hạo Nhiên trêu chọc như vậy, dục vọng áp chế sâu trong nội tâm như được mở công tắc tràn ra như lũ, nháy mắt phá hủy thần trí của cậu, khiến cậu thầm nghĩ tìm cách phát tiết ra.
Cậu loáng thoáng biết mình được Lâm Văn Bác tách khỏi bên người Tống Hạo Nhiên, vội vàng vận chuyển tâm pháp, cưỡng ép kiềm xuống tình triều nóng rực như sóng cuộn nơi hạ thân. Đợi cho đến khi trở lại phòng mình, đóng cửa lại, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, đưa tay xuống hạ thân sờ soạng.
“Tiểu Hân, em làm sao vậy?” Cẩn thận đặt thiếu niên hai má nóng rực xuống giường, thấy cậu nhíu chặt mày, đôi mắt vẫn đầy sương như cũ, miệng phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, tay còn đưa xuống đũng quần. Trong lòng Lâm Văn Bác cả kinh, vội vàng nhẹ nhàng vuốt hai má cậu, lo lắng hỏi.
“Lâm đại xa, em khó chịu! Ô ~~” Ngón tay hư nhuyễn vô lực căn bản không thể cởi được quần lót, Cung Lê Hân nghiêng người tựa xuống giường, theo bản năng cọ xát ra giường.
Đôi mắt vừa rút đi kim mang của Lâm Văn Bác lập tức trở nên tối tăm mù mịt, si ngốc nhìn thiếu niên mị thái câu nhân. Phảng phất như qua rất lâu sau đó, kỳ thật chỉ mới một cái chớp mắt, hắn liền tiến lên ôm lấy thiếu niên, giam cậu vào lòng, tách hai chân thiếu niên ra, lưu loát tháo thắt lưng, khiến nơi phấn nộn mê người kia thoát ra ngoài.
Thân thể thiếu niên ngây ngô chưa từng trải qua *** không thể chịu được một chút trêu chọc, nếu như một mực áp chế không phóng thích, đối với cơ thể khỏe mạnh sẽ tạo thành nguy hại, hắn đây là nghĩ cho tiểu Hân!
Lâm Văn Bác tự cho mình một lý do tốt, bàn tay có chút run rẩy nắm lấy nơi đang ngóc đầu của thiếu niên, cố gắng dùng kinh nghiệm phong phú của mình mà triệt động.
Bên tai quanh quẩn tiếng rên rỉ mê người của thiếu niên, đầu chỉ cần cúi xuống, đã có thể hôn lên cánh môi hồng tươi của cậu, cơ thể khiến người ta huyết mạch sôi trào cũng thu hết vào đáy mắt, thế nhưng, Lâm Văn Bác thủy chung luôn ngẩng đầu, đôi mắt lưu chuyển kim mang sâu thẳm gắt gao nhìn vào một khoảng không trên trần nhà, như muốn nhìn xuyên qua lớp xi-măng kia, tâm trí cũng tiến vào hư không mênh mông vô bờ.
Cơ thể hắn nóng như lửa, tâm lại lạnh như trời đông giá rét, bởi hắn biết rõ, thiếu niên trong lòng dù thuộc về bất kì ai, lại duy nhất sẽ không thuộc về hắn. Phân cảm tình này, thủy chung chỉ là tham vọng xa vời của hắn, như hòn đá khảm sâu trong tim, sau cùng nếu không phải khiến hắn đau đớn đến điên cuồng, thì chính là biến ẩn nhẫn của hắn thành viên ngọc trai trong suốt tinh thuần, ngũ thải quang hoa, chỉ có thể chôn giấu suốt đời.
Hai kết cục, với hắn mà nói đều khiến người phải tuyệt vọng, nhưng hắn không thể nào tránh thoát được, chỉ có thể để mình lún vào càng ngày càng sâu. Hắn không biết đến tột cùng là mình đã yêu thiếu niên này từ lúc nào, tình yêu này không phải là loại tình yêu dễ dàng bẻ gãy, cũng không điên cuồng như vũ bão, mà là từng chút từng chút một thâm nhập vào, như C quốchảy đá mòn, bất tri bất giác đã hòa tan bức tường dày trong tâm, đi vào nơi mềm yếu nhất của hắn. Cho đến khi hắn rốt cuộc cũng phát giác, thì đã không còn sức để kháng cự, vì hắn đã sớm nằm dưới nơi đáy vực không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có thể cầu xin chờ mong có được một ánh mặt hoặc một nụ cười của thiếu niên từ phía xa để cứu vớt hắn.
Tiết tấu trên tay biến đổi, vuốt ve nơi khả ái đáng yêu kia của thiếu niên lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, đôi mắt nhìn lên trần nhà của Lâm Văn Bác cũng bị một tầng xám xịt bao phủ, lưu quang màu vàng dần trở nên ảm đạm, chậm rãi tiêu tán.
Một lát sau, thiếu niên thất thanh kêu một tiếng xuất ra, một chất lỏng đặc sệt màu trắng dính đầy tay hắn.
“Cám ơn Lâm đại ca.” Cung Lê Hân hạ mắt, nhẹ giọng nói, đem mặt vùi vào ngực Lâm Văn Bác, như mèo nhỏ làm nũng cọ cọ, vành tai trắng như ngọc đỏ ửng, biểu thị rõ sự ngượng ngùng cùng thỏa mãn của cậu.
Lần phóng thích này, tư vị tuyệt vời khó tả vừa rồi cậu chưa từng trải quả khi mập hợp ở đời trước. Không có thuốc thôi tình tạo ra tình triều giả dối, cái mà cậu thể nghiệm chính là cái cảm giác tiêu hồn thực cốt đi, xét cho cùng, là vì nguyên nhân bất đồng sao? Vì Tống đại ca và Lâm đại ca là người cậu thích sao?
Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền ngẩng đầu, mi nhãn cong cong hôn lên cằm Lâm Văn Bác.
Xúc cảm mềm mại ấm áp từ dưới cằm truyền đến, Lâm Văn Bác cúi đầu, biểu tình kinh ngạc, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng lóe lên một tia kim mang. Bình tĩnh nhìn chăm chú chút tình tự còn lưu lại trên mặt thiếu niên, hắn bỗng nhiên khẽ cười, thận trọng hạ xuống một nụ hôn trên trán cậu.
Đủ rồi, chỉ cần có thể làm bạn bên người tiểu Hân, đứng từ xa nhìn em ấy, lẳng lặng giúp đỡ, khi em ấy cần thì xuất hiện bên cạnh, như vậy đã là quá đủ!
Rửa đi thứ dính dính trên tay, thay Cung Lê Hân xử lý sạch sẽ đống hỗn độn nơi hạ thân, Lâm Văn Bác nhìn cậu nhắm mặt lại dần lâm vào giấc ngủ, lúc này mới lặng yên không tiếng động rời đi.
*********************************
Từ chương này đổi “Clematis Vine” thành “kim cương đằng” luôn nha, nghe nó hay hơn =))